Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt cô cong cong, nhẹ nhàng đi về phía anh.
Đào Mẫn và Khương Hải Diệp đều đang chờ ở phòng khách. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Đào Mẫn nhanh chóng đi tới, bỏ qua Khương Nghiêu Xuyên, trực tiếp hỏi thăm Hoắc Nhiễm.
“Buổi tối lạnh như vậy, sao con lại chạy ra ngoài?” Đào Mẫn không khỏi đau lòng, trách cô, “Không vào được cũng không biết gọi cho cô, cứ ngốc nghếch ở ngoài chịu lạnh. Thân thể của nó làm bằng sắt, ở bên ngoài mấy buổi cũng không sao.”
Khương Hải Diệp nhìn Hoắc Nhiễm, bất đắc dĩ thở dài, vốn đang nghẹn lửa tức, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoắc Nhiễm, ông không thể tức nổi.
“Sao con có thể so được với nó!”
“Thật ra…” Khương Nghiêu Xuyên mở miệng, còn chưa dứt lời, đã bị Hoắc Nhiễm chen ngang.
“Đều do con không tốt, quên không mang chìa khóa.” Hoắc Nhiễm nhìn Đào Mẫn và Khương Hải Diệp, nhỏ giọng giải thích với hai người họ, đổ hết lỗi sai lên người mình.
“Hơn nữa con cũng không bị lạnh.” Hoắc Nhiễm mở hai tay ra, ý bảo hai người mau xem, “Thấy chưa, rất tốt.”
Khương Nghiêu Xuyên không khỏi bất đắc dĩ, đã bảo không cần nhận sai, sao lại không chịu nghe lời… Rõ ràng trông ngoan ngoãn vậy mà…
Từ trước tới nay Khương Hải Diệp luôn hung dữ với Khương Nghiêu Xuyên, nhưng với Hoắc Nhiễm lại không có cách nào. Sáng nay không thấy Hoắc Nhiễm đâu, hai người họ sốt ruột không thôi, lúc sau nghe Khương Nghiêu Xuyên nói, tối hôm qua cô không vào được, anh liền dẫn cô về phòng của anh, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao mắt con lại đỏ vậy?” Đào Mẫn là người tỉ mỉ, thấy hai mắt Hoắc Nhiễm sưng lên, bà vô cùng đau lòng.
“Có thể do hôm qua ngủ muộn, hôm nay mắt nổi tơ máu.” Hoắc Nhiễm không nhớ rõ lắm.
Khương Hải Diệp nhìn sang Khương Nghiêu Xuyên, giọng điệu khô cứng: “Coi như con có ích…” Ông cũng không muốn để Hoắc Nhiễm nhiễm lạnh.
“Mau mang đồ của con về nhà đi.”
Vừa nghe thấy vậy, Hoắc Nhiễm vô cùng sung sướng, nhìn sang Đào Mẫn.
“Anh, anh mau thu xếp đồ đạc đi.” Hoắc Nhiễm nói với Khương Nghiêu Xuyên xong, lập tức chạy lên trên tầng, “Em phải dọn dẹp sơ qua mới được, không thể để chậm trễ.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy mất, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi.
“Cuối tuần nào Nhiễm Nhiễm cũng vào quét dọn phòng con một lần, còn sạch hơn phòng của mẹ.” Đào Mẫn cười nói.
Hôm qua Khương Nghiêu Xuyên cũng thấy được, quả thật phòng ốc thu dọn rất tốt, ngay cả anh cũng thấy bất ngờ.
Hoắc Nhiễm chuẩn bị rất nhanh, rửa mặt xong, lại mất năm phút đồng hồ trang điểm nhẹ, cô xách túi ra khỏi phòng. Đứng ở cầu thang, ghé người xuống hỏi, “Anh, buổi chiều mấy giờ anh về? Em định tan tầm sẽ đi siêu thị mua đồ ăn, về sẽ làm đồ ăn thật ngon cho anh.”
