*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lan phủ người ta vô cùng chú ý quy củ, đối với yến tiệc hồi môn đặt mua lần này cũng chỉ bảo người không được gây ra bất cứ sai lầm nào, hoàn toàn làm dựa theo lúc nữ nhi của gia chủ về thăm bố mẹ.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có sự khác biệt. Tất cả tân nương hồi môn đều đặc biệt có một phân đoạn biểu đạt tình cảm với trưởng bối không ngừng, cảm tạ ân dạy dỗ của trưởng bối. Phụ mẫu Lan Mân không còn ở nhân thế, lễ vật liền tặng cho gia chủ Lan phủ.
Mặt mũi gia chủ Lan gia xé không rách nổi, toàn hư tình giả ý, lời nói cử chỉ của Lan Mân cũng hoàn toàn không nhìn ra y có ý "cảm tạ không thôi". Hai cậu cháu hoàn toàn dựa theo quy trình mà nói mấy lời khách sáo.
Nguyên nhân cũng bởi không biết cha ruột của Lan Mân là ai, y lại lấy nam tử xuất giá. Yến tiệc hồi môn vốn có phân đoạn cha vợ con rể cùng nhau biểu diễn tài hoa để bày tỏ tình nghĩa, nay đã bị hủy bỏ.
Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn không hề có ý nghĩ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người họ Lan. Mà xem ra, đối với cữu cữu Lan Mân, việc cháu ngoại của mình được gả cho một nam nhân xuất sắc cũng chẳng phải chuyện gì đáng để kiêu hãnh. Lan Mân được gả cho nam nhân càng ưu tú, cái tát lên mặt của gia chủ lại càng đau.
Đến khi yến tiệc hồi môn tưng bừng kết thúc, Bùi Thanh Hoằng liền cùng Lan Mân từ tiền viện vô cùng náo nhiệt về tới tiểu viện của Lan Mân. Nơi này nhỏ như lòng bàn tay, còn không bằng một nửa khuê các của tiểu thư Lan Uyển của Lan gia năm đó, tuy nhiên lại vô cùng thanh nhã, êm ả vắng lặng, là nơi giản dị rất thích hợp để đọc sách.
Vì Lan Mân còn phải quay về, Lan gia cũng không sa thải mấy lão nhân trong viện. Chỉ là bạc hàng tháng của bọn họ đều được trích ra từ sính lễ của Bùi gia, Lan Mân cũng đặc biệt để lại một số tiền để duy trì vài người chăm sóc tiểu viện của mình, bảo đảm dù khi nào trở về y cũng có thể ở trong căn nhà sạch sẽ ngăn nắp.
Khi Bùi Thanh Hoằng đẩy cửa ra có chút kinh ngạc, trong viện trong phòng treo vô số bức tranh đủ loại kiểu dáng, đếm sơ qua phỏng chừng có vài trăm bức. Giấy vẽ lớn nhỏ không giống nhau, số nhiều chưa từng được mang ra trang trí. Trong đó tranh phong cảnh sơn thủy chiếm đa phần, hơn nữa đại đại đa số đều mang sắc điệu vắng lặng, lạnh lẽo, phong cách mang lại cảm giác cô độc. Có một số người, do dù vẽ cảnh mẫu tử hòa thuận vui vẻ cũng khiến người ta có cảm giác nội tâm người vẽ vô cùng quạnh hiu, trống vắng.
Những tác phẩm này hiển nhiên không chỉ có một bộ được danh gia họa, hơn nữa vào bên trong xem, còn không ít thư pháp, tranh vẽ bút pháp non nớt.
"Tất cả đều là Tử Giác vẽ sao?" Bùi Thanh Hoằng như đang đi tham quan triển lãm, đầu tiên bức tới đằng trước, sau đó chậm rãi xem phía sau, hứng thú với bức nào liền nghỉ chân thưởng thức một hồi, bằng không liền vội vã lướt qua, lại cất bước đi xem bộ tranh khác.
Lão nhân đang quét cánh hoa hòe ngoài viện nhịn không được mà chen miệng: "Bẩm cô gia, tất cả đều do công tử vẽ, thất lạc lại càng nhiều. Những bức được bày trong kia do công tử họa lúc mười tuổi, trong ngăn tủ còn rất nhiều giấy vẽ chưa dùng tới, mấy chồng liền. Đáng tiếc công tử đã gả ra ngoài, giấy vẽ này cũng không cần tới nữa."
Bùi Thanh Hoằng liền quay mặt nhìn Lan Mân đứng bên cạnh mình, có vài phần hứng thú đối với lão sư đã dạy dỗ Lan Mân: "Tử Giác được lão sư nào chỉ bảo?"
