Liêu Chấn Vũ chỉ cảm thấy trong thân thể có một luồng khí nóng xông vọt lên, cậu không thể nào khống chế được tâm tư hỗn loạn, hô hấp dần dần dần trở nên gấp gáp.
Kẻ gây chuyện vẫn không biết gì, còn tiếp tục giơ chân lên khoác lên eo của cậu, Liêu Chấn Vũ cảm giác như bản thân bỗng nổ tung, đỏ mặt đẩy cô ra, "Tôi cảnh cáo cậu, tôn trọng nhau một chút!"
Hạ Mộng Hoan bị đẩy ra, đầu hơi hơi ngửa ra sau, làm cho toàn bộ hơi thở của cô phun hết lên cổ cậu. Nhẹ nhàng, ngưa ngứa, nhiệt tình mà im ắng mê hoặc... Liêu Chấn Vũ cảm thấy ngay cả hồn của mình cũng bị cô thổi bay rồi.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, thân thể Liêu Chấn Vũ dần dần đã có chút biến hóa. Cậu cảm thấy hơi thẹn, lại có chút vô tội. Cậu dù sao cũng là một người bình thường, nam nhân hào hoa phong nhã, làm sao có thể chịu được loại trêu chọc này... Cậu sai rồi, cậu không nên tin lời Hạ Mộng Hoan, cái gì mà chỉ cần tâm thuần khiết là tốt rồi, sự thật chứng minh, nam nhân đến lúc này rồi, làm thế nào mà thuần khiết được!!
Cái người trong truyền thuyết Liễu Hạ Huệ kia ôm người đẹp trong lòng mà tâm không loạn, hơn phân nửa chính là gay.
Liêu Chấn Vũ bị Hạ Mộng Hoan giày vò đến không nhẹ, rơi vào đường cùng, đành phải dùng chăn đem cô quấn chặt lại, ném qua một bên, "Làm vậy để tôn trọng cậu."
Sau đó cậu nằm ở bên cạnh cô, nghe âm thanh hô hấp của cô, càng ngủ không được.
...
Liêu Chấn Vũ một đêm không ngủ, ngày hôm sau rời giường, vẻ mặt xanh xao cùng Hạ Mộng Hoan đi trả phòng, anh trai tiếp tân xử lý trả phòng dùng ánh mặt tràn ngập đồng tình nhìn cậu.
Liêu Chấn Vũ: = =
Có phải hay không đã xảy ra chút hiểu lầm...
Trả phòng xong, hai người quay về trường học, đi tới văn phòng chịu trách nhiệm hoạt động của trường đưa ra tài liệu trù hoạch cho cuộc tranh lần này. Đến đây đưa tài liệu cùng lúc có một nhóm khác, giao xong tài liệu, mọi người cùng nhau rời văn phòng, líu ríu thảo luận, cũng không kiêng kị Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan.
"Các cậu biết gì chưa, nghe nói lần này giải đặc biệt đã định nha. Con trai của phó viện trưởng Hình là Hình Quân cũng tham gia cuộc thi này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giải đặc biệt chính là dành cho cậu ấy."
"Ha ha? Không thể nào?"
"Cậu nói có thể hay không? Ban giám khảo chấm điểm trận chung kết có sáu thành là quản viện lão sư. Có năm người tuổi còn rất trẻ."
"A, chúng ta đây chẳng phải là bia đỡ đạn sao?
"Yên nào yên nào, coi như rèn luyện một chút, huống hồ Hình Quân lại không thể ôm hết cả ba giải, chúng ta có thể sẽ giành được một phần đấy."
blabla...
Hạ Mộng Hoan cùng Liêu Chấn Vũ một đường trầm mặc rời khỏi văn phòng, chờ những người kia tách ra, cô liền nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta nhất định có thể đạt được giải đặc biệt. Chúng ta có thực lực."
Liêu Chấn Vũ ở bên cạnh, không tập trung mà "Ừ" một tiếng, thanh âm nghe không có tinh thần gì.
Hạ Mộng Hoan nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, kỳ quái hỏi: "Cậu làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Không, không muốn nhắc tới tối hôm qua...
Cậu biết tôi vì muốn quên đi tối hôm qua, cần bao nhiêu nỗ lực không...
