Bùi Thanh Hoằng ngẩn người, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Sầm mà hỏi ngược lại: "Tô công tử đây là có ý gì?"
"Tô công tử Tô công tử, trước đây ngươi chẳng bao giờ gọi ta như vậy." Gương mặt Tô Sầm đột nhiên trở nên sa sầm, gã đập mạnh chén trà lên mặt bàn, đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Bùi Thanh Hoằng.
Bị gã chất vấn như vậy, Bùi Thanh Hoằng liền cố gắng nhớ lại trước đây mình và Tô Sầm đã từng như thế nào. Hình như chỉ có mình đối phương cố gắng trêu chọc mình, còn mình sẽ mặt không đổi sắc gài bẫy lại, ngoài ra không còn chuyện gì khác.
Sau khi rời khỏi trường tư thục, Bùi Thanh Hoằng đã theo học tại học viện Hành Sơn - học viện tốt nhất, nổi tiếng nhất Đại Lam. Đây cũng là nơi Bùi Thanh Hoằng và Tô Sầm gặp nhau lần đầu tiên. Hai người nhập học cùng một năm, do tính cách không hợp nên vừa gặp đã bắt đầu xích mích.
Tô gia được coi là hoàng thân quốc thích, cũng là một danh gia vọng tộc. Tô Sầm còn là con trưởng được sủng ái vô biên, gã nhanh chóng trở thành một trong những người có thể nghênh ngang đi qua đám học sinh đông đúc trong học viện. Gã ỷ vào bộ não thông minh cùng thành tích không tồi của mình mà vênh vang đắc ý cả ngày, bên cạnh luôn có một đám người theo đuôi nịnh bợ.
Bùi Thanh Hoằng lại biết điều vô cùng, bởi Diệp thị là con gái thương nhân, còn Bùi Diên vẫn chưa phải Tả tướng được Hoàng đế coi trọng. Bởi thái độ khiêm tốn cùng thành tích xuất chúng, đại đa số những người vây quanh hắn đều là con cháu gia cảnh bần hàn đối lập với Tô Sầm. Mặc dù Bùi Thanh Hoằng không thích gây sự, nhưng một khi người của hai bên xảy ra cãi vã, hắn sẽ bị đẩy lên làm nhân vật thủ lĩnh, trở thành trụ cột của cả nhóm đứng lên đối đầu với Tô Sầm.
Dù là kỳ thi hay chỉ là trò chơi, để đoạt lấy thắng lợi hoặc danh dự, Tô Sầm và Bùi Thanh Hoằng vĩnh viễn đứng ở vị trí đối địch. Đối phương từng châm chọc hắn không ít lần, nhưng hắn ít khi là người khiêu khích trước. Có điều sau khi Tô Sầm gây sự, lần nào hắn cũng sẽ đáp trả một phen.
Những chuyện như vậy xảy ra vô số lần, mối thù giữa hai người cũng ngày càng lớn hơn. Tuy nhiên sau đó địa vị của Bùi Diên trong triều dần trở nên vững vàng hơn, còn Tô gia bị một bàn tay lớn nào đó áp chế nên biết điều hơn nhiều. Vị trí của mỗi người khi ấy đều có sự thay đổi.
Sau đó Bùi Thanh Hoằng bắt đầu làm quan, ngày ngày nỗ lực trong triều đình, càng leo càng cao. Còn Tô Sầm không biết vì sao lại không bước lên con đường làm quan mà lại trở thành tiểu bá vương phong lưu phóng khoáng trong mắt bàn dân thiên hạ. Hiện tại Tô Sầm không có chức vị cũng chẳng có tước vị, thậm chí còn phải gọi Bùi Thanh Hoằng một tiếng Bùi đại nhân, sớm đã không còn tư cách dựa vào thân phận mà vênh vang đắc ý trước mặt hắn.