Trên mặt người sau hiện lên màu hồng nhàn nhạt: "Cữu cữu chưa từng mời lão sư về dạy vẽ cho ta, đều là vẽ theo tranh phong cảnh ta đã từng thấy. Toàn bộ đều do nhàn rỗi không có việc gì làm nên vẽ nguệch ngoạc vài nét, thích liền lưu trữ, không đáng nhắc tới."
"Tử Giác thực sự quá khiêm tốn, năm đó lúc ta mười tuổi ngay cả một con chim cũng không vẽ nổi, lúc ấy còn bị tiên sinh trách cứ, nói ta cố ý vẽ sáo đen [1] hai mắt trắng dã cười nhạo ông ấy." Mặt Bùi Thanh Hoằng lộ vẻ hoài niệm.
"Sau đó thì sao, tiên sinh kia thế nào?" Lan Mân tò mò hỏi.
"Đương nhiên là bị ta chọc giận đến nỗi chạy mất rồi. Ông ấy cũng là lão sư dạy dỗ huynh trưởng, thường xuyên lấy huynh ấy ra so sánh với ta. Ta học ông ấy được hai năm, thường xuyên khiến tiên sinh tức giận đến run lẩy bẩy, năm đó câu tiên sinh nói nhiều nhất chính là trẻ con không dễ dạy. Nếu đổi lại là Tử Giác, chắn chắn mỗi ngày tiên sinh đều cười đến không khép miệng nổi."
"Ta nào có được như ngươi nói." Ngoài miệng Lan Mân khiêm tốn nhưng trên mặt cũng mang theo vài ý cười, hiển nhiên rất là hưởng thụ lời khen của Bùi Thanh Hoằng.
Đây là thói quen Bùi Thanh Hoằng dưỡng thành từ đời trước, là một lãnh đạo tiêu chuẩn, hắn cực kỳ am hiểu việc phát hiện đồng thời khai thác ưu điểm của người khác, càng không tiếc rẻ tự mình ca ngợi ưu điểm của đối phương. Có chút giật mình với lịch sử đen tối của bản thân, coi việc ủng hộ người khác là chuyện thường tình, nhưng dù sao hắn cũng thật sự cảm nhận được điểm xuất sắc của đối phương, nhất định là làm tốt hơn hắn.
Hơn nữa bởi vì lời khen của hắn xuất phát từ tấm lòng nên nhân duyên luôn tốt vô cùng, công nhân thuộc hạ đều gắng sức hơn bình thường, những người có ân tình cùng hắn cũng thường xuyên lui tới, rất hưởng thụ việc trò chuyện cùng hắn. Đời này từ khi tuổi còn nhỏ Diệp thị đã thường xuyên lôi kéo hắn đi xã giao.
Không cần bà dạy phải nói gì, Bùi Thanh Hoằng cũng có thể khen phu nhân tính tình không tốt nhất đến mở cờ trong bụng, năm đó giúp Diệp thị kéo được không ít mối làm ăn lớn.
Trong không khí vô cùng hòa hợp, Bùi Thanh Hoằng cùng Lan Mân xem bức tranh ở giữa rồi đi thêm vài bước, sau đó dừng lại trước bức tranh họa một nữ tử. Nữ tử trong tranh cùng Lan Mân giống nhau năm phần, dung mạo có vài phần yếu ớt nhưng trong mắt ánh lên sự kiên nghị, nhưng thật sâu bên trong lại có cảm giác tiêu điều bi thương.
Trong lòng Bùi Thanh Hoằng đã có đáp án nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Người trong bức họa là?"
Khóe miệng vốn đang giương lên của Lan Mân bị kéo xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm phức tạp: "Là gia mẫu, chỉ là khi ta còn nhỏ người đã qua đời. Ta cũng không nhớ rõ dáng dấp của người thế nào."
Bùi Thanh Hoằng khen người rất khéo, nhưng an ủi lại là điểm hắn tệ nhất. Sợ mình nói sai điều gì, khi an ủi người khác hắn luôn luôn ít nói, chỉ đặt tay lên vai đối phương, vỗ vỗ nhẹ xem như động viên.
Sau đó hắn lui hai bước, bái bức họa nữ tử phía xa một cái: "Nhạc mẫu đại nhân trên cao, tiểu tế [2] xin thề tại đây, nếu Tử Giác đối với Bùi Thanh Hoằng ta không rời không bỏ, không trái lời không lừa gạt, tiểu tế tất sẽ thương y che chở y, cả đời này nguyện chỉ vì mình y."
