Ngón tay thon dài của Bách Sanh lướt trên bàn phím. Lông mi cong hụp
xuống. Tầm mắt thì vẫn chầm chầm nhìn vào màn hình máy tính. Thùy tráng
thì bị khiêu khích đến giựt nhẹ, mặc cho người nào đó đang ngẩng đầu
ngồi nhìn mình gần nửa giờ đồng hồ, nhìn đến xương sống hắn lạnh cả lên.
“Dịch Tiểu Liêu, mắt không mỏi à?” Bách Sanh liếc nó 1 cái, cái nhìn
như thách thức xem coi nó có thể kiên nhẫn ngồi nhìn như thế thêm bao
lâu.
Tiểu Liêu mỉm cười, lắc đầu, tiếp tục chống cằm “Tôi kiên quyết rồi, sẽ thế này cho đến cuối.” nó lầm bầm nói.
Lại thêm 10 phút trôi qua …
Bách Sanh ngừng việc đang làm, chuyển qua ghế dựa. Cảm giác kinh dị
cứ quấn quanh đâu đó, nhẹ chân đạp cho ghế dựa lắc lư trong khoảng không “Dịch Tiểu Liêu, tính kiên nhẫn quả là không tồi, sao không thấy quyết
tâm này đặt vào bài học.”
Tiểu Liêu ánh mắt né tránh, vẫn như trước không nói gì, tranh cãi với anh tôi mới không thèm làm đâu.
Bách Sanh híp một mắt “Xem ra muốn đánh trận dài với tôi, được thôi, để coi tôi và cô ai sẽ kiên nhẫn hơn.”
Tiểu Liêu nhìn thấy hắn nhìn mình chằm chằm nên đem chủ lực chuyển
hết sang máy tính. Băng ghế phía trước xê dịch, tiếp tục cố gắng duy trì ý thức.
Lại thêm 10 phút ….
Cảm giác được bên người có hơi thở nhẹ, Bách Sanh ngừng động tác.
Quay đầu nhìn, thấy Tiểu Liêu đã nằm sấp trên bàn ngủ. Khẽ thở dài, Bách Sanh khẽ vỗ vai nó “Dịch Tiểu Liêu, về phòng cô ngủ đi.” Vỗ vài cái
không thấy phản ứng, Bách Sanh tiến đến gần chỗ phía trước nó “Dịch ….”
Tiểu Liêu mở mắt, cười gian xảo, liền nắm lấy tay Bách Sanh cắn lên
“Dịch Tiểu Liêu, cô nghiện cắn người hả?”
Tiểu Liêu phát hiện tuy là Bách Sanh đã giận nhưng mà không có cái vẻ khiếp sợ giống như lần trước. Vì thế, nó quyết định đổi cách, buông tay hắn ra. Hai tay nắm chặt ngón trỏ của hắn ngậm ở trong miệng, nhẹ nhàng liếm liếm.
Bách Sanh cả người cứng sựng, đơ ra. Đờ đẫn nhìn ngón tay của mình bị kẹp giữa cái 2 vành môi màu hồng của nó, cảm giác ẩm ẩm nóng nóng … Cảm giác như toàn thân có chút gì đó rất khó chịu.
Tiểu Liêu nheo mắt, quả nhiên là Bách Sanh sợ nhất là như vậy. Hắn
bây giờ cứ như tên ngốc. Nhìn thấy người mà bình thường lúc nào cũng hớt mặt lên trời vênh vang trở thành kẻ ngốc, cảm giác thật phấn khích.
Hành động trong miệng càng mạnh mẽ hơn.
Không dễ gì nhìn thấy Bách Sanh lúng túng như vậy, Tiểu Liêu làm sao
mà dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Bách Sanh cố gắng dùng sức, ngón tay vẫn còn bị nó cắn. Bách Sanh nheo 2 mắt “Tiêu Liêu, cô thật sự không mở miệng.”
Tiểu Liêu không hé răng, trong mắt lộ nét cười khêu khích.
Bách Sanh nhào đến, trong tíc tắc nó chỉ cảm thấy được 1 trận cuồng
phong ập đến. Cảnh vật loáng cái vụt qua, muốn phản ứng lại thì thấy
chính mình đã bị đặt trên giường. Tiểu Liêu cố động đậy nhưng không thể
nó bị ép đến nổi thở cũng khó khăn, đảo quanh cặp mắt nhìn hắn, Bách
Sanh làm thế nào mà lại thích áp chế người ta như vậy, như vậy làm sao
mà thở đây?