Bởi hai người đi trên hai con đường tách biệt nên không còn tình cảnh không đội trời chung như ngày trước, nhưng điều này không có nghĩa là giờ đây mối quan hệ giữa bọn họ đã trở nên tốt đẹp. Chính lần gặp mặt trước Tô Sầm còn dám đùa giỡn với thê tử mới cưới của Bùi Thanh Hoằng. Dựa vào mạng lưới quan hệ dày đặc của Tô gia ở Yến đô, khi ấy Tô Sầm tuyệt đối không thể không biết thân phận của Lan Mân.
Mối quan hệ giữa hai người chưa bao giờ có thể đặt cạnh hai chữ "thân thiện". Bùi Thanh Hoằng thực sự không tài nào hiểu nổi, bộ dáng sao ngươi có thể phụ lòng tình nghĩa sâu đậm giữa hai ta của đối phương là thế nào.
Bùi Thanh Hoằng thu lại nụ cười nhã nhặn trên mặt: "Tô Sầm, không phải Bùi mỗ thích tự mình đa tình, nhưng có câu này ta nhất định phải nói cho rõ ràng. Bùi mỗ là người đã có thê tử, thỉnh công tử tuyệt đối đừng nói những lời mập mờ. Tô công tử là người nhất định phải cưới vợ sinh con, nếu quá thân thiết với Bùi mỗ, ta e rằng Tô thượng thư sẽ đến tận phủ tìm Bùi mỗ tính sổ."
Tuy công tử nhà họ Bùi trở thành đối tượng bị cả kinh thành cười nhạo vì cưới nam thê, nhưng không ai dám hé một lời trước mặt Bùi Thanh Hoằng vì e ngại danh tiếng của Bùi gia cùng địa vị của hắn.
Hơn nữa dù Bùi Thanh Hoằng cưới nam thê, nhưng so với Lan Mân thì số lời đàm tiếu hắn phải chịu chẳng thấm vào đâu, hơn nữa vẫn còn không ít người chưa chịu từ bỏ giấc mộng gả khuê nữ vào Bùi gia làm Thượng thư phu nhân. Những người này tính toán rất đơn giản, nam tử thì tuyệt nhiên không thể sinh con. Nếu đã mang dòng dõi của Bùi Thanh Hoằng, còn sợ không đấu lại một tên nam nhân sao?
Cũng vì những lý do tương tự vậy, sau khi cưới Lan Mân, Bùi Thanh Hoằng từng chính thức tuyên bố rằng mình chỉ thích nam nhân, dù đời này có tái giá cũng tuyệt đối không có khả năng đi tìm nữ nhân.
Ban đầu hắn định thẳng thắn tuyên bố rằng mình chắc chắn sẽ không tái giá, nhưng sợ liên lụy đến sự an toàn của Lan Mân nên hắn chỉ nói vài lời có ý từa tựa như vậy. Thực chất Bùi Thanh Hoằng chỉ bày tỏ rằng mình không cần nam nhân khác, có thê tử là đủ rồi. Nhưng lời nói của người trong cuộc không biết truyền đến tai bách tính sẽ thành cái dạng gì.
Bùi Thanh Hoằng vừa tuyên bố lời này, nhất thời bách tính Yến đô cái gì cũng nói cho được. Khi lời đồn đại huyên náo ầm ĩ nhất, có đủ loại nam nhân ra sức bày tỏ tâm ý tới Bùi Thanh Hoằng. Tất cả đều không biết tự lượng sức mình, tình yêu mà bọn họ tự cho là say đắm bị chính người trong nhà hoặc người nhà họ Bùi bóp vỡ từ trong trứng.
Có tin đồn rằng, ngoại trừ cưới nam thê Bùi Thanh Hoằng còn muốn cưới nam thiếp, bởi vậy những đồng liêu mang dáng vẻ bạch diện thư sinh luôn nhìn Bùi Thanh Hoằng với ánh mắt kỳ quái. Có điều ngay cả khi lời đồn ầm ĩ nhất, kinh khủng nhất, cuộc sống của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, sau khi lắng xuống lại càng không cần nhắc tới.
