Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng

Chương 56: Cuộc săn bắn của hoàng gia



Lan Mân nói xong liền cởi quần áo lên giường đi ngủ cực nhanh, phong thái tao nhã, động tác lưu loát làm một mạch không đứt khiến Bùi Thanh Hoằng ngẩn người, chỉ biết đứng đó nhìn trân trân. Thấy thanh niên yên bình ngủ trên giường, Bùi Thanh Hoằng vô thức đưa tay mân mê bờ môi của mình.

Bên trên vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm - chứng tỏ chuyện vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.

Ban đầu Bùi Thanh Hoằng vô cùng phấn khích, nhưng thấy dáng vẻ nhắm hai mắt bình yên từ từ chìm vào giấc ngủ của Lan Mân, biểu cảm trên mặt hắn biến rồi lại đổi. Cuối cùng tâm tình kích động đó trở thành một tiếng thở dài, mang theo mấy phần bất đắc dĩ cùng mấy phần cưng chiều.

Với Lan Mân, có thể chủ động hôn hắn một cái đã là khó cầu, muốn thật sự vượt qua ranh giới cuối cùng vẫn còn gian nan lắm, chí ít không phải là hôm nay. May mắn thay, hắn có tính nhẫn nại cực cao, tư thế ngủ của Lan Mân cũng rất an phận. Bùi Thanh Hoằng cúi đầu thổi tắt nến trên bàn, đưa tay hạ màn, cuối cùng nằm xuống bên cạnh Lan Mân. Trước khi đi ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của đối phương: "Ta rất thích lễ vật sinh nhật này. Mơ đẹp nhé."

Đến khi hơi thở của hắn trở nên đều đặn, người vốn nên say ngủ đột nhiên lại mở mắt ra. Y tự sờ sờ trán trong bóng đêm rồi lại chạm chạm môi mình, hiển nhiên là không thể tin nổi chính mình vừa chủ động hôn Bùi Thanh Hoằng.

Kỳ nghỉ lễ Tết trùng cửu đã kết thúc. Sáng hôm sau, hai người cùng dùng bữa sáng trong viện tử của Bùi Thanh Hoằng rồi ra cửa mỗi người một ngả. Triều đình cũng không có đại sự gì đáng để kéo dài thời gian, chúng thần nhanh chóng ra về trong tiếng "vô sự bãi triều" lanh lảnh của công công.

Sau khi thời gian lâm triều kết thúc, Bùi Thanh Hoằng lại được triệu tới để dạy học cho Thái Thúc Việt. Vừa bước vào cửa tiểu Hoàng đế đã hành lễ với hắn, nói lời chúc mừng sinh nhật muộn: "Đệ tử xin chúc Thái phó sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý. Lời chúc này tới hơi trễ, mong Thái phó không chê trách."

Cậu khiêm nhường lễ độ như vậy, Bùi Thanh Hoằng thân là thần tử nào dám thật sự ra vẻ lão sư. Hắn mỉm cười gật đầu: "Đã là chúc phúc thì không có sớm hay muộn, vi thần sao có thể trách bệ hạ chứ. Nhờ có lời chúc của bệ hạ, những ngày tiếp theo của thần chắc chắn sẽ được như ý."

Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: "Vi thần rất thích lễ vật bệ hạ đã ban, tiêu tốn của bệ hạ không ít rồi." Thực tế hắn chỉ nhìn thoáng qua món đồ của tiểu Hoàng đế rồi gom lại cùng lễ vật của Thái thượng hoàng và những hoàng thất khác, để tất cả chung trong khố phòng.

Khuôn mặt trắng nõn của Thái Thúc Việt vô thức ửng đỏ, cậu đáp lại sang sảng: "Lão sư thích là được rồi. Dưới bầu trời đều là đất của vua, Thái phó hà tất phải nói cái gì mà tốn kém chứ."

Lúc nói câu "dưới bầu trời đều là đất của vua", sắc mặt tiểu Hoàng đế thoáng ảm đạm, cậu dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Hôm nay Thái phó vẫn muốn kể chuyện lịch sử cho trẫm sao?"

