Lấy Thân Báo Đáp

Chương 51: Em dám?



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hồi trung học, ngồi cùng bàn với Chu Hành, anh ấy đối xử với cô rất tốt, cô chưa bao giờ thấy anh ấy nổi giận, luôn dịu dàng nói chuyện với cô, đối với người khác cũng cư xử rất ôn hòa.

Vậy nên Hoắc Nhiễm mới cảm thấy anh ấy không có ý gì với cô, cũng chưa hề nghĩ tới vấn đề này, lần này gặp nhau ở thành phố Đồng, cô còn tưởng là trùng hợp, đặt biệt là sau khi biết anh ấy là cháu của lão Chu… Cô càng thêm tin tưởng đây chỉ là trùng hợp.

“Nhưng cuối cùng mình lại không có cơ hội này.” Nhắc lại chuyện xưa, Chu Hành cảm thấy rất chua xót, anh ấy từng tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp, nhưng thời khắc cô biến mất, mọi thứ liền sụp đổ.

Lúc ấy tinh thần Chu Hành suy sụp, vốn là học sinh ưu tú luôn nằm trong top mười, cả một học kỳ năm đó, tuột dốc không phanh, loanh quanh ở hạng năm mươi. Khoảng thời gian cô mất tích, anh ấy luôn luôn hối hận, vì sao không thổ lộ với cô sớm hơn, cho dù… cho dù chỉ là một câu… vậy cũng đã rất tốt, ít nhất là đỡ khó chịu hơn hiện tại.

Lần này gặp lại, anh ấy thật vất vả mới tìm thấy cô, vậy nên anh ấy muốn bày tỏ tất cả tâm tư tình cảm của mình, tuyệt đối không thể yếu đuối, không thể chùn bước một lần nào nữa. Anh ấy hiểu, chỉ cần chậm mất một nhịp, anh ấy sẽ bỏ lỡ cả cuộc đời của mình.

“Hoắc Nhiễm, mình thích cậu.”

Hoắc Nhiễm chưa bao giờ được tỏ tình, có thể nói chưa từng có ai ở trước mặt cô nói ‘thích’, đột ngột như vậy, cô thật sự luống cuống, không biết nên làm gì. Chắc chắn là không thể đồng ý được rồi, nhưng phải làm thế nào để từ chối mà không tổn thương tấm lòng người khác đây?

“Lão Chu…. Chưa nói với cậu sao?” Hoắc Nhiễm lấy lại bình tĩnh, trong lòng chần chừ, nhưng vẫn quyết định nói ra mấy lời này.

Chu Hành nhíu mày, không hiểu ý cô.

Hoắc Nhiễm nhìn phản ứng của anh ấy, liền hiểu được anh ấy không biết, thầm nghĩ, lão Chu đúng là không được việc, rõ ràng lúc trước cô đã nói với ông ấy rằng mình có bạn trai, cô còn tưởng lão Chu đã nói với Chu Hành rồi.

“Mình có bạn trai.” Hoắc Nhiễm nhìn anh, bình thản nói.

Chu Hành ngẩn ra, mặc dù có nghĩ tới đáp án này, nhưng giây phút nghe thấy, trong lòng anh ấy vẫn cảm thấy nặng nề, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Là người lần trước ở khách sạn, cậu nhìn thấy rồi đấy.” Hoắc Nhiễm ăn ngay nói thật, cũng không giấu diếm anh ấy, cố gắng nhẹ giọng nhất có thể.

“Thật ra anh ấy không phải anh trai mình, đó là người yêu mình. Chắc cậu không biết mấy năm qua mình sống ra sao, nhưng mạng sống của mình là anh ấy cứu, cả đời này của mình chỉ có anh ấy.”

Hoắc Nhiễm nói thật lòng, mặc dù tình cảm của mình có như thế nào, ít nhất cô cũng luôn kiên định với nó.

Chu Hành nhớ tới người lần trước, một lúc sau, anh ấy khẽ cười, nhưng khuôn mặt cứng ngắc, nhìn đồ đạc đã được cô thu dọn xong, anh ấy buồn bã nói: “Cậu phải đi rồi.”

Không phải hỏi cô, mà là lời trần thuật đơn giản.

“Có lẽ về sau sẽ không gặp lại nhau nữa.”

“Không phải cậu học đại học ở đây sao?”

Lần trước Hoắc Nhiễm hỏi anh ấy học ở đâu, Chu Hành không trả lời, vậy nên cô tự động cho rằng anh sống ở đây.

“Sau này vẫn còn cơ hội gặp lại.” Nói như vậy, Hoắc Nhiễm sợ anh ấy hiểu lầm, lại thêm một câu nữa, “Chúng ta mãi mãi là bạn.”