Vì những lời đồn ấy nên Bùi Thanh Hoằng rất nhạy cảm với một số lời nói, cũng không thể trách hắn phản ứng quá gay gắt được. Nói chung cứ coi như hắn tự mình đa tình đi, Bùi Thanh Hoằng thậm chí còn tính đến chuyện có nên đổi đối tác quản lý tờ báo hay không. Tuy Tô Sầm thích hợp, nhưng hợp tác với gã cũng rất dễ kéo chân sau của toàn bộ đội ngũ lại. Người thích hợp như Tô Sầm không dễ tìm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tìm người thay thế.
Nhìn ra ý này của Bùi Thanh Hoằng, ngược lại Tô Sầm cười khẽ: "Ta còn có thể có danh tiếng gì chứ, Bùi đại nhân ngươi quá là coi trọng ta rồi. Người muốn sáp lại gần ngươi để kiếm lợi ích, là ta mới phải." Danh tiếng bắt nạt nam tử tròng ghẹo nữ tử của bá vương Tô gia vang dội hơn Bùi Thanh Hoằng nhiều. Với tính cách của Bùi Thanh Hoằng, dù có thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể có ý gì với Tô Sầm. Coi như hắn thích gương mặt của đối phương đi, nhưng nghĩ tới Tô gia, hắn cũng không thể động tới Tô Sầm được.
Thấy Bùi Thanh Hoằng cau mày chuẩn bị đáp lời, Tô Sầm lập tức chen ngang vào, chặn đứng suy tính của hắn: "Chuyện nào đi chuyện ấy, Bùi đại nhân hẳn là cũng không muốn trộn lẫn chuyện này với chuyện công. Ta biết cái gì gọi là đúng mực, hơn nữa dù không có ngươi, ta cũng sẽ đảm nhận vị trí này."
Thong dong ngoài triều đình đã nhiều năm như vậy, Tô Sầm đã chơi đủ tất cả những gì mình muốn chơi, tâm tư phong hoa tuyết nguyệt hoang dã đã sớm thu hết lại đặt vào triều chính. Chuyện tờ báo lần này chính là cơ hội đầu tiên để gã bước vào triều đình. Cho dù Bùi Thanh Hoằng không đề cập tới gã cũng sẽ giành cho bằng được vị trí kia. Bùi Thanh Hoằng luôn luôn công tư phân minh, gã hoàn toàn không lo đối phương sẽ bày ra tầng tầng trở ngại trong công việc chỉ vì những xích mích trước đây.
Tô Sầm cũng không cười nhạo Bùi Thanh Hoằng ảo tưởng, gã chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của người sau: "Chúng ta nói một chút về câu hỏi vừa nãy chứ? Để ta đổi cách hỏi, ngươi thấy ta là hạng người gì?"
Bùi Thanh Hoằng hỏi ngược lại đối phương: "Từ khi nào Tô đại công tử lại cần người khác khẳng định mình chứ?" Lời này có thể xem như sự ca ngợi của hắn với Tô Sầm.
Tô Sầm tự dát vàng lên mặt mình: "Bổn công tử tự biết mình ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng. So với Lan Mân thì thế nào?"
Bùi Thanh Hoằng lắc đầu: "Hoàn toàn không thể so sánh các ngươi." Thấy Tô Sầm lộ vẻ không vừa ý, Bùi Thanh Hoằng lại thêm một câu: "Câu hỏi này của ngươi, hệt như đang hỏi Lan Mân tốt hay Trắng Mượt tốt vậy. Trong tương lai Tô công tử sẽ trở thành đồng liêu của Bùi mỗ, và cũng chỉ có thể là đồng liêu mà thôi. Lan Mân là phu nhân của Bùi mỗ, thứ lỗi cho ta không thể trả lời câu hỏi này."
Nói xong Bùi Thanh Hoằng liền xoay người rời đi, hạ nhân Bùi gia cũng lập tức theo gót hắn. Thực chất Tô Tĩnh vẫn chưa đi xa, vừa thấy Bùi Thanh Hoằng bước khỏi cửa lớn duyên khách y liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Sầm, kinh hồn bạt vía hỏi đến Bùi Thanh Hoằng: "Ca, sao Bùi đại nhân lại đi vội vàng vậy?"