Bái xong hắn kéo Lan Mân lại cùng phát lời thề, nhìn đối phương nói xong mới lôi tay y vào phòng ngủ, dò hỏi Lan "tiểu bạch thỏ" da mặt bị thiêu đến đỏ bừng về chuyện cũ năm đó.
Tuy thám tử Bùi gia có thể điều tra ra rất nhiều, nhưng nghe chuyện từ chính miệng đương sư lại là một loại cảm giác khác. Nhìn ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Bùi Thanh Hoằng, Lan Mân cân nhắc từ ngữ, từ từ kể tường tận sự tình Lan gia: "Có một số việc là ta nghe từ lão bộc hầu hạ mẫu thân, có lẽ năm ấy người tầm tuổi ta hiện tại, ấn tượng của ta với người cũng không đặc biệt rõ ràng. Nhưng trong trí nhớ của ta, mẫu thân là người thực dịu dàng, nhưng lại thường xuyên âm thầm rơi lệ, nhớ lại sự tình trước kia sẽ cười vô cùng vui vẻ..."
Năm đó Lan lão phu nhân chỉ sinh một trai một gái, đó là mẫu thân Lan Mân – Lan Uyển và gia chủ đương nhiệm Lan gia – Lan Bồi. Lan Bồi thiên tư thông minh, Lan Uyển cũng cao nhã thanh khiết, theo tiên sinh dạy học của Lan gia học không ít sách, cũng coi như có thanh danh tài nữ, nhận hết tất cả sủng ái trên dưới Lan gia.
Chờ đến khi Lan Uyển được mười tám hai mươi, từ trắng mịn mập mạp lột xác thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều như hoa. Lúc ấy trong kinh thành không biết có bao nhiêu người môn đăng hộ đối tới cửa cầu hồn, đều bị nhị lão Lan gia uyển chuyển từ chối, bởi họ muốn giữ nữ nhi ở nhà thêm hai năm.
Kết quả năm ấy Lan Bồi mang một vị khách quý về Lan gia. Nhị lão Lan gia cũng không biết rõ thân thế, hạ nhân trong phủ cũng chỉ biết đối phương có thân phận cao quý, làm ăn vô cùng tốt, trong nhà rất nghiêm khắc, là khách quý của thiếu gia và phu nhân, lão gia.
Khách quý có một vỏ bọc cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt hẹp dài đào hoa đa tình, chỉ đong đưa một ánh mắt là câu được biết bao hồn phách của nha hoàn chính trực đến tuổi lấy chồng. Thế nhưng nha hoàn trong phủ không lọt được vào mắt của khách quý, phải biết rằng tỳ nữ bên người đối phương đều xinh đẹp hơn cả tiểu thư trong phủ này. Hơn nữ tỳ nữ kia tinh thông cầm kỳ thi họa, biết không ít chữ, rất nhiều phương diện đều tài giỏi hơn con gái rượu của Lan gia.
Lời nói cử chỉ của khách quý vô cùng lễ phép, chưa bao giờ làm ra cái chuyện gì mà vượt rào. Đây là do người Lan gia phát hiện bụng của Lan Uyển lớn ra trước. Lan Uyển vốn đang trong độ tuổi lần đầu biết yêu, ngoại trừ ca ca thì thấy cực kỳ ít nam nhi bên ngoài, đụng tới một người xuất sắc như vậy, đương nhiên không có khả năng không rung động.
Nếu đối phương là chính nhân quân tử thì thôi, đằng này lại buông thả, ăn sơn hào hải vị quen rồi, nay lại muốn nếm thử đồ nhắm của nhà này. Tính tình Lan Uyển dịu dàng, đoan trang lại không làm bộ làm tịch, địa vị cũng không ti tiện như những nha hoàn kia, miễn cưỡng được vị khách quý kia để vào mắt.
Thiếu nữ tính cách đơn thuần, người kia lại là tay già đời trong chuyện phong nguyệt, thừa lúc gia trưởng Lan gia không chú ý liền thường xuyên qua lại, tự nhiên mà thành một đôi. Lan Uyển muốn đem khách quý trở thành phu quân, tuy rằng thấy không ổn lắm, nhưng lúc tình thâm ý thiết vẫn trao thân mình đi, ngóng trông phu quân mau chóng tới cửa cầu hôn, cưới mình làm thê tử.
Ai ngờ phu quân lại đi thực mau, mà Lan Uyển lại xuất hiện triệu chứng nôn mửa, đại phu khám ra hỷ mạch, mà thân thể tiểu thư Lan gia lại vô cùng yếu ớt, không chịu nổi thuốc phá thai.