“Hôm nay nó rảnh rỗi.” Đào Mẫn tiếp lời, sau đó dặn Khương Nghiêu Xuyên, “Buổi chiều Nhiễm Nhiễm tan tầm, con đi đón con bé, cùng nó đi siêu thị luôn.”
“Nhất trí.” Khương Nghiêu Xuyên còn chưa kịp nói gì, Hoắc Nhiễm đã hưng phấn nhảy dựng lên.
“Anh, chiều gặp lại.” Đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu nói với Khương Nghiêu Xuyên, “Anh, anh cho em số điện thoại anh đi, hoặc anh nhắn tin cho em cũng được, nếu không em không thể liên lạc với anh.”
Khương Nghiêu Xuyên không nhớ số điện thoại, bình thường người ngoài hỏi anh, anh đều nói không có, nhưng hiện tại đang ở trước mặt bố mẹ…
Khương Nghiêu Xuyên đành đưa di động cho Hoắc Nhiễm, “Tự em lưu lại đi.”
Hoắc Nhiễm mỉm cười, vô cùng vui vẻ, cầm lấy điện thoại của anh, nhập số điện thoại của cô vào, lưu tên là “Nhiễm Nhiễm”.
“Chút nữa em nhắn địa chỉ cùng thời gian cho anh.” Hoắc Nhiễm dặn dò, “Anh nhất định phải đón em đấy!”
. . .
Cả ngày hôm nay, Hoắc Nhiễm luôn làm việc trong trạng thái hưng phấn, còn chưa tới giờ tan tầm, cô đã hoàn thành xong tất cả phần việc của mình.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Du Ti Du nhìn Thành Tranh ở phía bên cạnh, nghi hoặc, “Trúng sổ xố?”
Một tuần không đi làm, chẳng lẽ lại nâng cao tính giác ngộ đến vậy?
“Chắc thế.” Thành Tranh đang viết bản thảo, tùy tiện trả lời Du Ti Du, vô cùng có lệ.
“Gần đây cậu ấy có tới bệnh viện không?” Du Ti Du dựa sát vào cô, hỏi.
“Có chứ, không phải tay cậu ấy bị thương sao? Hai ngày lại đi một lần.” Thành Tranh đánh xong hàng chữ cuối cùng, lại bắt đầu dò lỗi sai.
Du Ti Du lại tới gần hơn, thấp giọng hỏi: “Không phải, ý mình muốn hỏi là cậu ấy uống thuốc chưa?”
Thành Tranh dừng tay, quay đầu nhìn anh, vừa hay mắt đối mắt với Du Ti Du, chóp mũi hai người chạm vào nhau. Hô hấp ấm áp phả vào mặt, có thể thấy rõ từng sợ lông tơ trên mặt.
Du Ti Du đỏ mặt.
Trái lại Thành Tranh cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có thể nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Hình như không. Có thể là do người ấy đã về, Nhiễm Nhiễm vui vẻ, không liên quan tới việc uống thuốc hay không.”
Thành Tranh bình thản đáp, khi nói chuyện, lông mi của cô run rẩy, tựa như sắp chạm vào mặt Du Ti Du.
Du Ti Du mở to hai mắt nhìn, anh nhanh chóng đứng lên, lùi về sau một bước, mím môi, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Cậu… cậu… cậu …nói chuyện mà cứ dính sát vào tớ làm gì!” Anh kinh hãi.
Thành Tranh không hề có phản ứng, ánh mắt bình tĩnh.
“Đã viết xong bản thảo chưa?” Thành Tranh nhắc tới chuyện công việc.
Du Ti Du cảm giác mình phản ứng hơi quá, anh chép miệng, ngượng ngùng nói: “Còn chưa soát lỗi.”
“Chia một nửa cho mình.” Thành Tranh nói xong, quay đầu đi, không hề để ý Du Ti Du.
Du Ti Du nhìn sườn mặt Thành Tranh, muốn nói lại thôi, cảm giác trong lòng bực bội, không xả ra được, chỉ có thể tự mình khó chịu. Anh trở lại chỗ ngồi của mình, chia nửa phần bản thảo cho Thành Tranh.
