Buổi tối tắm suối nước nóng, mọi người đã thay quần áo, đột nhiên Thành Tranh nói cô ấy để quên thứ gì đó, phải về phòng lấy, Hoắc Nhiễm và Du Ti Du đành đứng chờ.
Thấy bóng dáng Thành Tranh dần biến mất, khuôn mặt Du Ti Du đột nhiên tối sầm, quay đầu nhìn Hoắc Nhiễm, tựa như hung thần ác sát.
Hoắc Nhiễm ngượng ngùng nuốt nước bọt, sợ hãi lui về sau hai bước. Cô vừa lùi, Du Ti Du liền tiến.
“Hoắc Nhiễm, đầu cậu bị lừa đá đúng không? Cậu có biết chỗ này rất đắt tiền không?” Du Ti Du tức giận, giọng nói đáng sợ, còn cố tình hạ thấp giọng, cực lực nghiến răng nghiến lợi.
“Mình biết…” Hoắc Nhiễm chột dạ, nhỏ giọng nói: “Mình cũng có tiền, mình sẽ tự chi.”
“Chuyện này không liên quan tới cậu!” Du Ti Du không biết cô cố ý giả ngu hay có lý do gì khác, dù sao hiện tại anh ấy cũng không muốn cô ở đây. Anh ấy vất vả tạo cơ hội, còn mất rất nhiều tiền, đều là vì muốn chọc thủng tờ giấy mỏng kia, thế nhưng vì Hoắc Nhiễm, hiện giờ vẫn chưa nói được một câu với Thành Tranh.
Thật đáng giận.
“Nếu không liên quan tới mình, sao cậu còn mắng mình?” Hoắc Nhiễm không phục.
“Cậu…” Du Ti Du trừng mắt, bị cô làm cho nghẹn họng.
“Cầu mong trời giáng đại thần, bắt cậu đi thì tốt.” Du Ti Du gằn giọng, đúng là đồ phá hoại.
Thật ra Hoắc Nhiễm cũng áy náy, nhưng đã tới đây rồi, cô còn có thể làm thế nào, Thành Tranh dính cô như vậy, cũng đâu phải do cô muốn.
Mà đúng lúc này, xe của Khương Nghiêu Xuyên đỗ ở bên ngoài.
Vừa biết được địa chỉ, anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe tới đây, nhưng càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Chỗ này ở ngoại thành, cho dù Hoắc Nhiễm và bạn bè dọn đi, cũng không tới mức phải dọn ra đây.
Nhưng tới chỗ này rồi, anh mới phát hiện thực sự không đúng.
Hình như đây là homestay.
Khương Nghiêu Xuyên đi vào bên trong, lúc trước còn lo lắng hoảng hốt, giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc không thấy Hoắc Nhiễm, anh vừa lo vừa sợ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lý trí như vụn vỡ.
Khương Nghiêu Xuyên quẹo vào, vừa liếc mắt, lập tức thấy Hoắc Nhiễm đang mặc áo choàng tắm, đứng nói chuyện với người ta. Bên cạnh cô là một người đàn ông, cũng mặc áo choàng tắm, thân hình cao lớn, đứng rất gần Hoắc Nhiễm.
Hai người nói chuyện thoải mái, không coi ai ra gì.
Khương Nghiêu Xuyên đã gặp người đàn ông kia, tuy hiện tại vẫn chưa biết tên của anh ta, nhưng anh nhớ rõ mặt.
Anh híp mắt lại, ánh nhìn không tốt.
. . .
Hoắc Nhiễm bắt đầu quở trách Du Ti Du. Anh ấy và Thành Tranh, một người là nam sinh nổi tiếng, một người là hoa hậu giảng đường, suốt bốn năm đại học, có không biết bao nhiêu người lén ghép hai người họ thành một cặp.
Trai tài gái sắc, chỉ cần nhìn nhan sắc cũng có thể tưởng tượng ra một kịch bản ngọt ngào.
Ai bảo Du Ti Du không dám nói.
“Nếu là người khác, trước khi tốt nghiệp đã sinh được đứa nhỏ rồi.”
Năm nay còn thấy có người bế con chụp ảnh tốt nghiệp.
Thật lợi hại.
“Sinh con là không thể nào, nhưng Hoắc Nhiễm cậu nếu muốn, cũng có thể mang thai trước khi tốt nghiệp đấy.” Du Ti Du cười lạnh, chế nhạo câu nói của Hoắc Nhiễm.
Kẻ tám lạng người nửa cân, Hoắc Nhiễm cô mạnh hơn chỗ nào?
