Không để ý tới tiết mục trình diễn trước mặt, Sở Tiểu Thiến giống như người ngoài cuộc, tiếp tục lật tạp chí trên tay, chỉ là ghi nhớ lại trong lòng: tổng công ty Kiệt Uy có hai con ruồi, cần chú ý.
Mà bên trong văn phòng bên kia, việc chính sự cũng báo hết một đoạn.
“Nha đầu Tiểu Thiến này thật là phá vỡ mắt kính của ta.” Nghe thấy tiếng động truyền đến bên ngoài văn phòng, chủ tịch của Kiệt Uy hữu cảm nhi phát (1).
Kiểm tra tài liệu trên tay và bản thảo công văn, nghe vậy, động tác của Chu Luật Nhân dừng lại, ngẩng đầu trêu chọc, “Ông không có đeo mắt kính.” Tiếp theo lại lưỡng lự chỉnh lý lại tài liệu chưa xem hết.
“Tiểu quỷ!” Hừ nhẹ một tiếng, chủ tịch chứng kiến học trò này từ thời học sinh mà bây giờ đã trở thành một người đàn ông chững chạc chỉ cười nhẹ. “Tiểu nha đầu dễ thương như vậy, ngươi thật là nhẫn tâm vẫn để con bé theo đuổi hoài?”
“Cô ấy từ khi về nước liền theo đuổi con rồi.” Ý là hành động này đã trở thành thói quen.
“Tiểu quỷ ngươi tưởng lão tử ta ngày đầu tiên quen biết ngươi à?”
“Đương nhiên không phải.” Lấy bất biến ứng vạn biến, Chu Luật Nhân thuận miệng đáp lại, tiếp tục xem tài liệu của anh.
“Giả đứng đắn! Ngươi không thích tiểu nha đầu, sao có thể để con bé chạy bên cạnh ngươi được?” Chủ tịch ngả ngớn lại hừ một tiếng, “Tiểu tử, tuổi tác của ngươi không còn nhỏ nữa rồi!”
Ba, tất cả tài liệu bị ép trở lại trên bàn, Chu Luật Nhân ngẩng đầu, nhìn thẳng ông chủ trước mặt. “Lão đại.”
“Thế nào? Bị nói trúng rồi, muốn trở mặt với lão tử?” Chủ tịch mười phần lưu manh ngoắc ngoác lông mày. A, Ông rất thích trêu chọc tiểu tử này, ai kêu anh giả bộ đứng đắn làm gì.
“Tuổi ông già rồi.” Trước nay chỉ làm chuyện lớn rõ ràng hợp lý, bắt đầu từ khi nào tự thân quản chuyện vớ vẩn của người khác? Giải thích duy nhất chính là, già rồi.
“Hừ, chuyện của người khác lão tử ta không rảnh đếm xỉa tới, mới nói với ngươi hai câu liền bị ghét!”
Gần đây cuộc nói chuyện kiểu này lại thường xuyên xuất hiện rồi. Chu Luật Nhân khẽ thở dài, bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn, để tránh bị ném bom. “Tài liệu con mang về nhà xem, phần kết luận để hôm khác tìm thời gian nói cho người biết.”
Nhưng máy bay ném bom lão nhân không tính bỏ qua cho anh, lúc anh đang thu dọn đồ đạc, tiếp tục ném bom.
“Thật sự là tức chết mà, ta lại không phải cha của ngươi, cũng không phải cha của nha đầu Tiểu Thiến, thật không hiểu nổi lão tử ta làm gì mà mỗi lần nhìn thấy ngươi liền bỗng nhiên lo lắng! Nói tới nói lui, cũng là mẹ và cha ngươi quá lập dị, con trai đều đã ba mươi mấy rồi mà không chịu thúc giục một chút, tháng sau A Tường cũng kết hôn rồi, trong bụng của vợ anh ta cũng có tin vui rồi, mà tiểu tử ngươi lớn hơn A Tường ba tuổi, còn tưởng bản thân là chàng trai trẻ tuổi để người đẹp theo đuổi……”
Hôn sự của đứa con lớn nhất đã định, con dâu lại có hỷ, chủ tịch sắp trở thành ông nội liền vui mừng nhướng mày, tính khí thất thường, ở công ty từ trước đến nay vốn ít nói đến chuyện cá nhân của anh, bây giờ chỉ cần gặp cấp dưới độc thân gần đến tuổi kết hôn, thì sẽ bắt đầu niệm kinh, hoàn toàn muốn chuyển nghề làm bà mối.
Chắc hẳn phải vậy, đứng trước tai ương đúng là Chu Luật Nhân.
