Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 16: Đó là một cô gái như thế nào?





  Hoa Miêu vừa tắm rửa xong, một bên đi tới, một bên đem đầu tóc tùy ý ghim lên, tôi chạy đi phòng bếp rót một cốc sữa nóng hôi hổi, dâng lên cho lão phật gia, sau đó bất an xoa xoa hai bàn tay, ngồi đối diện với cô ấy. Hai tay cô ấy bưng lấy cốc sữa uống một ngụm, giữa lông mày đều là vui vẻ: "Nhất Nặc, tao phát hiện mày càng ngày càng thể thiếp đấy."

Tôi haha: "Nói cái gì đấy, tao lúc nào chả là người ôn nhu săn sóc."

Cô ấy buông cốc, mặt hiện lên chữ hóng: "Gần đây mày cùng Hà Hiểu Khê tiến triển như thế nào? Mau mau khai báo cho mẫu hậu đi?"

"Ừ, đại khái thì có liên lạc điện thoại, cũng ở trên mạng nói chuyện với nhau."

Cô ấy nhíu mày: "Chỉ có vậy?"

"Thì có vậy thôi, bọn tao mới quen nhau mà."

"Quen không bao lâu cũng chỉ có gọi điện thoại? Sao mày không chủ động hẹn người ta ra ngoài ăn hay dạo phố gì gì đó?" Hoa Miêu một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : "Nhất Nặc, mày có ý gì hay là đồ ngốc đây, nhiều năm như vậy một điểm tiến bộ cũng không có! Mày cho rằng ai cũng là Lương Noãn Tình, sẽ chủ động đến câu mày à!"

"Dừng lại!" Tôi không vui cắt ngang cô ấy: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, tao biết mày có thành kiến với cô ấy, nhưng năm đó tao với cô ấy đã lưỡng tình tương duyệt rồi."

"Hà Hiểu Khê là một cô gái tốt."

"Tao biết rồi." Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dừng một chút rồi nói: "Hoa Miêu, tối nay tao không muốn nói với mày về chuyện này, tao có chuyện nghiêm túc muốn nói với mày."

Đại khái là nhìn vẻ mặt thành thật của tôi, Hoa Miêu kinh ngạc ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy?"

"Tao thuê một căn phòng gần trường làm phòng ở, chủ nhật này sẽ chuyển đến." Tôi gần như cố thu lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.

Hoa Miêu sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao?"

"Chỗ này của mày hơi xa trường, không thuận tiện lắm."

"Không được, tao không chấp nhận, không cho phép mày chuyển đi! Ở đây đang tốt, sao lại phải chuyển, đi tàu điện ngầm mỗi ngày đều rất thuận tiện."

Hoa Miêu lập tức tỏ vẻ phản đối, phản ứng này trong dự liệu của tôi, tôi thở dài: "Hoa Miêu, mày bây giờ không còn độc thân nữa rồi, tao ở lại chỗ mày, cũng không tiện."

"Chuyện này không sao, chúng ta cũng không phải ở chung một gian phòng, với lại tao và Hãn Vũ còn chưa tới mức như trong tưởng tượng của mày."

Tôi cười khổ: "Sớm muộn gì thì cũng sẽ tới, hơn nữa... Hơn nữa, đến lúc đó tao cũng nên nói chuyện yêu thương rồi, chúng ta đều cần thêm không gian riêng tư cho bản thân."

"Tao hình như ngửi được có điểm mờ ám." Hoa Miêu dùng một loại ánh mắt dò xét tôi từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa: "Mày chuyển khỏi đây, là vì Hà Hiểu Khê phải không? Sao mày không thật thà khai báo với tao? Chẳng lẽ bọn mày muốn ở chung một chỗ rồi à?"

"Hả, không phải, sao tao lại sống chung với cô ấy được..."

Tôi thật sự cạn lời, Hoa Miêu lại tiếp tục thăm dò: "Tối thiểu nhất, cũng là vì chuẩn bị sống chung một chỗ? Có phải không?"

"Được rồi, mày muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tao lười cãi rồi."

Nói những lời này tôi thật sự xuất phát từ bất đắc dĩ, Hoa Miêu nghe xong, quả nhiên trở nên sảng khoái lên rất nhiều: "Tốt lắm, chuẩn tấu cho khanh chuyển đi, gian phòng này tao giữ lại cho mày. Mày mau mau phấn đấu, nhanh lên cho tao đến ở cùng đi!"

Tôi liếc mắt: "Vậy mày cứ chờ xem."

"Phòng ở như thế nào đây? Để tao đến xem, nếu không phải tốt, tao cảm thấy không hài lòng, thì mày phải mau mau đi tìm chỗ khác cho tao."