"Đánh không thắng ta, chật vật chạy." Tô Sầm đứng tại chỗ trợn mắt nói bừa, tay chắp sau lưng, cằm giương cao vút. Vẻ mặt gã lạnh lẽo vô cùng, căn phòng được huân hương, sương khói lượn lờ để lại mùi vị rất riêng trên người gã.
Mối quan hệ của Tô Sầm và Bùi Thanh Hoằng không hề tốt, đến cùng đã từng giày xéo nhau biết bao nhiêu lần, Tô Tĩnh cũng từng nghe qua. Y ngay lập tức tin tưởng lời nói của vị huynh trưởng rất biết giày vò người khác này, trong lòng sinh ra vài phần oán hận với đối phương nhưng trên mặt tuyệt nhiên không thể hiện bất kỳ điều gì. Y bày ra bộ dạng lo lắng, dùng thái độ thay Tô Sầm suy nghĩ cho Tô gia mà hỏi: "Thật sự có thể đắc tội Bùi Thanh Hoằng như vậy sao? Tô gia ta không còn được như xưa nữa, Bùi gia lại được thánh sủng. Chưa kể đến Bùi tả tướng, bản thân Bùi Thanh Hoằng đã vừa là Thượng thư vừa là Thái phó rồi, ta còn nghe nói Bùi tam công tử muốn kết hôn với trưởng công chúa Du Dương. Không phải phụ thân đã sớm dặn dò phải ôn hòa một chút với Bùi gia, không muốn đắc tội với Bùi gia sao?"
Tô Sầm đứng trên lầu ba vẫn nhìn theo bóng lưng kiên cường thanh nhã nọ, đến khi Bùi Thanh Hoằng đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới trả lời: "Ta không có nghĩa vụ phải bẩm báo rõ ràng với ngươi phải làm thế nào để hòa thuận với Bùi gia. Ngươi cứ việc thả lỏng, ta không có dự định đẩy Tô gia vào hố lửa. Tự chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt, quản tốt bàn tay của mình. Nếu nó lại định bò ra ngoài, đừng trách huynh trưởng ta đây chặt phứt đi giùm ngươi."
Nói xong lời này, gã ung dung xuống lầu không buồn để tâm tới vẻ mặt trắng xám vặn vẹo của Tô Tĩnh. Gã phải đi thăm dò một chút, rốt cuộc Trắng Mượt mà Bùi Thanh Hoằng nhắc tới là thần thánh phương nào mà Bùi Thanh Hoằng lại dám mang tên đó ra so sánh với mình.
Lúc trở về Bùi Thanh Hoằng vẫn còn ngơ ngẩn. Thái độ khác thường của Tô Sầm hôm nay không hề khiến hắn cảm thấy sung sướng chút nào. Biết đối thủ không đội trời chung của mình có thể có ý tứ đặc biệt với mình, hắn có cảm giác toàn thân không ổn rồi.
Nếu Tô Sầm thực sự không có ý đó gã đã chế giễu đủ điều rồi, sao có khả năng ôn hòa nhã nhặn tự hạ thấp mình chứ? Tóm lại, hắn thà tin rằng đầu óc Tô Sầm có vấn đề rồi, hoặc là hắn bị choáng váng nên suy đoán hồ đồ rồi. Dù sao thì cái ý tưởng vì thích ngươi nên mới làm ra mấy chuyện ngu xuẩn để hấp dẫn sự chú ý của ngươi quả thực quá ngây thơ ấu trĩ, bất kể là Tô tiểu công tử khi trước hay Tô Sầm hiện tại cũng không thể làm ra những chuyện trước kia vì có hảo cảm đặc biệt với hắn được.
Bùi Thanh Hoằng lại suy nghĩ từ góc độ của đối phương, cuối cùng đưa ra một lời giải thích khá hợp lý. Bọn họ đã đấu đá nhiều năm như vậy, lại thù địch nhiều năm như vậy, phong cách hành sự hoàn toàn bất đồng, nhưng ít nhiều vẫn có điểm thưởng thức lẫn nhau.