Đột nhiên nhìn thấy Hoắc Nhiễm ở dưới lầu. Còn hơn mười phút nữa mới hết giờ, sao cậu ấy đã về rồi?
Du Ti Du lấy điện thoại, đang muốn gọi điện thoại hỏi Hoắc Nhiễm, nhưng lại thấy cô chạy tới chỗ một người đàn ông, cùng anh ta lên xe. Chiếc xe khởi động, một lúc sau biến mất.
Du Ti Du dừng tay, nhìn chiếc xe phía xa xa, có phần đăm chiêu.
“Sao mình cảm giác giống như lợn trộm cải trắng.” Du Ti Du nói thầm.
Trong mắt anh, con lợn mập nhà mình không có năng lực ganh đua.
Thành Tranh khó có lúc để ý tới anh, lườm một cái, nói: “Nếu Hoắc Nhiễm là lợn, vậy cậu chính là phân lợn.”
Du Ti Du vừa nghe liền nóng nảy, “Cái gì? Mình còn không bằng cậu ấy? Thành tranh, mình nói này, nói chuyện phải giữ ý một chút.”
“Không.” Thành Tranh lắc đầu, còn nói thêm, “Vừa thối vừa xấu.”
“Cậu mới…” Du Ti Du trừng mắt, cuối cùng thu lại câu nói vừa rồi. Bắt anh nói Thành Tranh xấu, thật sự anh không nói được. Dù sao cô cũng là hoa hậu giảng đường suốt ba năm, khuôn mặt cực kì có giá trị, nghi ngờ cô cái gì, cũng tuyệt đối không thể nghi ngờ nhan sắc của cô.
“Cậu chỉ là bình hoa mà thôi.” Du Ti Du oán hận mắng.
Thành Tranh gật đầu, yếu ớt nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Hoắc Nhiễm đang hào hứng, nghe Khương Nghiêu Xuyên nói vậy, cả người ngây ngẩn, ngầng đầu nhìn anh, nũng nịu cầu xin, “Anh đi cùng với em.”
“Anh không thích dạo phố.” Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu, nghĩ nghĩ một lúc lại nói, “Hay anh đứng trước cửa chờ em?”
Tuy chỉ đi mua chút đồ, nhưng Khương Nghiêu Xuyên thật sự không thích nơi này.
“Em… em đi một mình sợ lạc đường.” Hoắc Nhiễm ấp úng, vươn tay giữ chặt góc áo Khương Nghiêu Xuyên.
“Hôm đó ở trên núi Tử Lĩnh, anh đâu có thấy em lạc đường.” Khương Nghiêu Xuyên bình tĩnh vạch trần.
“Ừ thì… siêu thị rất lớn, hết tầng này đến tầng kia, rất khó tìm đường.” Hoắc Nhiễm trợn tròn mắt nói dối, đôi mắt tha thiết lại thành khẩn, “Hơn nữa xách đồ rất nặng, một mình em không cầm được.”
Hoắc Nhiễm nức nở cầu xin, “Anh, đi cùng em đi, chỉ một lúc thôi.”
Khương Nghiêu Xuyên tự có nguyên tắc của bản thân, một khi anh đã ra quyết định, đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng Hoắc Nhiễm nói chưa được mười giây, anh đã lập tức đồng ý.
“Được rồi.”
Cô nài nỉ như thế này, Khương Nghiêu Xuyên không có cách nào từ chối.
Suốt bao năm qua, chưa có ai dám nói như vậy với anh. Chính xác mà nói, họ không dám.
Hoắc Nhiễm nói mua nhanh là mua nhanh, chỉ dạo quanh siêu thị đúng một vòng, không hề quay lại những quầy đã đi qua. Vì vậy thời gian mua sắm cũng không mất thời gian, từ lúc đi vào cho tới lúc trả tiền đi ra, chỉ tốn đúng mười phút.
Khương Nghiêu Xuyên cảm thấy kì lạ, tất cả những thứ Hoắc Nhiễm mua hôm nay đều là món anh thích. Hình như cô nhớ rất rõ, thậm chí không hề hỏi anh.