Coi như là may mắn, cuối tuần tôi dọn nhà đi, thời tiết rất tốt, trời quang nắng đẹp, điều này làm cho tâm tình tôi cũng đặc biệt tốt hơn. Nói là dọn nhà, kỳ thật cũng chỉ là chuyển đồ vật, đơn giản là một ít sách, một ít quần áo, còn có một cái máy vi tính, một chuyến taxi là đủ rồi.

Trên đường đi, tôi do dự có nên nói cho Hoa Miêu biết phòng này có liên quan đến Kiều Tư Vũ, nhưng lại sợ khiến cho lần dọn nhà này sinh biến cố, cứng rắng nhịn xuống không nói.

Vừa đến gian phòng thuê, Hoa Miêu hít một hơi không khí, quay trở lại một phát bắt lấy cổ áo tôi: "Tiêu Nhất Nặc, mày khai ra ngay, mày tốn bao nhiêu tiền để thuê cái phòng này?"

Tôi bị cô ấy nắm lấy như vậy, cổ rất khó chịu: "Ai ai ai, mày buông ra trước đi đã, khục... Khục khục..."

"Mày đúng là biết hưởng thụ, phòng ở tốt như vậy, với cái tiền lương của mày mà thuê nổi à?"

Cô ấy rốt cuộc cũng chịu buông tay ra, tôi hít thở sâu mấy ngụm, lúc này mới giải phóng hết khí bị phong ấn: "Mày muốn ghìm chết tao có phải không?"

Hoa Miêu giương cằm lên: "Hồi tao thuê cái phòng kia thì mày bảo sao? Nói cái gì quá mắc quá, nói tao không biết tiết kiệm, bỏ nhiều tiền như vậy để thuê phòng ở, được rồi, giờ thì khai ra mày đang có ý định gì hả!"

"Tao thuê phòng này, hai nghìn một tháng, rẻ hơn mày nhiều."

"Hai nghìn?" Hoa Miêu mở to mắt nhìn: "Mày dỗ trẻ con đấy hả? Phòng ốc như vậy mà hai nghìn?"

"Hai nghìn thiệt mà."

"Mày chừng nào bắt đầu học nói láo rồi đấy?"

Tôi nóng nảy: "Thật sự là hai nghìn mà, là... Là phòng của một người quen, cho nên không thu tao nhiều tiền thuê."

Hoa Miêu nghe xong, hơi nheo mắt lại: "Người quen nào? Sao tao không biết mày quen người như vậy? Kỳ quái, sao người ta lại đối xử tốt với mày như vậy?"

Trong tích tắc này, rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được nói dối vất vả đến cỡ nào, thế nhưng đã bắt đầu rồi, thì cũng đành phải kiên trì tiếp tục: "Mày có nhớ tao thường xuyên nói cho mày về cái hiệu sách kia không, người kia cũng thường đến chỗ đó mua sách, mua trà sữa uống, thường xuyên qua lại liền biết nhau, sau đó thì có lần bọn tao hàn huyên vài câu, tao nói muốn tìm chỗ gần nơi này thuê phòng, người kia vừa vặn có phòng ở, người đó không thiếu tiền, nói phòng này gạt lấy cũng là gạt lấy, coi như tao đến trông nhà cho người ta."

"Mày hên dữ ha, chuyện tốt như vậy, làm sao lại rơi xuống người của mày rồi."

"Kỳ thật chỉ cần hai chữ liền có thể lý giải, chính là duyên phận đấy, tao cũng cảm thấy như kiểu trúng giải thưởng lớn ấy, huê huê."

"Người đó là nam hay là nữ vậy?"

"Nữ?"

"Bao nhiêu tuổi?"

"Ờ, khoảng ba mấy."

"Kết hôn chưa?"

"Hả? Cái này tao cũng không hỏi."

"Chỗ này chị ấy ở?"

"Chị ấy cũng không cố định ở tại thành phố S này, mỗi nơi đều có phòng ở."

Cô ấy một câu rồi lại hỏi một câu, khiến cho tôi cảm thấy đau đầu, tôi giả bộ như vội vã muốn thu dọn đồ đạc, nói là đem hành lý chuẩn bị đem qua phòng ngủ, lại không nghĩ Hoa Miêu phía sau hỏi tiếp một câu: "Không phải chị ta vừa ý mày rồi đấy chứ?"

Tôi bị cô ấy nói khiến cho bất đắc dĩ, xoay người lại nhìn cô ấy: "Tao bảo này, có phải mày muốn hỏi đến sáng mai không?"