Du Ti Du cúi đầu, nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu muốn nói. Nhưng chợt thấy một người, kinh ngạc nhìn phía sau Hoắc Nhiễm, không nói lời nào, cũng không dám nhúc nhích.
Hoắc Nhiễm nhíu mày, quay đầu lại.
Cách họ hai bước, cô nhìn thấy Khương Nghiêu Xuyên.
Hoắc Nhiễm trơ mắt nhìn anh đi tới trước mặt mình, đôi mắt mở lớn, đối với sự xuất hiện của anh, cô hoảng sợ muốn chết.
Cô lập tức nghĩ tới, ở đây cũng gặp mặt anh?
Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, khuôn mặt lạnh lẽo, lại nhìn Du Ti Du, sắc mặt càng kém hơn.
Anh túm tay Hoắc Nhiễm, không nói gì, trực tiếp kéo cô đi.
Hoắc Nhiễm không kịp phản ứng, đã bị túm ra xa, hoàn toàn bị anh kéo đi, không dám phản kháng. Mà Du Ti Du cũng thất thần, lập tức phản ứng lại, đột nhiên cười toét miệng, đôi mắt sáng lên.
“Đúng là trời giáng đại thần…” Du Ti Du nhủ thầm, vừa mới nói xong, lập tức xuất hiện, bắt đồ phiền phức Hoắc Nhiễm này đi mất.
“Anh buông ra.” Hoắc Nhiễm ra sức giãy dụa, náo loạn hô to, muốn Khương Nghiêu Xuyên buông tay ra.
Khương Nghiêu Xuyên nắm chặt, hoàn toàn chế trụ Hoắc Nhiễm. Nhưng thấy cô cứ vùng vẫy, anh không còn cách nào, sợ sẽ làm cô bị thương, đành buông ra.
Anh đứng trước mặt cô, không để cô có cơ hội trốn đi.
“Theo anh về nhà.” Khương Nghiêu Xuyên nói cứng nhắc.
Vừa rồi bị Khương Nghiêu Xuyên kéo đi, nếu không phản ứng kịp, cô nghĩ mình sẽ bị trói đi.
“Đã muộn thế này rồi, về làm gì?” Hoắc Nhiễm nói đúng lý hợp tình.
Cô đang giận Khương Nghiêu Xuyên, cực kì không vui, không muốn thấy anh.
Anh đột nhiên xuất hiện, hung dữ mắng cô, bắt cô trở về.
Nhưng cô chỉ đi chơi thôi mà?
Anh cùng người ta ra ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ cô không thể cùng bạn bè ra ngoài hai ngày sao? Cũng đâu phải đi làm chuyện hại người.
Hoắc Nhiễm mím môi, xoay người rời đi. Đi chưa được hai bước, Khương Nghiêu Xuyên đã bước tới, giữ chặt tay cô, trực tiếp kéo cô ra ngoài sảnh.
Bàn tay dài rộng bao lấy tay Hoắc Nhiễm, không hề mạnh mẽ giống như vừa rồi, hơn nữa đi đường cũng chậm lại…
Hoắc Nhiễm đi theo anh, Khương Nghiêu Xuyên đứng trước quầy lễ tân, nói muốn thuê một phòng. Vừa hay lúc này homestay ít người, không có ai ở, phòng trống còn nhiều, lập tức thuê được một phòng ở tầng hai.
Khương Nghiêu Xuyên kéo Hoắc Nhiễm vào trong, khóa cửa lại. Anh ấn cô ngồi xuống sô pha, mình ngồi đối diện, sắc mặt tối lại, thản nhiên nhìn cô.
“Hoắc Nhiễm, chúng ta cần nói chuyện. Em có ý gì, sao lại tới đây, còn không muốn về nhà?”
Trời tối, cô ở cùng một người đàn ông, hai người còn mặc áo choàng tắm, như có như không, không thể không khiến người ta tức giận.
“Em có thể nghe lời một chút được không?”
Hoắc Nhiễm nghi hoặc, cô hoàn toàn không hiểu Khương Nghiêu Xuyên đang nói gì. Cô ngây ngốc nhìn anh, định nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ chất vấn của Khương Nghiêu Xuyên, lời đến bên miệng lại không thốt ra được.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Hoắc Nhiễm đứng dậy. Cũng thật kỳ lạ, cô không hề để ý đến anh, trực tiếp nhấc chân rời đi, nhanh chóng chạm vào cánh cửa.
“Hoắc Nhiễm.” Khương Nghiêu Xuyên đứng dậy, gọi tên cô.
Hoắc Nhiễm không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước. Lúc đi tới cửa, giọng anh hung dữ, ra lệnh: “Đứng lại!”