Chủ quản công ty thường xuyên tiếp xúc với chủ tịch, chín phần đều đã kết hôn sinh con, còn lại vài người chưa kết hôn, phần lớn cũng thân thiết tích cực cố gắng trong các hoạt động, chỉ có mấy người tuổi tác còn nhỏ, vừa không có người muốn, cũng không bận đến không có thời gian, thậm chí còn có một số phụ nữ dán chặt lấy anh, trong đó có người đã dán chặt lấy anh mười mấy năm, nhưng anh cũng không phù chính (2).
Nhìn thấy bộ dạng thối nát này của anh, chủ tịch càng nhìn càng khó chịu.
“Lão tử nói nhiều như vậy, ngươi có nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.”
“Tức chết mà, niệm ngươi giống như niệm cho tảng đá nghe vậy!” Mà người niệm với tảng đá như anh, càng giống bị bệnh thần kinh!
Chu Luật Nhân phì cười. “Xin lỗi.”
“Bỏ đi bỏ đi, đi đi đi đi, niệm ngươi khiến ta cảm thấy năm tháng không buông tha người mà, tức chết ta rồi, ngươi mau chạy về đi!”
Trừng mắt nhìn ái tướng dưới quyền nhiều năm của ông, cơn tức của chủ tịch, miễn cưỡng dịu xuống, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Thân là chủ tịch, ông luyến tiếc; thân là trưởng bối, ông càng đau lòng cho đứa nhỏ thông minh này, chỉ là biết đứa nhỏ này lâu như thế, ông vẫn chưa nhìn thấy anh tức giận.
Làm nghề này của bọn họ, cho dù không nóng nảy, cũng sẽ không là bộ dạng ôn hòa của anh, cùng lúc ông cảm thấy tính tình của tiểu tử này quá mức cứng ngắt, về phương diện khác lại cảm thấy anh không bình thường.
Quả thực, bất kì người đàn ông nào có tài, giàu có lại vừa có cơ hội, lại chỉ muốn chịu thiệt ngồi ở vị trí chủ quản nho nhỏ, đích thực rất không bình thường.
Không phải ông muốn làm mất đi uy phong của chính mình, nhưng thân là chủ tịch, ông biết tuy tiền lương của Kiệt Xuất và Kiệt Uy không tồi, nhưng cũng không phải đứng đầu, tiểu tử này càng có nhiều lựa chọn, trước sau lại làm ở chỗ này của ông, ông muốn kéo anh leo lên đỉnh cao nhưng anh lại không chịu, thật không hiểu trong đầu tiểu tử này nghĩ gì?
Chu Luật Nhân lại cười, đương nhiên anh biết trong lòng chủ tịch nghĩ gì?
“Đi thôi, con xem xong tài liệu sẽ nói với người.” Giơ giơ tài liệu trong tay, anh đứng dậy.
Chiến hỏa bên ngoài tiếp tục cháy lan, vốn muốn nhìn xem đóa hoa xinh này làm gì đồng nghiệp nữ ra bộ dạng như thế, nhưng Hoa nhi này không đếm xỉa tới, cộng thêm hộ hoa sứ giả lên tiếng phụ họa, liền nhịn không được dấy lên lửa giận, quyết định đập phá tới cùng.
Chỉ là lời nói công kích khó nghe, còn kích thích không nởi nửa điểm phản ứng của đương sự.
Ở phía sau cửa Chu Luật Nhân nghe thấy nội dung đoạn đối thoại có thể tưởng tượng hình ảnh sẽ không được đẹp, đẩy cửa ra, hình ảnh trong tưởng tượng hiện ra không đến hai giây lập tức biến mất.
Vốn người không phản ứng nhảy dựng lên: nguyên bản là hai người phụ nữ mắng chửi thoải thích ngừng miệng lại, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng của tiểu cô nương: mà vẻ mặt bất đắc dĩ của người đàn ông ở giữa, nhìn thấy anh liền lộ ra vẻ mặt cứu viện, sau khi vội vàng chào hỏi liền rời đi.
Tất cả đều không phải ngoài ý muốn, anh chỉ cười yếu ớt, đi đến trước mặt tiểu nha đầu.
“Đi thôi.”
“Ừ.” Sở Tiểu Thiến gật gật đầu, dễ bảo giống như dê con.
Thái độ này chuyển biến 180 độ, hoàn toàn không giống với tình hình nghểnh ngãng mơ ảo khi nãy, khiến cho hai người phụ nữ tắt bớt chín phần đại hỏa đang đốt mạnh.
“Anh Nhân! Nhân viên của Nam Kinh Đông đều có thể đi theo anh như thế sao? Em cũng muốn xin điều qua đó!”