Chu Hành ngẩng đầu, nhìn phía sau cô, bên kia đường, cách đây không xa, có một người đàn ông đứng đó, thân hình cao lớn thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm, giống như có thể cắn nuốt người khác.

Đó là một người đàn ông mạnh mẽ.

Hoắc Nhiễm nhíu mày, theo tầm mắt của Chu Hành, quay lại nhìn, thấy là Khương Nghiêu Xuyên, cô nở nụ cười, vẫy tay với anh.

“Gặp lại sau.” Hoắc Nhiễm quay đầu nhìn Chu Hành, “Chờ mình tốt nghiệp, không chừng sau này còn có cơ hội làm việc cùng nhau.”

Cô đang định rời đi, đột nhiên Chu Hành gọi cô lại, “Hoắc Nhiễm, cậu có định trở về không?”

Hoắc Nhiễm dừng lại, anh ấy nói ‘trở về’, chính là chỉ gia đình của cô.

Im lặng một lúc, Hoắc Nhiễm lắc đầu, đáp: “Không, đây là nhà của mình.”

Lúc rời đi, chính cô đã từng nói, cả đời này sẽ không trở về. Nơi đó chỉ có bi thương và đau khổ, lần nào cũng khơi dậy ký ức trước kia của cô, khiến cô không thể vùng vẫy thoát ra.

Hoắc Nhiễm mỉm cười với anh ấy, xoay người rời đi.

. . .

Khương Nghiêu Xuyên đứng ở ngoài, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh ở bên trong. Thính lực của anh rất tốt, hai người bọn họ nói chuyện, có lúc hơi to tiếng, anh có thể nghe thấy một hai.

Vừa hay, năng lực trinh thám của anh luôn đứng trong hàng ngũ xuất sắc, chỉ cần nghe vài câu, anh lập tức có thể đoán ra hai người họ đang nói gì.

Anh mở cửa xe cho Hoắc Nhiễm, ánh mắt liếc qua bên kia một cái, nhanh chóng rời đi, sau đó ngồi vào ghế lái.

“Tối nay trở về sit-up [1] 50 cái cho anh.” Khương Nghiêu Xuyên đóng cửa, khởi động xe, thản nhiên nói.

[1] Sit Up được dịch sang tiếng Việt có nghĩa là “ngồi lên” và đây là một bài tập cơ bụng hiệu quả giúp giảm mỡ vòng 2, giúp cơ bụng trở nên săn chắc tự nhiên. Thực tế, Sit Up có các động tác khá giống với Crunch (gập bụng) nhưng phạm vi chuyển động của nó rộng hơn.

“Gì cơ?” Hoắc Nhiễm rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn sang Khương Nghiêu Xuyên, lắc đầu nói: “Còn lâu.”

Cái này anh cũng biết, cô không thể sit-up được, không biết là thân thể làm sao, rõ ràng lúc kiểm tra sức khỏe không có chuyện gì, chỉ là không thể ngồi dậy được, không phải cô cố tình, đã rất cố gắng rồi, nhưng lại làm không được. Thời điểm học trung học, đại học, cô đều tập thể dục cho có, nếu là nghiêm túc làm, thà bắt cô chịu phạt còn hơn.

“Khương Nghiêu Xuyên, anh không nói lí lẽ.” Hoắc Nhiễm nhíu mày, tức giận nhìn anh, đoán chắc vừa rồi anh nghe thấy toàn bộ câu chuyện.

“Đây đâu phải do em.”

“Vậy thêm năm mươi cái nữa.” Khương Nghiêu Xuyên nói tiếp.

“Anh…” Hoắc Nhiễm cao giọng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, gật đầu đáp, “Được. Anh Khương đã muốn phạt em một trăm cái, em đành phải nghe lời.” Hoắc Nhiễm cười cười, “Một trăm thì một trăm.”

Trong xe lại im lặng, một lúc sau Hoắc Nhiễm nhớ tới chuyện cổ phần, do dự hỏi: “Anh chuyển cổ phần công ty cho em, có phải không hay lắm không?”

Hoắc Nhiễm chưa từng tham gia chuyện công ty nhà họ Khương, ngoại trừ biết nó đưa ra thị trường rất có giá, cái gì cũng không rõ, nhưng có thể chuyển cổ phần công ty cho cô, có thể thấy người chuyển phải có năng lực.

“Đây là món quà nhỏ tặng cho vợ anh, sau này bố mẹ còn cho nhiều hơn… là món quà bố mẹ chồng tặng cho con dâu.”

Ý là, sau này vẫn còn, có khi còn nhiều tới mức không hết.

“Không cần cảm thấy nặng nề, cứ nhận lấy đi.” Dù sao đồ của anh cũng là đồ của cô, chỉ là chút ít cổ phần công ty mà thôi, anh đã vui vẻ tặng cho cô thì không ai có quyền ngăn cản.