“Bách …. Bách Sanh …” nó thở hỗn hễnh, tiếng nói của Tiểu Liêu trầm
xuống, bởi vì bây giờ trong mắt Bách Sanh nó nhìn thấy cái gì đó rất
khác. Nhìn bản thân mình, nó tưởng chừng chỉ thêm chút nữa nó sẽ bị hắn
bổ nhào đến cắn chết. Tiểu Liêu rút cổ lại, lần đầu nó nhận thấy trò đùa của mình đã trở thành nghiêm trọng. Bị cắn chết, sẽ đau lắm.
“Bách Sanh, tôi … buông trước.”
“Sợ rồi sao?” Ngón tay Bách Sanh khẽ xoa hai má nó, tiếp xúc với sự
trắng mịn của làn da nó, cảm giác như chạm vào da thịt như trẻ con, mân
mê thật dễ chịu. Tay Bách Sanh giống như bị khống chế, vuốt nhẹ một
đường, khẽ xoa làn môi mềm mại của nó. Nhìn kỹ như thế, thật ra…Tiểu
Liêu trông… vô cùng xinh đẹp. Da vẻ rất trắng, đôi mắt thật lớn, rất
trong suốt. Khi nhìn mình, lúc nào cũng có bộ dáng ngốc nghếch, mũi cũng nhỏ nữa, nhìn rất muốn cắn một cái.
Tiểu Liêu nhìn người phía trên mình, cặp mắt sâu không đáy như bình
thường nay lại tối đen thêm vài phần. Nó cảm giác hô hấp của mình ngày
càng gấp, nhất định là do bị đè quá lâu “Bách Sanh …. Thế này … không
thoải mái.”
Bách Sanh lấy lại tinh thần, hắn bối rối đứng dậy ngồi lại trên
giường, quay nhìn nơi khác “Dịch Tiểu Liêu về sau không được tùy tiện
cắn tôi.” nghĩ lại thấy có điều không ổn, xoay người nghiêm mặt cảnh cáo “Càng không được cắn người khác, có biết chưa?”
“Nghe … nghe thấy rồi.” Tiểu Liêu há hốc miệng thở khó, phát hiện là
trò cắn người này thật không vui, bộ dạng bị chọc giận của Bách Sanh
thật dáng sợ …
*
Cả đêm Bách Sanh cứ nằm trên giường lăng qua lộn lại vẫn ngủ không
được. Nằm mơ, nữa đêm chợt tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn nóc nhà đen như
mực. Trong đầu cứ lảng vãng cái giấc mơ ban nãy, trong mơ hắn thấy Tiêu
Liêu giương đôi môi đỏ của nó, hắn sờ sờ phía dưới cơ thể, thấy ẩm cả
nệm giường. Đứng dậy hướng đến phòng tắm, đánh chết hắn cũng không tin,
bản thân … rõ là 1 giấc mơ ngu ngốc mà … hơn nữa hắn còn … thôi được rồi cứ thay ga giường trước đã …
Ngày thứ 2, Bách Sanh mang mớ truyện tranh đưa cho Tiểu Liêu rồi đi,
không thèm nhìn nó lấy 1 cái. Tiểu Liêu ôm đống bảo bối của mình mặt
cười thật vui vẻ.
Nhưng mà Bách Sanh sao lại giận nữa rồi. Lại không thèm để ý nó nữa
rồi. Thật là người gì mà khó hiểu. Nghĩ thế lại thôi, nó không thèm để
ý, cả ngày không ai ức hiếp thật là thoải mái.
Lúc tan học, Bách Sanh nhìn thấy chỉ có mình và Thiên Bắc. Bác Trương lái xe, xe dường như củng muốn nổ máy chạy. Hắn nhìn qua người bên cạnh mình hỏi “Tiểu Liêu đâu?”
“À, nói là trong lớp có hoạt động, kêu chúng ta đi trước, chút nửa chú Trương lại quay lại đón con bé cũng được.”
Bách Sanh không nói gì, quay về dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩng người.
Buổi tối, lúc ăn cơm chiều thấy Tiểu Liêu vẫn chưa quay về. Dịch
Phong và Tưởng Mạch thường trong thời gian này rất bận cho nên thường là rất ít khi ở nhà ăn cơm. Trên bàn chỉ có Bách Sanh cùng Thiên Bắc 2
người thôi. Bách Sanh mắt nhìn đồng hồ ở phòng khách, đã 7 giờ rồi, nha
đầu này tại sao còn chưa về.