“Em tin tưởng đồ em mặc trên người “Chuyên nghiệp” hơn nhân viên này rất nhiều!”
“Công trạng tháng trước của tôi cao hơn cô……”
Hai người phụ nữ tranh nhau đoạt lời tiếp lời, Chu Luật Nhân bị ngăn trở đường đi, chỉ có thể bị bắt ép lắng nghe.
Nhìn khoảng không, anh liếc cô một cái.
A, nhìn bộ dạng hí mắt của cô, cái miệng nhỏ nhắn dưới lớp khẩu trang khẳng định là đang vểnh lên chắc có thể treo thịt heo.
Nhưng nói đi nói lại, giống nhau là tiếng hô của phụ nữ, trong tai anh tiểu nha đầu kêu hô nghe thấy còn cảm thấy đáng yêu buồn cười, nhưng hai người trước mắt này……
Anh chỉ cảm thấy, ầm ĩ.
“OK, tôi nghe thấy rồi.” Anh giơ bàn tay lên, ngăn cản ma âm tiếp tục tàn phá màng nhĩ và tính nhẫn nại của anh, “Đầu tiên, trước mắt trụ sở Nam Kinh Đông không thiếu nhân viên; còn nữa, hệ thống của Kiệt Uy và Kiệt Xuất không giống nhau, đoàn khách hàng cũng có khác biệt rất lớn; thứ ba, không phải nhân viên đều đi theo tôi; thứ tư, công trạng tháng này của Tiểu Thiến đã vượt mức, cho dù không đi làm đúng trình tự cũng không thành vấn đề, mà theo hiểu biết của tôi, trang phục lúc đi làm của cô ấy không có vấn đề. Sau cùng, các người đối với chức vụ hoặc công ty có vấn đề gì, đều nên báo cho chủ quan trực thuộc biết trước, tôi chỉ là chủ quản nhỏ, phạm vi phụ trách chỉ có công việc bên Kiệt Xuất Nam Kinh Đông, cho nên thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm.”
Cười áy náy, anh quy kết và trả lời vấn đề có trật tự.
Hai đồng nghiệp nữ nhất thời nghĩ không ra chỗ không đúng của những câu nói này, chỉ có thể đứng tại chỗ, Sở Tiểu Thiến còn ngẩng đầu nhìn anh cười kinh ngạc.
“Đến giờ tan ca rồi, có vấn đề gì để ngày mai các người có thể tìm chủ quản, về sớm đi, bye bye.” Làm xong kết luận cuối cùng, Chu Luật Nhân dẫn đầu vượt qua “Chướng ngại vật”, Sở Tiểu Thiến phía sau anh cũng như bức trang hồ lô, hai người một trước một sau biến mất trước mặt hai người phụ nữ ngu ngơ.
“Anh Luật Nhân, công việc gặp phiền phức à?” Vừa ra khỏi cửa chính công ty, Sở Tiểu Thiến lập tức đuổi theo bước chân của người phía trước, trực tiếp hỏi.
“Không có, sao vậy?”
“Giọng nói vừa rồi của anh có chút không kiên nhẫn nha, em còn tưởng công việc có chuyện gì rồi, làm em sợ giật mình.”
“…… Nghĩ nhiều quá rồi.” Anh bước chậm lại, trong ánh mắt nghiêng đầu có chút phức tạp.
Nghe thấy giọng nói nghi ngờ của cô, nha đầu này thật giống giun đũa trong bụng của anh, nắm bắt cảm xúc của anh đến tám phần.
Ngay cả chủ tịch cũng nắm bắt không rõ cảm xúc thật dưới lớp mặt nạ của anh, thậm chí lúc trước còn thường xuyên có ý đồ cảm hóa anh, hy vọng anh có thể “Vững vàng hơn”…… Trời mới biết, kỳ thực bản tính cùng sự ôn hòa của anh cơ bản không thể kết hợp được.
Thân là con cả trong nhà, phía dưới còn có hai đứa em trai, lòng dạ thâm sâu, tính tình tiểu nhân mục nát, nếu tâm cơ của anh không càng sâu, nắm tay không càng rắn chắc, từ nhỏ làm sao chế ngự được hai con chó hoang kia?
Chỉ là bệnh lười của anh nghiêm trọng hơn tính tình, cãi nhau, tranh chấp những hành động này đối với anh mà nói là lãng phí sức lực, nghĩ đến vấn đề có thể lũ lượt kéo đến sau khi tranh chấp, thì đủ để cho anh mắt trắng trợn xoay người giả chết, hơn nữa, người am hiểu sâu “Trạng thái bùng nổ” của anh, nhất định sẽ không tự mình lấy thân thử nghiệm giẫm lên mìn.
