Lấy Thân Báo Đáp

Chương 20: Bị phát hiện



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Tối hôm qua nhà họ Chung xảy ra chuyện, đương nhiên Đào Mẫn và Khương Hải Diệp không thể không biết.

Hai người tham gia một buổi tụ hội khác, không để ý tới Hoắc Nhiễm phía bên này, dù gì nhà họ Chung cũng rất thân quen với nhà họ Khương. Nào ngờ buổi tối trở về, bên kia gọi điện thoại, nói rằng Hoắc Nhiễm và Khương Nghiêu Xuyên tham gia đánh nhau, nhưng cụ thể tình huống thế nào, hai người họ không rõ.

Lúc ấy Khương Hải Diệp uống chút rượu, đầu óc mơ màng, nghe nói Hoắc Nhiễm đánh nhau, ông liền tức giận. Hoắc Nhiễm chỉ là cô gái nhỏ, nếu đánh nhau, sao có thể thắng được người ta, vì thế Khương Hải Diệp tức giận, muốn qua đánh đứa nhỏ nhà họ Phàm.

Cuối cùng Đào Mẫn phải khuyên ông, nói rằng có Khương Nghiêu Xuyên ở đó, ai có thể đánh nổi anh. Lúc này Khương Hải Diệp mới hạ hỏa hơn chút.

Nếu nói về phương diện sức mạnh, đương nhiên Khương Nghiêu Xuyên hữu dụng, hơn nữa hai đứa nhỏ đều bình an về nhà, cũng không xảy ra việc gì, ông mới tha cho cậu nhóc nhà họ Phàm.

Sau khi về nhà, ông bà muốn lên xem Hoắc Nhiễm, xem xem cô có xảy ra chuyện gì không, nhưng phòng hai đứa nhỏ đều tối đèn, bọn họ cũng không quấy rầy.

Sáng nay Đào Mẫn dậy lúc năm giờ sáng, muốn làm chút đồ ăn, chờ hai đứa đi xuống. Hoắc Nhiễm thường hay dậy lúc tám giờ, Khương Nghiêu Xuyên càng không phải nói, cuộc sống quy luật, tự mình đốc thúc bản thân, bảy giờ sáng đã rời giường.

Nhưng hôm nay đã tám rưỡi, cả hai căn phòng đều không có động tĩnh.

Đào Mẫn không muốn quấy rầy Hoắc Nhiễm, liền qua phòng Khương Nghiêu Xuyên nhìn xem, nếu không rời giường, đồ ăn sẽ nguội.

Khương Nghiêu Xuyên nửa nằm trên giường, khẽ động đậy thân mình, một tay đè lên mặt chăn, tay kia đặt ở trong chăn.

“Mẹ, có chuyện gì không?”

“Đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.” Đào Mẫn không phát hiện gì khác thường, dặn dò xong liền bắt đầu tra hỏi: “Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì?”

Lúc nói chuyện, Đào Mẫn đè thấp giọng mình, sợ mình nói quá lớn, Hoắc Nhiễm ở phòng bên sẽ nghe thấy.

“Không có gì, chỉ là hiểu nhầm.” Khương Nghiêu Xuyên bình tĩnh đáp, “Mẹ yên tâm, không có chuyện gì.”

Con trai của mình có quy tắc riêng, nó nói không có việc gì tức là không có việc gì, Đào Mẫn yên tâm, không nói gì thêm.

“Không sao là tốt rồi.”

Tuy nói vậy nhưng bà vẫn không ra ngoài, ngược lại tiến gần lên phía trước hai bước, giống như có chuyện gì quan trọng muốn nói.

“Nghiêu Xuyên, nếu Hoắc Nhiễm đã gọi con là anh, con phải coi con bé là người trong nhà.” Đào Mẫn đã sớm muốn nói cho anh, chẳng qua vẫn không tìm được thời điểm thích hợp. Tối hôm qua xảy ra chuyện, lòng bà bất an, lập tức dặn dò Khương Nghiêu Xuyên, “Hoắc Nhiễm là con người độc lập, tự mình đi xin việc, không cho bố mẹ giúp đỡ, thậm chí nhiều lúc muốn tới đón cũng không được.”