“Chút nữa tôi vào trường, coi thử coi sao Tiểu Liêu giờ này vẫn chưa
về. Chú Trương nói ở ngoài cửa trường không có ai đứng đợi, gọi điện thì cũng không ai bắt máy.” Thiên Bắc nói.
Bách Sanh ngẩn 1 chút, nghĩ cũng không nghĩ liền nói “Tôi đi, cậu ở
nhà.” nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thiên Bắc, Bách Sanh cuối đầu ăn “Vở
của tôi để quên trên lớp, sẵn tiện đến đón cô ấy luôn.”
Ăn cơm xong, Bách Sanh lên xe đi , Thiên Bắc nhìn xe chậm chậm đi, bộ dáng có chút suy tư.
Bách Sanh vào vườn trường liền tiến ngay về phía khối phòng trung học cơ sở. Điện thoại trong tay tự động trượt bấm số của Tiểu Liêu, nhưng
không ai bắt máy. Bách Sanh tiến đến 2 phòng học của khối lớp 9 cũng
không thấy ai đứng đợi. Xem ra hình như các bạn học đã đi về hết rồi.
Hắn đứng ở cửa phòng học, mắt nhìn bốn phía. Sắc trời đã dần chuyển tối, một số nơi đã tối hẳn. Không có dấu hiệu nào là vẫn còn có người.
Tiểu Liêu tuy là khờ khạo nhưng mà rất hiểu chuyện chưa bao giờ đột
nhiên biến mất khiến người nhà phải lo lắng. Nghĩ thế, trong lòng Bách
Sanh có chút lo sợ, không biết là nó đã gặp chuyện gì?
Bách Sanh tìm khắp khu sơ trung, rồi đi lên hành lang tầng 1 xem, dị
động không ngừng gọi. Trời đã hoàn toàn tối sẫm lại. Bách Sanh ở tại cửa cầu thang, không biết phải làm cái gì bây giờ, điện thoại thì vẫn im
lặng 1 cách đáng sợ. Hắn tựa người vào vách tường. Chú đi tuần tra các
phòng học giờ cũng đã ngủ say. Chợt hắn mơ hồ thấy chút ánh sáng, đi
chậm chậm qua, hình như là từ buồng vệ sinh bên kia truyền tới, lúc sáng lúc tối.
Từ từ tiến đến gần, hắn nghe thấy hình như có tiếng nhạc phát ra bên
trong. Bách Sanh nghe ra được đó chính là nhạc chuông điện thoại của
Tiểu Liêu. Tiếng chuông là 1 bài hát đồng dao … cái gì mà con ong nhỏ gì đó … cái gì mà giọng cô gái ngọt ngào đến chết người. Lúc xưa hắn thật
sự ghét bài hát đó. Bây giờ nghe thấy lại thấy nó thật êm diệu tự nhiên. Thì ra do tiếng nhạc chuông di động vang ra độ rung quá mức, làm cho
bóng đèn bị tắt và bởi vì nó ngay gốc rẽ cho nên lúc nãy hắn cũng không
phát hiện ra
“Dịch Tiểu Liêu, cô ở bên trong phải không?” Bách Sanh gõ cửa nhà vệ sinh
“Bách Sanh.” Tiểu Liêu nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức vui mừng gõ vão cánh cửa “Tôi ở bên trong.”
Bách Sanh mở mắt “Tôi vào được không?” dù sao cũng là phòng vệ sinh
nữ, không biêt bên trong đang là tình huống gì, hắn nghĩ nên hỏi Tiểu
Liêu trước 1 tiếng.
Đi vào phía sau nhìn vào thấy túi xách Tiểu Liêu nằm dưới đất, di động thì nằm trên túi xách vẫn không ngừng phát sáng.
“Tiểu Liêu.”
“Tôi ở trong này.” Bách Sanh nhìn thấy 1 cánh bửa bên ngoài dùng đồ
chặn lại, cơ bản bên trong không thể nào ra. Dời mấy thứ đó đi, mở của
ra liền thấy Tiểu Liêu ở bên trong, 2 tay ôm lấy nhau, tóc tai ướt sũng
dính trên mặt, quần áo cũng ướt nhem.
Bách Sanh giận tái mặt “Là ai làm?”