Nhưng mới vừa rồi chẳng qua anh có chút dao dộng mà thôi, cô nàng này cư nhiên lại có thể nhận ra…… Chu Luật Nhân chẳng việc gì cảm thấy vui vẻ.
“Phải không……” Ấn đường thanh tú hiện ra một cái ngấn nhỏ, giọng nói tỏ rõ không tin tưởng.
“Anh chưa nói em nữa, em lại nghi ngờ anh?” Anh nhíu nhíu mày, khẽ búng một cái trên trán của cô, “Bị hai người phụ nữ bao vây công kích cũng không cãi lại, đây là cây ớt nhỏ anh biết sao?”
Lông mày nhíu chặt chậm rãi dãn ra, không quá hai giây lực chú ý câu hỏi ban đầu của Sở Tiểu Thiến liền bị dời đi.
“Từ lúc em giảm cân thành công, loại công kích này sớm đã không lo sợ rồi, lại không phải ăn no chống lại, đối với loại chửi bới nhàm chán này đáp lại làm gì?” Lắc đầu nhún nhún vai, cô lộ ra vẻ mặt của người từng trải. “Đây là đãi ngộ mới có của người đẹp, em còn mừng nữa không phải sao?”
“Thật mở rộng tầm mắt.” Anh khẽ cười tán dương.
“Đương nhiên.” Cô nâng cái mũi lên tỏ vẻ đắc ý, “Lúc trước anh có nói với em, bất luận người khác nói cái gì, cách nghĩ của bản thân mới là quan trọng nhất, em tôn sùng nó làm phép tắc, hoàn toàn thực hành nha!”
“Ồ? Tiểu nha đầu đang đòi thưởng?” Anh buồn cười nhìn cô giương cao mũi, tuy rằng bị khẩu trang che lại nhưng anh khẳng định nó đang giương cao.
Cô biết thời biết thế. “Hừ hừ, một bữa tối miễn phí thì sao?”
“Gần đây bị em tiêu không ít khoản.” Nói thì nói, vẻ mặt anh lại rất tự nguyện.
Bất luận anh cưng chiều Tiểu Thiến dựa vào cảm xúc gì, ở nơi công cộng, thái độ của anh luôn tự biểu hiện ra sự bao dung của anh cả, chính là tận tâm như vậy, mới có thể khiến cho người trong công ty đều cho rằng sự đặc biệt của anh đối với cô là sự cưng chiều của anh cả đối với em gái.
Sẽ không hiểu được theo bản năng anh là hy vọng nói dối người bên ngoài cũng là nói dối chính mình! Trong lòng Chu Luật Nhân tự giễu.
“Đáp lễ thôi, vào lễ tình nhân con gái Nhật Bản tặng quà cho con trai, lúc sau không phải con trai cũng đều đáp lễ lại sao? Điều này cũng bình thường thôi!”
“Ừ, vậy anh không phải thiếu nợ em nhiều lắm sao?”
“Em không ngại anh lấy thân báo đáp đâu.”
“Anh không có thói quen cầu hôn bên đường, cẩn thận xe cán.”
Ánh mắt thâm tình bị một bàn tay lớn vuốt ve, đầu cô bị cưỡng chế quay lại phía trước.
Đáng ghét! Vừa rồi trong nháy mắt phòng ngự trái tim của anh lơi lỏng không ít, lại thất bại rồi! Sở Tiểu Thiến nắm cổ tay thở dài.
Ánh mắt liếc về phía kia cho dù bị khẩu trang che mất, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy biểu tình của khuôn mặt nhỏ nhắn kia thay đổi, môi mỏng của Chu Luật Nhân hơi giơ lên.
Có lẽ là cô nàng này bị “Tứ chi công kích” tích lũy hàng tháng tẩy não hoàn toàn rồi, bây giờ môi cô chỉ cách một cái khẩu trang, trong đầu lập tức không khống chế được nhảy lên cảnh xuân kiều diễm, thậm chí…… còn có nhiều vọng tưởng vì kích thích của hiện tại.
Hôm qua cảm xúc tuyệt diệu bị áp đảo trên giường, lúc này chân thật nhảy lên ý nghĩ, bụng dưới của anh bỗng nhiên căng thẳng.
Bắt buộc bản thân thu hồi ánh mắt, Chu Luật Nhân lấy lực tự chủ tương đối lớn của mình kiềm chế hai mắt, đừng có ý đồ tìm kiếm trên thân thể cô cảm xúc trong trí nhớ là xuất phát từ đâu.