Đào Mẫn đau lòng nói, “Thật ra không nói bố mẹ cũng biết, mấy năm nay học phí và phí sinh hoạt của con bé, con bé ghi chép rất rành mạch.” Chính là để tương lai có một ngày Hoắc Nhiễm trả lại.

Tuy rằng Đào Mẫn không cần số tiền đó, nhưng bà cũng biết, đây là chấp nhất của Hoắc Nhiễm, nếu không để cô làm vậy, cô sẽ càng muốn báo đáp nhiều hơn.

“Con và con bé đều còn trẻ, có nhiều chuyện dễ nói hơn so với bố mẹ, hơn nữa Hoắc Nhiễm….” Đào Mẫn ngừng một chút, thấp giọng nói: “Nó rất ỷ lại con.”

Cho dù năm năm không xuất hiện, Hoắc Nhiễm vẫn luôn nhớ tới anh, sau khi anh trở về, Đào Mẫn có thể cảm nhận rõ ràng, tính tình Hoắc Nhiễm thay đổi, càng lúc càng cười nhiều hơn.

“Vậy nên….” Nói nhiều như vậy, rốt cuộc bà cũng đề cập tới vấn đề trọng điểm, “Nếu có người ngoài bắt nạt con bé, mặc kệ là đúng hay là sai, con phải bảo vệ con bé cho tốt, nhất định phải chăm sóc Hoắc Nhiễm cẩn thận.”

Từ năm năm trước bà đã nhận ra, tuyệt đối không để Hoắc Nhiễm chịu thương tổn.

“Con biết.” Khương Nghiêu Xuyên gật đầu.

“Vậy mau dậy đi.” Đào Mẫn chỉ chỉ phòng bên, “Mẹ qua gọi Nhiễm Nhiễm.”

Khương Nghiêu Xuyên căng thẳng, khuôn mặt vốn bình thản nay lại biến sắc. Phía sau lưng hơi nhói, dường như là móng tay siết da thịt anh.

Lúc này anh cũng bất chấp, lập tức mở miệng nói: “Không cần, tối hôm qua em ấy ngủ muộn, để em ấy ngủ thêm một lát.” Ngừng một lát, lại nói thêm: “Chút nữa con gọi em ấy.”

Đào Mẫn nghi hoặc, cũng cảm giác là lạ, nhưng lại không nói lên được chỗ nào không đúng. Bỗng nhiên bà ngửi thấy trong phòng có hương thơm thoang thoảng, đây là hương thơm chỉ thiếu nữ mới có, càng tới gần giường, mùi hương càng nồng.

Dù sao con trai cũng đã lớn, mấy chuyện này cũng bình thường, giống như ở bên ngoài xã giao, hoặc có bạn gái gì đó,… Thân mật với bạn gái, đương nhiên trên người sẽ nhiễm mùi.

Đào Mẫn hiểu ra, đối với chuyện này, bà không bao giờ can dự vào, chỉ cần tụi nhỏ thích là được rồi.

“Vậy được.” Đào Mẫn gật đầu, dặn dò: “Con bảo Nhiễm Nhiễm nhanh lên, mẹ làm cháo bí đỏ [1] cho nó, tranh thủ đồ ăn vẫn còn nóng.”

Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, không đáp lời, dù bà nói gì anh cũng đồng ý.

Lúc này Đào Mẫn mới ra ngoài. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy… Đột nhiên có người chui ra khỏi chăn, sắc mặt ửng đỏ, hít lấy hít để không khí trong lành.

Hoắc Nhiễm nghẹn muốn chết.

. . .

Vừa rồi Hoắc Nhiễm tỉnh giấc, nghe thấy giọng Đào Mẫn, cô sợ tới mức trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng. Khương Nghiêu Xuyên đè đầu cô lại, ấn cô vào trong chăn, sau đó bịt chặt miệng cô, không để cô phát ra tiếng động.