Không đợi Bùi Thanh Hoằng trả lời, tiểu Hoàng đế khoát tay áo ra hiệu cho cung nữ và nội thị lui khỏi nội điện. Cậu ngồi khoanh chân trên chiếc nệm êm trước mặt Bùi Thanh Hoằng với biểu tình nghiêm túc. Dung nhan của Thái Thúc Việt vẫn còn non nớt nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh nghiêm nghị, lưng vẫn luôn thẳng tắp từ đầu. Quanh thân cậu tỏa ra sự uy nghi bức người của thiên tử, khiến những cung nữ và thái giám kia ngày càng cảm thấy e ngại hơn.

Bùi Thanh Hoằng gật đầu rồi lại lắc: "Hôm nay không giảng lịch sử kiến trúc cung diện nữa, vi thần muốn giảng cho bệ hạ về việc săn bắn của hoàng gia."

Trước giờ Bùi Thanh Hoằng vẫn luôn dạy các loại lịch sử kiến trúc, bên trong ẩn chứa rất nhiều đạo lý sâu sắc hắn đúc kết được từ những trải nghiệm của mình. Là một Hoàng đế mới mười hai tuổi, trí nhớ của Thái Thúc Việt rất có hạn, những thứ tối nghĩa như vậy cậu chỉ có thể lĩnh ngộ không đến năm phần.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh hiện tại rất khó cho Bùi Thanh Hoằng. Dưới áp lực của Thái Thúc Lan, hắn có thể giúp cậu dưới hình thức này đã chẳng dễ dàng gì, cậu cũng không thể đòi hỏi quá nhiều. Hôm nay có vẻ là Bùi Thanh Hoằng muốn dạy cậu những đạo lý vừa dễ hiểu lại vừa thực tế. Đôi mắt của tiểu Hoàng đế lập tức sáng rực lên, cậu phấn khích đến nỗi bật dậy từ nệm êm, đi hai vòng quanh Bùi Thanh Hoằng rồi mới ngồi xuống: "Thỉnh Thái phó giảng bài, trẫm rửa tai lắng nghe."

Bùi Thanh Hoằng chắp tay hành lễ rồi ngồi về ghế, bắt đầu giảng về lịch sử cho tiểu Hoàng đế: "Trong mười bảy năm Phong Thụy, Tiên hoàng đã dẫn đầu các thần tử tại bãi săn bắn của hoàng gia..."

Cha ruột của Hoàng đế - Nguyên Duệ đế - không có thành tựu gì xuất sắc về mặt võ thuật, do đó thứ Bùi Thanh Hoằng đang kể chính là sự tích anh dũng năm đó của tổ phụ tiểu Hoàng đế. Hắn thậm chí còn kể đến sự việc bãi săn hoàng gia gặp phải thích khách, mà tất cả thích khách đã bị Kiến Long đế mai phục giết bằng sạch. Lần này hắn còn dùng vài kỹ xảo khiến câu chuyện rất thú vị, tiểu Hoàng đế lắng nghe vô cùng thích thú.

Đối phương không chỉ chăm chú lắng nghe mà còn hỏi không ít vấn đề, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể tận lực trả lời đầy ẩn ý, có những thứ không thể trả lời hắn đành lấp liếm cho qua. Dù sao Hoàng đế vẫn còn nhỏ tuổi, nếu bất cẩn nói những lời không nên nói thì không chỉ mình hắn gặp họa.

Chủ đề cuối cùng liên quan đến cuộc săn bắn hoàng gia sắp tổ chức. Thái Thúc Việt hít sâu một hơi, gương mặt vốn đang thả lỏng vì say sưa nghe kể chuyện đột nhiên trở nên nghiêm túc, thân thể căng cứng. Cậu nghiêng người về phía trước, hành đại lễ với Bùi Thanh Hoằng: "Xin Thái phó hãy giúp ta!"