Chân Tiểu Liêu hơi rung lên, tay vịnh vách tường muốn đứng lên nhưng
vẫn còn rung rẫy, Bách Sanh toan bước qua đỡ nó. Tay cho đến quần áo
trên người nó đều là thứ nước dơ bẩn. Trong lòng không thể nói rõ được
cảm giác lúc này, chỉ cảm thấy như ngực bị cái gì thêu đốt, rất là bực
bội.
Tiểu Liêu sờ chân mình “Không sao, tại tôi không cẩn thận, lần sau, cẩn thận hơn là được rồi.”
“Cái gì mà cô không cẩn thận.”
Tiểu Liêu đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười “Lần sau cẩn thận hơn, sẽ không bị lừa.”
Bách Sanh yên lặng, dìu nó bước đi, Tiêu Liêu chân vẫn còn chút rung
rẫy, ráng xoay người lại nhặt lấy túi xách. Bách Sanh ngồi xổm trước nó
“Leo lên.”
Tiểu Liêu có chút bất ngờ, Bách Sanh thì xoay mặt đi “Tôi không có đủ kiên nhẫn chờ cô khập khà khập khiển về nhà đâu.”
“Ờ” nó vội vàng ngồi lên lưng hắn, nhẹ giọng “Nhưng mà, người của tôi ướt … sẽ làm ướt anh”
Bách Sanh dịu giọng “Không sao, dù gì cõng cô về, tôi cũng sẽ tắm mà.”
“Tôi rất nặng không?”
“Ừa.”
“Việc hôm nay…” nghĩ lại ở chung 8 năm, hắn rất ít quan tâm đến việc
của nó, vì việc nó ở lớp thường bị trêu trọc là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà hắn đó giờ đâu thèm quan tâm.
Tiểu Liêu yên lặng hồi mới nói “Không sao, bình thường rất cẩn thận, hôm nay là ngoài ý muốn.”
Bách Sanh không nói nữa, trong lòng cảm thấy rầu rĩ. Tiểu Liêu rất
đơn thuần, gặp những chuyện thế này nhất định không nói với Thiên Bắc
càng không nói với ba mẹ. Có lẽ vì nó nghĩ rằng mình chì là con nuôi nhà họ Dịch, nên trong tiềm thức luôn có cảm giác không trọn vẹn.
Tiểu Liêu biết mình là được nhận nuôi, chỉ mới mấy tháng là đã được Tưởng Mạch mang về.
Nó biết sự tồn tại của mình là không được mong muốn, ngoại trừ cái
này thì cũng chẳng hề nghĩ qua ý nghĩa của tên nó, quá khứ của nó, mọi
thứ đều không có. Có người nói, cha mẹ của nó có quan hệ huyết thống cho nên nó mới có điểm ngớ ngẩn. Tiểu Liêu cũng không biết là bản thân mình không toàn vẹn, chỉ cảm thấy bản thân so với người khác ngốc hơn 1 tí
thôi.
“Về sau, nếu gặp việc như vậy nhớ lập tức nói cho tôi biết” Bách Sanh cõng nó ngang qua vườn trường, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống vườn, thứ
ánh sáng mờ nhạt đó loan theo những bóng cây già loang lỗ.
Cảm giác được người phía trên đang cười lén, Bách Sanh tỏ ý không
vui, vỗ vào mông nó 1 cái “Cười cái gì?” Bị đánh vào phía sau có chút
xấu hổ nên đã yên lặng.
Tiểu Liêu ghé vào tai hắn thỏ thẻ “Bách Sanh, anh làm gì mà học cách nói chuyện của tôi vậy!”
Bách Sanh cũng cảm thấy được mình nói chuyện giống cách của nó, chỉ 1 câu mà bị đứt đoạn mấy lần, nhịn không được cười nhẹ “Tôi vui, không
được sao!”
Tay của Tiểu Liêu vòng chặt quàng vào cổ hắn, đấu hướng về trước cọ cọ “Bách Sanh, cảm ơn.”
Bách Sanh cảm giác được lưng mình như bị sượng cứng, miệng lấp bấp
nói “Cho nên, sau này cô phải dữ lên, ai mà ăn hiếp thì phải về nhà nói
cho tôi liền, biết chưa?”
Dịch Tiểu Liêu lầm bầm “Chẳng phải anh cũng thường xuyên ăn hiếp tôi sao!”
“…..”
Bách Sanh nghẹn lời, trong khắc này, hắn đột nhiên nghĩ. Tiểu Liêu cứ như thế này, mai mốt rời khỏi Dịch gia thì làm sao mà sống?