“Anh không sợ em mang nó đi trốn?” Hoắc Nhiễm trừng mắt nhìn anh, thăm dò hỏi.

“Em trốn thử xem.” Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, cười nói: “Cho dù có trốn tới chân trời góc bể, anh cũng có thể bắt em trở về.”

Hoắc Nhiễm hừ mũi, cảm thấy thủ đoạn của anh thật đáng sợ.

Hoắc Nhiễm thở dài, khó xử nói: “Anh cứ làm như vậy, em sẽ càng lúc càng sa đọa.”

Vốn theo kế hoạch của cô, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được công việc như ý, kiếm thật nhiều tiền, trả hết nợ nần cho nhà họ Khương, hưởng thụ cuộc sống riêng, nhưng hiện tại nhiều tiền của vậy, sẽ khiến lòng người lung lay, không còn động lực cố gắng.

“Không sao.” Khương Nghiêu Xuyên phủ định, “Đây chỉ là tiền để em thoải mái làm những gì em thích.”

Anh biết trước đây cô luôn muốn rời khỏi nhà họ Khương, muốn báo đáp nhà họ Khương, tuy hiện giờ cô không còn nghĩ vậy nữa… nhưng anh không hề an tâm chút nào.

Vậy nên anh chuyển cổ phần công ty cho cô, cột chặt cô với nhà họ Khương, không cần báo đáp hay không báo đáp, trả ân tình gì gì đó.

Đây chính là đồ của cô, thuộc về cô, cô dùng là điều hiển nhiên.

. . .

Buổi tối, quả nhiên Hoắc Nhiễm làm theo lời Khương Nghiêu Xuyên, ngoan ngoãn tập sit up, nhưng mà là ngồi sát cạnh Khương Nghiêu Xuyên, hai chân quàng lấy hông anh, hai tay kéo tay anh, mượn lực của anh để ngồi dậy.

Khương Nghiêu Xuyên ngồi trên giường, để cô tùy ý làm loạn, thấy sắc mặt Hoắc Nhiễm đỏ bừng, anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

“Năm mươi lăm, năm mươi sáu….”

Nháy mắt đã sắp được sáu mươi cái, Hoắc Nhiễm thật sự không chịu đươc nữa, buông tay trực tiếp nằm xuống, lắc đầu, “Không thể, thật sự không thể.”

Khương Nghiêu Xuyên kéo cô, “Còn bốn mươi mốt cái nữa, tiếp tục.”

“Khương Nghiêu Xuyên, anh định gây sức ép với em sao?” Hoắc Nhiễm đá đá anh, tức giận, “Khiến em mệt chết thì anh vui lắm à?”

Khương Nghiêu Xuyên bắt lấy hai chân đang làm loạn của cô, đột nhiên anh đè lại, cúi đầu hôn lấy môi cô.

Ống tay áo của cô cuốn lên, lộ ra phần da trắng như tuyết, mà thân hình cao lớn của anh phủ xuống, nếu người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Đôi môi Hoắc Nhiễm bị cắn đau, cô không ngừng rên rỉ, kéo tay anh ra, ấp úng nói: “Khương Nghiêu Xuyên, đồ cầm thú, đau muốn chết…”

Khương Nghiêu Xuyên dừng động tác, vẫn không đứng lên, khàn giọng nói bên tai cô: “Anh không thích người khác tỏ tình với em.”

Anh thực sự tức giận, cũng có phần ghen tị.

Lúc đứng ở bên kia đường, giây phút nhìn thấy cô, anh chỉ muốn nhanh chóng bước qua kéo cô đi, không muốn người kia nói thêm một câu một chữ nào với Hoắc Nhiễm, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.

Hiện tại lại chỉ muốn bùng nổ.

Anh muốn hôn lên người cô, tạo ra dấu ấn chỉ thuộc về mình anh.

Nghĩ như vậy, Khương Nghiêu Xuyên kéo cô vào trong lòng, không muốn để lộ bất cứ bộ phận nào của cô cho người ngoài thấy.

“Đâu liên quan tới em.” Hoắc Nhiễm thở phì phò, đôi môi đau nhức, cau mày cãi lại anh.

Hoắc Nhiễm rầu rĩ nghĩ, đã lên chức trung đội trưởng rồi mà còn không biết lý lẽ, thật sự lo thay cho những người làm việc dưới trướng của anh.

“Em đang rất tức giận.” Hoắc Nhiễm trừng mắt nhìn anh, gắng kéo tay mình ra, cố ý ra vẻ hung ác: “Đêm nay anh ngủ một mình đi.”

Hiển nhiên sức cô không so được với anh, Khương Nghiêu Xuyên tóm cô lại, lạnh giọng nói hai chữ.

“Em dám?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.