Hoắc Nhiễm nhỏ con, bị vóc dáng to lớn của Khương Nghiêu Xuyên đè xuống, cả người đều chôn ở trong chăn, gần như không thể phát hiện ra trong chăn có người.

Hoắc Nhiễm cứng người, không dám cử động gì thêm.

Đào Mẫn đứng bên cạnh nói chuyện, mỗi một câu đều như dày vò cô, đặc biệt câu nói cuối cùng của bà, muốn qua phòng cô, trái tim Hoắc Nhiễm như ngừng đập. Cả người cô phát run, nhưng vẫn phải nhịn xuống, sợ mình lộ ra sơ hở.

May mắn, may mắn…

“Vừa rồi cô có phát hiện gì không?” Hoắc Nhiễm vẫn chưa hết bàng hoàng.

Bởi vì bị nghẹn ở trong chăn, khuôn mặt cô đỏ bừng, thậm chí có thể cảm giác từng sợi lông tơ cũng phiếm hồng.

Hoắc Nhiễm vô cùng sợ hãi, nếu cô Đào phát hiện tối qua cô ngủ trên giường Khương Nghiêu Xuyên, mặc dù cô không nói gì, nhưng Hoắc Nhiễm sẽ mất hết mặt mũi.

Nếu bị phát hiện, cô cũng không biết sau này phải đối mặt với cô Đào như thế nào.

“Không.” Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu. Người vẫn luôn bình tĩnh như anh, gặp chuyện này cũng kinh sợ, trái tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Lúc này Hoắc Nhiễm mới yên tâm.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô xốc chăn lên, sau đó chạm vào quần áo của anh, không đợi anh kịp phản ứng, thắt lưng đã hoàn toàn lộ trước mặt Hoắc Nhiễm.

“Vừa rồi có phải em chạm vào người anh không?” Vừa rồi Hoắc Nhiễm căng thẳng, không nhịn được chọc chọc vài cái. Cô cảm giác hình như mình chạm vào da thịt của anh.

“Hoắc Nhiễm.” Khương Nghiêu Xuyên gọi tên cô, bật người dậy đè cô lại, không cho lộn xộn.

Hoắc Nhiễm dừng một chút, nhìn chằm chằm cơ bụng của anh.

Cơ bụng rắn chắc, làn da rám nắng màu lúa mạch, vừa rồi Hoắc Nhiễm nhéo chỗ này, tuy vậy vết đỏ đã phai nhạt, không thể nhìn thấy cái gì khác.

Hoắc Nhiễm nhìn thấy, trái tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Hai mắt cô đảo loạn, xấu hổ không nói gì, dời mắt, rụt tay về.

“Ừm, xin lỗi.” Hoắc Nhiễm nói xong, nhanh chóng lùi ra bên ngoài, nào ngờ suýt nữa ngã xuống giường.

“Em cẩn thận một chút.” Khương Nghiêu Xuyên sợ cô ngã xuống.

Hoắc Nhiễm ngây ngốc gật đầu.

Cô đi xuống, đại khái vì luống cuống, cuối cùng trượt chân xuống sàn nhà, vì thế cả chăn cả người đều rơi xuống dưới đất.

Hoắc Nhiễm lúng túng, nhanh chóng đứng dậy, cúi người nhặt chăn.

Khương Nghiêu Xuyên bất đắc dĩ, anh vươn người tới, kéo Hoắc Nhiễm dậy, lại nhẹ nhàng đặt chăn lên trên giường.

“Mau rửa mặt, xuống dùng đồ ăn sáng.” Khương Nghiêu Xuyên thúc giục cô.

Hoắc Nhiễm bị anh mạnh mẽ nâng lên, còn chưa phản ứng kịp, một lúc sau mới quay trở về phòng mình, nhanh chóng rửa mặt.

Đi ra ngoài, Hoắc Nhiễm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Khương Nghiêu Xuyên, cả người nghiêm túc hẳn lên.