Bùi Thanh Hoằng bị cái đại lễ này làm cho giật mình, hắn cuống quýt rời khỏi ghế, vội vàng quỳ xuống đỡ tiểu Hoàng đế dậy: "Bệ hạ sao có thể hành đại lễ với vi thần chứ?"

Sau khi dùng sức đỡ tiểu Hoàng đế ngồi lên ghế, hắn lặng lẽ nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán, thấp giọng hỏi: "Ai dạy bệ hạ nói những lời này?"

"Không ai dạy ta cả, là tự trẫm suy nghĩ thông suốt. Không phải Thái phó vừa mới kể cho ta nghe chuyện xưa của hoàng tổ phụ sao? Bây giờ trẫm đã hơn mười hai tuổi, hoàng thúc đang nhìn chằm chằm vào cái long ỷ này của ta, mẫu hậu lại thường xuyên ép bức trẫm, bao nhiêu bá quan văn võ đều coi trẫm như một con rối. Nếu lão sư không muốn để trẫm chết, xin ngài hãy chỉ giáo ta, chỉ có lão sư mới có thể giúp ta mà thôi!"

Tiểu Hoàng đế vẫn muốn hành đại lễ thêm lần nữa, Bùi Thanh Hoằng vội vàng kéo cậu lại nhưng không kéo lên ghế nổi. Hắn liền dứt khoát ngồi bệt xuống đất như Thái Thúc Việt, nhìn gương mặt vừa hoảng loạn lại vừa trông mong của cậu lắc đầu: "Bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Thái thượng hoàng luôn một lòng vì triều đình, tấm lòng tha thiết muốn bảo vệ bệ hạ. Đã có Ngự Lâm quân và các vị võ tướng, bệ hạ đừng quá nhọc lòng về vấn đề an nguy."

"Nếu ở bãi săn lại phát sinh chuyện thích khách thì sao? Trẫm mới có mười hai mà thôi, võ thuật mà trẫm học được thực sự là không đáng kể. Tổ phụ tinh thông võ nghệ lại có chiến lược từ trước, mà ta thì ngay cả ngự tiền thị vệ cũng đánh không lại." Tiểu Hoàng đế chán nản ngồi trên nệm, bộ dáng lo lắng bất an.

Sau khi đủ mười hai tuổi con cháu hoàng gia có thể tham gia săn bắn. Trước giờ những chuyện nguy hiểm như vậy đều là Thái Thúc Lan đi, năm nay cậu mới tròn mười hai tuổi, Thái hậu Chương thị càng thúc ép cậu hơn, bao nhiêu việc phiền toái cũng liên tiếp ập đến. Trước kia cậu rất thích sinh nhật, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình lớn hơn một tuổi thì cây đao sắc bén trên đỉnh đầu cũng theo đó mà rơi xuống mấy tấc.

Cậu không tài nào đoán được tâm tư của Thái Thúc Lan. Lúc trước Thái Thúc Việt còn căng thẳng với Chương thái hậu một thời gian, những người cậu có thể tin cậy mà cầu xin sự giúp đỡ ít lại càng thêm ít. Sau khi nghe Bùi Thanh Hoằng kể lại những sự tích anh dũng của Kiến Long đế lòng cậu càng thêm sợ hãi, nhất thời nóng vội, cũng chỉ có thể xin Bùi Thanh Hoằng giúp đỡ.

Bùi Thanh Hoằng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh tỉnh táo lúc trước, sau đó nhấn mạnh những lời mình đã nói lần nữa: "Bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Nếu bệ hạ thật sự sợ hãi xin hãy để những tâm phúc bảo vệ mình, không cần vì tranh cường háo thắng mà đi lạc vào rừng sâu."

Cuộc săn bắn của hoàng gia được tổ chức vào mùa thu hoạch. Ngày được chọn sẽ là một ngày hoàng đạo vào tiết trời mùa thu, săn thật nhiều con mồi để tiến hành cúng tế trước khi băng tuyết bao phủ ngọn núi.