Liêu Chấn Vũ xoa bóp trán, "Tôi về ngủ đây."
"Ừ."
"À, mấy ngày nay, chúng ta tạm thời đừng gặp mặt."
"... QAQ "
——
Một tuần sau, Hạ Mộng Hoan cùng Liêu Chấn Vũ đến quản viện xem thông báo, mọi người vây quanh trận chung kết, tại sảnh tiến hành biện hộ báo cáo học thuật. Biện hộ phân làm hai phần, diễn thuyết cùng hiện trường đặt câu hỏi.
Hình Quân, con trai trong truyền thuyết của Phó viện trưởng lên trước nhóm của Liêu Chấn Vũ, Liêu Chấn Vũ ngồi dưới nhìn powerpoint hiển thị, chỉ có một cảm giác: Bình thản không có gì lạ.
Hạ Mộng Hoan tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy rất bình thường."
Liêu Chấn Vũ: "Ừ, cảm giác như là người bạn nhỏ ở trường tiểu học sát vách giúp cậu ấy làm ppt."
Hạ Mộng Hoan che miệng cười trộm.
Liêu Chấn Vũ liếc mắt nhìn cô. Cô cười đến nỗi hai mắt cong lên, ánh mắt nhu hòa linh động, phối hợp với mái tóc mềm mại cắt ngang trán. A..., thật đáng yêu.
Hình Quân biện hộ xong, tuy rằng Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan chướng mắt cậu ta, nhưng cậu ta vẫn tại ban giám khảo giành được số điểm cao.
Đến nhóm của Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan, Hạ Mộng Hoan phát ppt, Liêu Chấn Vũ diễn thuyết. Có thể là bởi vì Hạ Mộng Hoan làm hiệu quả đồ họa quá đẹp, sau khi bọn họ thuyết trình xong, khán phòng vậy mà liền vang lên tiếng vỗ tay.
Nhưng ban giám khảo giống như không hài lòng lắm.
Ban giám khảo A: "Dùng nước sôi chế tạo băng, chi phí rất cao, suy nghĩ quá hão huyền rồi."
Liêu Chấn Vũ: "Chi phí này chỉ tính ra bên ngoài, mặt khác chủ yếu là mong muốn lợi nhuận. Giá thành xác thực cao, nhưng lợi nhuận tỉ lệ tương đối trước mắt, không thấp ngược lại còn tăng. Mặt khác, nấu nước chỉ là một trong các phương án đề ra trước mắt, một phương án khác là cải tiến cùng trích dẫn công nghiệp chế tạo băng trong suốt."
Ban giám khảo B: "Cái sáng ý này, nước ngoài đã làm chưa?"
Liêu Chấn Vũ: "Không có."
Ban giám khảo B: "Vậy cậu có nghĩ tới hay không, người ngoại quốc không ai đi làm chuyện này, vậy tức là, nó trên thực tế là không thể được?"
Liêu Chấn Vũ: "Thưa thầy, thời điểm người Trung Quốc sáng tạo tứ đại phát minh (*), người ngoại quốc cũng chưa làm. Ý của em là, sáng tạo cái mới cùng với quốc tịch không quan hệ, nó chỉ cần mọi người cùng nỗ lực làm thử. Sau khi bản thân đã thử qua, mới biết được hay không được."
(*) tứ đại phát minh của Trung Quốc: la bàn, thuốc súng, nghề làm giấy và nghề in
Ban giám khảo B gật gật đầu, xem bộ dáng tưởng như là bị thuyết phục rồi, quay đầu liền đánh điểm thấp cho bọn họ.
Trong sáu ban giám khảo, có ba người cho bọn họ điểm thấp, may mắn thầy giáo do đoàn ủy trường học cùng câu lạc bộ phái tới cho bọn họ điểm không tệ, đem điểm nâng lên một chút.
Kết quả cuối cùng, đội Liêu Chấn Vũ cùng một đội khác đồng giải nhì..
Giải đặc biệt đương nhiên là đội Hình Quân rồi.
Nói thật, kết quả này Liêu Chấn Vũ không phục.