Hoắc Nhiễm run lên, dừng bước. Cô mếu máo dừng lại, bị Khương Nghiêu Xuyên dọa sợ.
Trông anh rất hung dữ… Giống như giây tiếp theo sẽ lấy dao đâm cô.
“Lại đây!” Khương Nghiêu Xuyên ra lệnh.
Hoắc Nhiễm dừng lại, một lúc sau mới chậm rãi đi tới. Cô uất ức bĩu môi, trong lòng chua xót, hốc mắt phiếm hồng, nghe Khương Nghiêu Xuyên mắng cô, tất cả ấm ức cùng bất mãn trong lòng trào dâng.
Cô cảm giác trái tim mình run rẩy, giống như có dây thừng quấn chặt, dần dần siết lại, thở không nổi, rất đau đớn.
“Em không nói một câu đã lập tức ra ngoài, cũng không biết đang ở đâu, ở với ai…” Khương Nghiêu Xuyên dừng một lúc, nói tiếp: “Em có biết anh rất lo lắng không?”
Khương Nghiêu Xuyên nói nặng lời như vậy, tất cả đều vì lo lắng cho cô. Nhưng nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, lửa giận của anh bùng lên, nếu không phải đang ở bên ngoài, anh muốn trực tiếp khiêng cô đi.
Hoắc Nhiễm vẫn không nói gì. Cô cúi đầu, không biết đang nhìn chỗ nào, ngón tay níu chặt, trong đầu trống rỗng.
Một lúc sau, trong không gian yên tĩnh, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất.
Hoắc Nhiễm siết chặt ngón tay, từng đốt ngón tay trắng bệch, mà Khương Nghiêu Xuyên cũng ngây ra.
Lửa giận bùng lên, nhưng giây phút nhìn thấy giọt nước mặt kia, bị dập tắt không còn chút nào.
Con ngươi anh co lại.
Thường ngày anh quen chỉ huy ra lệnh người khác, đối với cấp dưới phải tuyệt đối phục tùng, trong cuộc sống bình thường, anh vẫn giữ thói quen này. Nhưng chính anh đã quên, người trước mắt không phải đồng đội của anh, lại càng không phải cấp dưới của anh.
Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Khương Nghiêu Xuyên nuốt nước bọt, mím môi tiến lên, cúi đầu nhìn người trước mặt, không nói nên lời.
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, lúc sau là giọt thứ hai, thứ ba liên tiếp rơi, có thể nghe thấy tiếng hít mũi nức nở, nghe cực kì rõ ràng.
Trái tim Khương Nghiêu Xuyên run rẩy, loại cảm giác này rất quen thuộc.
Năm năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô, nhìn thấy khuôn mặt cô, cũng giống hệt như bây giờ, giống như có dòng điện xẹt qua.
Mỗi giọt nước mắt của cô như đâm vào lòng anh, bừng bừng nở nộ, đóa hoa chói lọi dần dần tỏa hương.
Giây phút đó, anh động lòng.
“Được rồi, đừng khóc.” Khương Nghiêu Xuyên mở miệng, dịu dàng dỗ dành, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói.” Anh bất đắc dĩ.
Không muốn nói gì cả, nước mắt rơi như mưa, cho dù muốn nói gì đó, cũng bị anh chặn lời.
“Là do anh không tốt….” Hoắc Nhiễm bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Rõ ràng đang rất đau lòng, còn cố gắng chịu đựng, cuối cùng không thể chịu được nữa, lập tức bùng nổ.
Cô hít mũi, giọng đỡ khàn hơn, Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn Khương Nghiêu Xuyên, muốn nói chuyện đàng hoàng với anh.
Hai má Hoắc Nhiễm đẫm nước mắt, khóe mắt vẫn còn rưng rưng, chực trào quanh hốc mắt, không chịu rơi xuống.
Yết hầu Khương Nghiêu Xuyên lên xuống.
“Em và bạn đi chơi, đã nói với cô chú, hai người họ đều đồng ý, em không có làm loạn, anh vừa tới đã mắng em, dựa vào cái gì… Chẳng phải anh cũng đi ra ngoài với Chung Tuệ sao, đi lâu như vậy, em còn đang không vui….”
Mặc dù ấm ức, nhưng cô vẫn nói rõ ràng.
Hoắc Nhiễm dừng lại, muốn mở miệng tiếp tục, nhưng còn chưa kịp nói thành lời, đột nhiên có bóng đen phủ xuống, Khương Nghiêu Xuyên đứng sát cạnh cô.
Con ngươi Hoắc Nhiễm mở to.
Trong nháy mắt, Hoắc Nhiễm cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh vây quanh mình, như có như không.