Những người tham gia cuộc săn bắn này không được phép mang theo nữ quyến và trẻ con tám tuổi trở xuống, Thái hậu là ngoại lệ. Ngự Lâm quân phụ trách bảo vệ sự an nguy của Hoàng đế sẽ có mặt ở mọi nơi trong bãi săn. Bá quan văn võ cũng phải đi, dù là quan viên lớn tuổi hay trung niên, thanh niên đều được phép tới, miễn là có thể sử dụng đao thương.

Những năm qua, có tới hơn vạn người đi theo nhưng thực tế chỉ có mấy trăm người là thực sự tham gia săn thú. Đa số mọi người đều ở lại cùng Hoàng đế và Thái thượng hoàng xem náo nhiệt. Đến lúc ấy, quý tộc hoàng gia cùng những con cháu thế gia sức dài vai rộng sẽ chia thành các đội đi săn tranh tài. Sẽ có người đuổi những con mồi béo bở về một chỗ trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu để thành viên hoàng thất dễ dàng săn được, lấy lòng Hoàng đế.

Trong cung Hoàng đế được bảo vệ trùng trùng điệp điệp, tuy không quá yên bình nhưng tốt xấu gì cậu vẫn có thể hiên ngang đi lại trong cung điện. Nhưng ở bãi săn thì không như vậy. Những người bình thường vốn đã muốn ra tay với cậu sẽ càng có nhiều cơ hội để động thủ hơn, huống chi còn có loạn đảng tiền triều, chưa biết chừng bọn chúng đã sớm lên kế hoạch mai phục tỉ mỉ.

Bởi thành quả của cuộc săn bắn có liên quan đến việc tế trời nên cả thiên hạ đều biết đến sự kiện này. Địa điểm đi săn đã được quyết định, nếu cậu đi chắc chắn sẽ trở thành một tấm bia sáng chói. Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, Thái Thúc Việt đương nhiên sợ hãi vô cùng: "Nếu trẫm đổ bệnh không đi nổi thì sao?"

"Bệ hạ đừng quá lo lắng. Quy tắc của cuộc đi săn được lập bởi chính Thái tổ, những con mồi săn được lần này đều trở thành tế phẩm cho buổi cúng tế mùa thu. Nếu bệ hạ trở bệnh thì buổi đi săn sẽ bị trì hoãn, chờ đến khi sương giá tuyết rơi chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn. Ngoài ra đây cũng là cơ hội tốt để bệ hạ kết giao với nhiều thanh niên tài năng hơn người. Vi thần cảm thấy thân thể bệ hạ vẫn còn khỏe mạnh lắm." Bùi Thanh Hoằng trấn an vài câu rồi rời khỏi nội điện dưới ánh mắt lưu luyến không nỡ của tiểu Hoàng đế.

Sau khi hắn rời đi, một công công trẻ tuổi diện mạo trung hậu liền bước vào. Y kéo tiểu Hoàng đế vẫn đang suy tư dậy, đau lòng xoa bóp đôi chân mỏi nhừ của Hoàng đế.

Y nghe thấy Thái Thúc Việt yếu ớt tự mình hạ quyết tâm: "Thái phó cũng không thể phù hộ trẫm, lần đi săn này nhất định phải đi. Trẫm cũng không thể sinh bệnh, nếu như thật sự bị bệnh nói không chừng không giữ nổi mạng nữa."

Nghe cậu nói vậy, Tiết Thành vội vàng kêu lên: "Điện hạ tuyệt đối đừng nói mấy lời xúi quẩy như vậy!"

Tiểu Hoàng đế cũng không nói thêm gì nữa, cậu suy tư hồi lâu rồi hỏi Tiết Thành: "Bằng hữu này, ngươi sẽ ở cạnh bảo vệ trẫm chứ?"

Tiết Thành đặt tay mình lên tay tiểu Hoàng đế, kiên định trả lời: "Xin điện hạ hãy yên tâm, nô tài sẽ luôn luôn đứng sau lưng ngài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.