“Anh.” Cô mím môi, do dự hỏi: “Anh… thật sự muốn bảo vệ em sao?”

Vừa rồi anh đã đồng ý với cô Đào, nhưng lúc đó là dưới tình huống cấp bách, anh trả lời cho có lệ, vậy nên Hoắc Nhiễm muốn nghe lời thật lòng.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, ánh mắt cô có chờ mong, có e ngại, còn có cả tình cảm phức tạp, không hiểu sao lại khiến người ta đau lòng.

“Ừm.” Khương Nghiêu Xuyên nói.

Hoắc Nhiễm nở nụ cười, đôi mắt chớp chớp, không nói gì nữa, lập tức rời đi.

. . .

Trên bàn cơm, thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ.

Khương Hải Diệp ngồi bên trái, đang đọc báo, mà Đào Mẫn ngồi cạnh ông, cầm thìa, lẳng lặng ăn cháo.

Khương Nghiêu Xuyên vừa mới xuống dưới, gọi một tiếng “Bố, mẹ”, cũng ngồi xuống.

Đào Mẫn nhìn thấy chỉ có mình anh, nhìn sang phía cầu thang, hỏi: “Nhiễm Nhiễm đâu? Không phải con bảo con gọi nó sao?”

“Con gọi rồi.” Khương Nghiêu Xuyên đáp, “Xuống ngay thôi.”

Đang nói, Hoắc Nhiễm đã xuất hiện ở cầu thang tầng hai. Cô thay bộ quần áo mới, rửa mặt xong, vội vàng chạy xuống, tới tầng một, cô mới chậm chạp đi vào phòng ăn. Thấy Đào Mẫn nhìn mình, không hiểu sao Hoắc Nhiễm lại cảm thấy căng thẳng, đi đứng cũng không tự nhiên, chỉ kém không viết bốn chữ “Đang rất căng thẳng” trên mặt.

“Cô, chú.” Hoắc Nhiễm gọi xong, cúi đầu, không dám nhìn họ.

“Mau ăn đi.” Đào Mẫn đưa bát cháo cho cô, “Cháo bí đỏ con thích nhất, tranh thủ lúc còn nóng. Con nói xem, hai đứa các con đều dậy sớm, sao hôm nay lại ngủ say như vậy, giống như đã thương lượng trước với nhau.” Đào Mẫn trêu ghẹo.

“A?” Hoắc Nhiễm đang cầm thìa, nghe thấy lời này, không kịp phản ứng, theo bản năng nuốt tất cả cháo vào trong miệng, nóng tới mức cô nhe răng trợn mắt.

Cô ra sức hít sâu, khuôn mặt nhíu lại.

Đào Mẫn định đi lấy nước, nhưng Khương Nghiêu Xuyên đã nhanh tay hơn. Anh trực tiếp cầm cốc nước của mình, đưa tới bên miệng Hoắc Nhiễm, để cô uống hai ngụm, không khỏi trách mắng, “Em cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Hoắc Nhiễm uống nước xong, thử liếm liếm, cảm giác lưỡi mình hơi rát.

“Ăn chậm một chút, không ai tranh với em.” Khương Nghiêu Xuyên nói tiếp.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, giống như cô vợ nhỏ.

Đào Mẫn nhìn thấy cảnh này, khóe môi không khỏi cong lên, ý đồ trong mắt rõ ràng, bà liếc liếc Khương Hải Diệp, cả người vô cùng hưng phấn.

“Nhiễm Nhiễm, sắp cuối kỳ rồi, con có cần tới trường nữa không?” Chờ tới lúc ăn xong, Đào Mẫn mới hỏi Hoắc Nhiễm.

“Con có.” Hoắc Nhiễm gật đầu, nói: “Hai ngày nữa phải làm bài thi.”

“Chờ con kiểm tra xong, nhất định một nhà chúng ta phải ra ngoài du ngoạn.” Đào Mẫn nhìn Khương Nghiêu Xuyên, nghiền ngẫm một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.