Lê Hấp Đường Phèn

Chương 33: Ca sĩ được yêu thích



Lê Ngữ Băng nói xong lời này, đem mic cho người chủ trì, thấy Đường Tuyết vẫn còn sững sờ nhìn cậu, cậu liền đẩy bờ vai của cô một chút, nhẹ nói:" Đi thôi."

Trong giọng nói có chứa vài phần ôn nhu.

Ba người trầm mặc rời sân, Hạ Mộng Hoan cùng Liêu Chấn Vũ tới tìm bọn họ, Liêu Chấn Vũ vừa nhìn thấy Đường Tuyết liền an ủi cô:" Lão đại, mắt của giám khảo chắc bị mù rồi, không nên tức giận."

Đường Tuyết nhỏ giọng cúi đầu nói:" Tôi vẫn cảm thấy mình hát không có vấn đề."

Lê Ngữ Băng đột nhiên cực kỳ hiếu kỳ, tới hỏi:" Cho tới bây giờ chưa ai nói rằng cậu hát lạc điệu sao?"

"Ba mẹ của tôi, gia gia nãi nãi còn có cả mỗ mỗ, ông ngoại...đều nói tôi hát đặc biệt hay."

"Bạn học đâu? Không có bạn học nói qua?" Lê Ngữ Băng vừa hỏi xong vấn đề này lập tức lắc đầu:" Được rồi, chắc chắn người khác nói cậu cũng không có tin."

Đường Tuyết ngửa mặt lên trời, kỳ thật nói cô lạc điệu cũng không có mấy người, dù sao mọi người cũng không muốn vạch ra nhược điểm của đối phương.

Mà sự thật là, cô cũng không có tin lời họ nói.

Liêu Chấn Vũ đột nhiên cà nhắc đi tới bên tai Lê Ngữ Băng nhỏ giọng nói:" Sao cậu lại hiểu rõ lão đại của tôi như vậy? Tôi sẽ bầu cho cậu một phiếu."

Lê Ngữ Băng nhấc lông mày, liếc qua nhìn cậu, đưa qua một ánh nhìn tán thưởng.

________

Cùng ngày hôm đó, video tranh tài của Đường Tuyết cũng được đăng tải lên internet.

Bình luận trên đó cơ bản toàn là của hoa si (*) và đám người rảnh rỗi.

(*): người mê trai đẹp gái đẹp

[ Cô ấy là ai? Sao lại có dũng khí đứng trên đó? ]

[ Thật là một đội nhan sắc, không thể trêu vào, không thể trêu vào. ]

[ Phiền các tiểu ca ca, các tiểu tỷ tỷ bầu cho nhà Băng Thần một phiếu. ]

[ Tôi....muốn móc người ca hát trên kia xuống dưới.]

[ Tỉnh đi....cậu móc xuống rồi, tiếng ca vẫn còn ở đó.]

[ Nếu không chúng ta trù diệt cô ấy đi. ]

[ Không biết Lê Ngữ Băng đang nghĩ cái gì? Không phải cậu ấy rất bận sao? Sao lại có thời gian làm việc này? ]

[ Huynh đài lầu trên, cậu nhìn mặt Đường Tuyết xem, nhìn lại thân hình của cô ấy, đáp án không phải rõ ràng rồi sao? Em gái như thế này làm bạn gái của cậu, cậu có thể cự tuyệt?"

[ Ha ha, tôi là nữ, cảm ơn. ]

[ Tôi cũng là nữ, tôi cũng muốn tiểu tỷ tỷ Đường Tuyết làm bạn gái tôi, tôi có thể cho cô ấy ca hát #mặt ửng hồng#. ]

[ Ai biết tiểu ca ca khiêu vũ là ai không? Có thể cho chút thông tin được không? Máu sói sôi trào rồi, hắc hắc hắc..."

[ Cái đám người hoa si này, chỉ biết chú ý đến Lê Ngữ Băng, đó là tiểu ca vô địch thế giới trượt băng nghệ thuật- Dụ Ngôn."

[ Tôi con mẹ nó....biết rõ cô ấy hát khó nghe, vẫn là không nhịn được mà bầu cho cô ấy một phiếu."

[ Trên lầu chờ chút, không chỉ có mình cậu đâu. Mở to hai mắt nhìn xem, cái này ba tấm mặt, phiếu bầu của cậu có đáng giá hay không?"

[ Nhìn thoáng chút, nhìn thoáng chút... ]

[ Vậy tôi hỏi một câu, mọi người còn muốn nhìn thấy bọn họ nữa không? ]

[ Muốn ]

[ Tôi đi bỏ phiếu đây. ]

_______

Đường Tuyết cảm giác cuộc sống thật sự là biến ảo khó lường. Thời điểm cô thi đấu, bị ban giám khảo cho ba gạch chéo ném xuống rồi, cho rằng mình không còn chút hy vọng nào lại được nhóm quần chúng quảng đại từng phiếu, từng phiếu, từ trong đống rác vớt ra.