Tuy rằng người họ Lan tận lực giấu diếm chuyện này đi, nhưng lúc ấy có nha hoàn trong Lan phủ cũng ái mộ vị khách quý kia nên hóa thành ma chướng, bởi trong lòng ghen tị mà kể hết sự tình của tiểu thư Lan gia ra ngoài. Tuy sau đó mọi chuyện đã bị người đè ép xuống rất nhanh, nhưng đời này khẳng định Lan Uyển không thể gả đi được nữa.
Nhị lão Lan gia cảm thấy nữ nhi đã ném mặt mũi của chính mình đi, bại hoại gia phong, đương nhiên không buồn quan tâm tới nữ nhi này nữa. Khi trước yêu thương đủ đường, mà việc này vốn cũng có sai lầm của Lan Bồi, nay dứt khoát gạt bỏ nữ nhi sang một bên, coi như không phải mình sinh dưỡng. Người trong phủ cũng được hạ lệnh, đối với nghiệt chủng Lan Uyển sinh ra không cần nhọc lòng để tâm.
Nếu Lan Uyển có thể gả cho khách quý kia, cho dù là làm thiếp, sự tình cũng sẽ không hỏng bét đến vậy. Thế nhưng khách quý kia lại có địa vị rất cao, hoàn toàn không có khả năng nạp một nữ tử như vậy làm thiếp.
Lời đồn đãi bị áp xuống ngay khi đó cũng chính là bút tích của vị khách quý kia. Lan Mân vẫn có thể ở lại trong Lan phủ, một là do Lan gia lo lắng khách quý còn nhớ thương đứa nhỏ này, hai là vì chút áy náy không rõ ràng của Lan Bồi với chính muội muội của mình.
Lúc trước khách quý cùng Lan Uyển thành đôi, nếu ông không thúc đẩy nửa điểm trong đó, hai người tuyệt không có khả năng giấu nhị lão. Tâm tư mê phú quý của ông muốn muội muội kết thành thông gia với người kia, được vậy Lan gia cũng coi như được rạng rỡ tổ tông. Ai ngờ trộm gà không thành lại còn mất gạo, sự tồn tại của Lan Mân là cái gai trong mắt ông, không rút thì chướng mắt, rút lại sợ bị thương.
Khi hai người đang ngồi bên này nói chuyện, Lan Y Y bớt thời giờ đi phòng bếp một chuyến. Nàng mới bị nhốt lại một thời gian, mấy ngày nay vì muốn làm phụ mẫu vui lòng đã đặc biệt học làm một ít điểm tâm, vú già trong phòng bếp thấy nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay phủ chiêu đãi khách quý nên có rất nhiều đồ vật này nọ, nhưng hiện tại yến hội đã kết thúc, người trong phòng bếp cũng ít đi. Lan Y Y giúp thu dọn lại một chút, chỉ vào một hũ nhỏ đang đun trên bếp lò hỏi: "Ở đây đang hầm món gì, sao mùi thơm vậy?"
Vú già đáp: "Là đặc biệt hầm cho biểu thiếu gia, thanh nhiệt hạ hỏa gì đó, nghe nói nam tử gả chồng ăn rất bổ, chỉ là phải hầm nhỏ lửa từ từ hơn một canh giờ, mới đun được hơn nửa canh giờ."
Lan Y Y "ồ" một tiếng, thấy sắc mặt vú già có chút kỳ quái, nàng mở miệng hỏi: "Sắc mặt ngươi sao vậy?"
Vú già kia nhịn không được lập tức mở miệng: "Thứ này hầm cần có người trông, tiểu thư đừng ngại ta nói chuyện thô, đầu bếp nữ ra ngoài trông cháu trai rồi, ta còn chưa kịp đi ngoài, vẫn luôn nhịn trông trong này."
"Ngươi mau đi đi, ta giúp ngươi trông một lát, bảo đảm không rời mắt." Lan Y Y phất tay áo, thả vú già đi.
Chờ bốn bề vắng lặng, nàng mới thật cẩn thận lấy một bao giấy trong hầu bao (túi tiền) của mình ra, đổ bột phấn màu trắng vào cái hũ nhỏ, lại dùng thìa khuấy khuấy.
Trước khi vú già về, nàng ném bao giấy vào bếp lò, thìa cũng rửa sạch sẽ để lại chỗ cũ. Trong nháy mắt tờ giấy đã biến thành tro tàn. Chờ vú già giải quyết xong chuyện cấp bách trở về, nàng cầm điểm tâm của mình rồi thong thả ung dung rời khỏi phòng bếp.
______
[1] Sáo đen:
[2] Tiểu tế: con rể.