Cũng không phải vì cậu và Hạ Mộng Hoan không giành được giải đặc biệt, mà là vì —— cái sáng ý của đội Hình Quân kia đem ra chợ bán thức ăn rao được năm mao một túi, căn bản không xứng với giải đặc biệt.
Lão bản cô em vợ đều mạnh hơn bọn họ.
Liêu Chấn Vũ đơn thuần trong tòa tháp, cảm nhận được sự không công bằng.
...
Từ trong hội trường đi ra, Liêu Chấn Vũ có chút thiếu năng lượng, trên đầu giống như bị mây đen che phủ. Hạ Mộng Hoan so với cậu còn đau buồn hơn, rủ đầu đi bên cạnh, cũng không nói chuyện. Liêu Chấn Vũ nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, một hồi đau lòng, cũng không nghĩ tới tâm tình mình cũng không tốt, an ủi cô: "Tốt rồi, mục tiêu ban đầu của chúng ta đã đạt đến, không phải sao? Chí ít có học phần sáng tạo cái mới rồi."
Hạ Mộng Hoan ngửa mặt nhìn cậu, cậu nhìn thấy trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, trong suốt long lanh, sắp rơi ra ngoài. Ngực Liêu Chấn Vũ nhói đau, luống cuống nhìn cô, "Ai, đừng khóc nha, không phải chuyện gì lớn. Tôi mời cậu đi ăn cơm?... Nếu không, cậu muốn làm cái gì, tôi làm cùng cậu?"
Hạ Mộng Hoan lắc đầu, im lặng tiếp tục cúi đầu đi về phía trước. Liêu Chấn Vũ vội vàng đuổi theo.
Nếu như giờ phút này có thể làm cho cô vui vẻ, cậu nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Trong đời lần đầu tiên có cảm giác như vậy, bất chấp mọi thứ mà đối tốt với một người.
——
Trên mạng nói, người tâm tình không tốt, nên đi làm chuyện gì đó kích thích để phát tiết năng lượng. Vì vậy ngày hôm sau, Liêu Chấn Vũ lôi kéo Hạ Mộng Hoan đi nhảy cầu.
Phong cảnh trên cầu rất đẹp, ánh nắng nồng đậm, núi sông tráng lệ. Hạ Mộng Hoan nhát gan, Liêu Chấn Vũ đành phải xung phong. Liêu Chấn Vũ nhìn người khác nhảy cầu rất thú vị, rốt cuộc khi tới lượt mình, từ lúc nhảy xuống chỉ còn tiếng kêu "A a a" thảm thiết, căn bản không còn tâm tư thưởng thức cảnh sắc, toàn bộ hành trình là nhắm mắt chờ chết.
Quá trình kéo dài hai ba phút, lúc cậu được người kéo lên, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, hai chân mềm nhũn, lạnh run mà dựa lưng vào lan can ngồi dưới đất, im lặng mà lầu bầu: "Tôi tại sao phải chơi cái này, đầu óc của tôi sao có thể ngu ngốc như vậy, thiếu chút nữa là chết rồi..."
Nhân viên công tác nghe không nổi nữa, nhắc nhở: "Trò này của chúng tôi rất an toàn, sẽ không chết."
Liêu Chấn Vũ trừng mắt, "Tôi nói chính là hù chết, hù chết! Hiểu không?"
Hạ Mộng Hoan xoay người, đem điện thoại di động đưa cho cậu, "Liêu Chấn Vũ, cậu có điện thoại."
Liêu Chấn Vũ nhận điện thoại, "A lô?"
"A lô, chào cậu, xin hỏi cậu là Liêu Chấn Vũ phải không?"
"Đúng vậy, xin hỏi ai vậy?"
"Tôi là Trương Nghị, là quản lý hoạt động của cậu lạc bộ Kiêu Long. Chúng tôi thấy được sáng ý của cậu và cô Hạ Mộng Hoan trong cuộc thi lần này, cảm thấy nhất định có khả thi, có ý muốn mua lại, xin hỏi hai người có thời gian để gặp mặt nói chuyện một chút không?"
Liêu Chấn Vũ nghĩ đến bản thân vừa rồi cận kề cái chết, lệ nóng dâng trào: "Sao anh không gọi cho tôi sớm một chút!"