Cho nên có thể nói ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như sao.

Cuộc thi gồm vòng đấu loại bán kết và trận trung kết ba bộ phận. Nhóm của Đường Tuyết cũng khá là bận rộn, không có thời gian chuẩn bị ca khúc mới, mỗi lần biểu diễn đều là <<Chỉ mong người lâu dài>>, cái này trong trận đấu ca hát là phi thường hiếm thấy.

Nhân dân quần chúng đều là một bên nghe ma âm rót vào tai, một bên tay run run dâng lên phiếu bầu của mình. Nam bầu cho Đường Tuyết, nữ bầu cho Lê Ngữ Băng và Dụ Ngôn, trăm sông đổ về một biển.

Cứ như vậy đem bọn họ một đường vào vòng chung kết.

Hội học sinh có chút hoảng. Thi đấu ca sĩ sân trường là hoạt động thịnh đại nhất hàng năm của bọn họ. Trận chung kết lần này còn mời ca sĩ nổi danh tới làm ban giám khảo khách mời, còn có đài truyền hình trực tiếp phát sóng. Nếu mà đem đại vương lạc điệu này lên làm ca sĩ giải nhất thì đúng là không còn mặt mũi.

Không thể trách bọn họ khẩn trương. Bình chọn cho ca sĩ trong trận chung kết, ban giám khảo ở hiện trường chấm điểm và ngoài sân bỏ phiếu đều chiếm một nửa số điểm, đây cũng là muốn hấp dẫn quần chúng tham gia. Những năm qua đều làm như vậy, hoạt động đều làm đặc biệt thành công.

Hội học sinh cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại tình huống như của nhóm Đường Tuyết. Theo lý thuyết phải trải qua tầng tầng sàng chọn, coi như trình độ không phải đỉnh cao, nhưng chí ít cũng phải dễ nghe đi? Ai biết còn có thể có loại cá lọt lưới này đâu...

Mấy người trong hội học sinh nghiên cứu mấy lần, cho rằng không thể mạo hiểm, liền mặt dày đổi quyền trọng chấm điểm của ban giám khảo từ năm mươi đến tám mươi phần trăm.

Đường Tuyết làm mưa làm gió lâu như vậy, cuối cùng bị quy tắc này đè bẹp.

Lê Ngữ Băng nghiên cứu danh sách ban giám khảo một chút, có hai giáo sư hệ âm nhạc, hai ngài phó hiệu trưởng còn có hai khách quý bên bên ngoài mời tới.

Hai người phó hiệu trưởng cậu đều quen biết, tìm số của một người, gọi điện thoại đi.

"Alo, Lê Ngữ Băng." phó hiệu trưởng cười như lão hồ ly:" Tôi biết cậu muốn nói gì, yên tâm đi, lúc chấm điểm tôi sẽ chiếu cố một chút."

"Em không phải có ý này." Lê Ngữ Băng nói.

"Ồ?"

"Khi kết thúc biểu diễn, ban giám khảo có nhận xét và đặt câu hỏi. Em biết Đường Tuyết ca hát không tốt lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, da mặt mỏng. Cho nên em muốn nhờ thầy Vương nói với các vị khách quý lúc nhận xét và đặt câu hỏi có thể ôn hòa một chút."

Thầy Vương nghe cậu nói như thế, cười cười, ngữ khí trở nên thân thiết rất nhiều:" Được, cậu yên tâm đi."

...

Đường Tuyết cuối cùng cũng được giải" Ca sĩ được yêu thích nhất", nhưng tại hiện trường còn thu được rất nhiều hoa, còn nhận được sự cổ vũ của ban giám khảo cho nên tổng thể kết quả cũng là chấp nhận được.

Tan cuộc về sau, ba người đi ra, cùng đi ăn bữa khuya.

Ký túc xá quá xa nên cũng không có trở vể thay quần áo, Đường Tuyết mặc lễ phục giày cao gót, Dụ Ngôn mặc đồng phục thái cực, Lê Ngữ Băng mặc âu phục, ba người này đi trên đường nhìn có chút điểm quái dị. Mà Dụ Ngôn còn đeo cái túi vải thô làm rất to con, y như loại túi đi mua thức ăn của các bác gái. Kiếm của cậu cắm ở trong túi nghiêng nghiêng, do bị nặng nên rũ xuống, theo bước cậu đi lại nhoáng một cái nhoáng một cái.

Gió đêm quá mát, Đường Tuyết không chịu được vuốt ve cánh tay. Lê Ngữ Băng liếc mắt nhìn về phía cô, muốn cởi âu phục xuống cho cô, lại hơi dừng lại.

Thời điểm cậu đang do dự, Dụ Ngôn đã từ trong túi lấy ra một chiếc áo khoác vận động đưa cho Đường Tuyết:" Mặc vào đi, lạnh."

Đường Tuyết vui vẻ tiếp nhận áo khoác:" Cậu còn mang theo y phục sao? Thật thông minh."

Dụ Ngôn nhấp xuống khóe miệng:" Tôi sợ cậu lạnh."

Đường Tuyết cúi đầu kéo khóa, Lê Ngữ Băng cúi đầu nhìn cô, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt mật đào của cô, cũng không tự chủ mà cong khóe miệng.

Đường Tuyết giày vò nửa ngày cũng không kéo nổi khóa, thế là nói:" Cái khóa này bị hỏng rồi à?" Nói xong tùy tiện đem áo quấn lại.

"Tôi xem một chút."

Dụ Ngôn đi tới trước mặt cô, cô liền buông áo ra. Dụ Ngôn cúi người nắm vuốt khóa kéo, tỉ mỉ, xoát____

Một đường thông suốt kéo đi lên.

Lúc kéo qua bộ ngực Đường Tuyết, cậu thoáng đỏ mặt.

Lê Ngữ Băng ở một bên ôm cánh tay nhìn bọn họ, lúc nhìn thấy Dụ Ngôn đỏ mặt, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh. Haha, chọn đến chọn đi, chọn cái khóa kéo có vấn đề đưa cho cô, rắp tâm ở đâu cơ chứ?

Đường Tuyết móc tay vào túi áo, cười hì hì nói ra:" Quả nhiên là y phục của cậu, chỉ nghe một mình cậu."

Dụ Ngôm mím môi cười cười, bộ dáng giống như có chút xấu hổ.

Đường Tuyết mang giàu cao gót, độ cao cùng Dụ Ngôn không phân biệt lắm. Lúc cậu kéo khóa áo, hai người nhìn ngang có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Ngón tay Dụ Ngôn còn chụp tại đầu khóa kéo, không nỡ buông tay.

Lê Ngữ Băng nhìn không được, đột nhiên đem áo khoác âu phục của minh cởi ra chùm một cái lên đầu Đường Tuyết.

Đường Tuyết chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, cái gì cũng không nhìn thấy, chóp mũi liền ngửi thấy kí tức nam tính xa lạ, đó là trên quần áo lưu lại cùng nhiệt độ. Cô đem âu phục trên đầu gỡ xuống, trừng Lê Ngữ Băng:" Lê Ngữ Băng cậu bị bệnh thần kinh à?"

"Tôi cũng sợ cậu lạnh không được à?" Lê Ngữ Băng một mặt vô tội.

"Tôi còn đang mang giày cao gót này, cậu không sợ tôi bị mệt sao?"

Lê Ngữ Băng vẩy mi một cái, nhìn nhìn cô:" Nếu không, tôi bế cậu?"

Đường Tuyết cảm giác Lê Ngữ Băng càng ngày càng không biết xấu hổ. Đang định giáo huấn cậu chợt thấy phía xa có một người đâm đầu chạy tới, trên mặt liền mỉm cười ngọt ngào.

Một hành động kia khiến cho Dụ Ngôn cùng Lê Ngữ Băng ngây ngốc một chút.

"Này" Đường Tuyết cùng Chu Nhiễm giơ ngón tay lên chào, còn liếc mắt đưa tình.

Chu Nhiễm thấy Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng thân mật như thế, không ghen ghét là không thể nào. Nhưng bề ngoài lại không biểu lộ ra, chỉ cười cười nhìn Đường Tuyết, nói:" Đường Tuyết, giải thi đấu ca sĩ tôi có xem, phòng ngủ của chúng tôi đều cười đến đau cả bụng."

Chu Nhiễm sắc mặt đột nhiên biến đổi, cực nhanh khôi phục trấn định, đột nhiên nói:" Đúng rồi, Biên Trừng sắp tới Lâm đại đó."

Lê Ngữ Băng phát hiện lúc Đường Tuyết nghe cái tên "Biên Trừng" này, vẻ mặt hốt hoảng một chút, sau đó nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Chu Nhiễm lại hỏi:" Cậu ấy không có nói với cậu sao?"

Đường Tuyết không nói chuyện.

Lê Ngữ Băng tiến đến nắm chặt tay Đường Tuyết:" Là tôi không cho phép cô ấy liên hệ với người kia."

P/s: Mình mới tập edit, có lỗi gì các bạn cứ cmt góp ý thoải mái và nếu thấy hay thì vote cho mình 1 sao nhé❤❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.