"Hừ, tao vẫn cảm thấy kỳ kỳ, lần sau dẫn tao đi gặp chị ta một chút."

"Rồi, nói sau đi."

"Tiêu Nhất Nặc, tao rất nghiêm túc đấy. Đúng rồi, chị ta xinh không?"

Trong đầu tôi hiện ra gương mặt tinh xảo mà lạnh lùng của Kiều Tư Vũ, gần như thốt ra: "Đẹp như tiên!"

"Thế là được rồi, trẻ tuổi, giàu có, tướng mạo đẹp, thần bí, còn nhiệt tâm, người như vậy tao rất muốn gặp đấy!"

Tôi không biết những lời này của Hoa Miêu có hàm ý khác hay không, không dám nhìn cô ấy nhiều, vừa đi,  tôi vừa qua loa nói: "Ừ, nều như mày muốn gặp, khi nào thích hợp, để tao giới thiệu cho hai người làm quen. Giờ thì mau tới giúp tao trải giường chiếu nào."




Sau khi dọn đồ về phòng ở mới, tôi có loại cảm giác mỹ mãn, thậm chí vì lần dời nhà mới này, tôi còn đặc biệt mời khách một lần, mời Khương Quyền, Tôn Oánh còn có Hoa Miêu đi ăn khuya, thực ra là tôi gọi thêm cả Hà Hiểu Khê đấy, nhưng cô ấy vừa vặn ngày đó có việc, đành phải thôi. Khương Quyền và Tôn Oánh thấy phòng ở mới của tôi, ngoại trừ ngạc nhiên, còn có hâm mộ, bất quá bọn họ chẳng qua là cảm thấy tôi rất may mắn, cũng không đa nghi như Hoa Miêu hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, cho nên sau này trên bàn cơm, Hoa Miêu cũng không nói thêm gì nữa.

Chuyện khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, chủ nhật, cũng là sau ngày tôi chuyển tới, Kiều Tư Vũ đột nhiên đại giá quang lâm, lúc ấy tôi mặc quần đùi, cầm lấy cái khăn sạch, đang chà chà sàn nhà, tất cả các gian phòng tôi đều đã lau chùi xong, chỉ còn lại một nửa phòng khách, tôi tới tới lui lui, mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, chị ấy thì cứ như vậy mở cửa tiến vào.

"Em biết tình cảnh này khiến cho tôi nhớ tới gì không?"

Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, một gương mặt lạnh lùng như băng, lại xinh đẹp tựa hoa đào thu vào trong tầm mắt, Kiều Tư Vũ trên ngón tay treo một chuỗi chìa khóa sáng lóng lánh, ôm hai tay đứng ở nơi đó, đôi mắt chớp chớp, trên môi tuôn ra một dáng cười tươi sáng: "Tiểu hòa thượng Ikkyuu."

Tôi biết rõ là chị ấy đang trêu ghẹo bộ dạng tôi chùi sàn nhà, nhưng vẫn cứ cứng họng: "Chị... Sao chị lại đột nhiên đến đây?"

"Tôi biết là hôm qua em chuyển đến, cho nên hôm nay mới tới xem." Chị ấy một bên nhìn quanh bốn phía, một bên hài lòng gật đầu: "Bình hoa cũng được lau chùi qua, có lẽ tôi nên cân nhắc giảm tiền thuê nhà cho em."

Thừa dịp chị ấy đi qua phòng ngủ, tôi nhanh chóng đem công việc còn lại làm cho xong, sau đó rửa tay, đi lấy quần áo, rồi vọt vào phòng tắm.

Trước giờ tôi không quen mặc đồ không chỉnh chu đi gặp người khác, cảm thấy như vậy rất thất thố, tắm rửa xong thay quần áo mới, tôi mới thấy nội tâm thư thái, lúc tôi đi ra liền gặp Kiều Tư Vũ đang ngồi ở trên ghế sô pha, xem một cuốn sách tôi không thấy hết, tôi nghĩ đi lấy trà lài sáng nay tôi mua ở siêu thị, vội vàng chạy ra rót cho chị ấy một chén, để ở trước mặt chị.

"Tiền thuê nhà tháng này, em đưa cho chị."

Ánh mắt của Kiều Tư Vũ từ trên sách chuyển qua mặt tôi, cái loại biểu lộ này, giống như không rõ tôi đang nói gì, tôi lấy túi tiền ra, lại nói: "Em cũng đã vào ở rồi, nên đưa cho chị tiền thuê nhà, một lần giao mấy tháng hay sao? Em không biết hôm nay chị tới, nên trên người không có nhiều tiền mặt, thế nên em đưa tiền nhà một tháng đã nhé? À, giống như...  tiền thế chấp ấy..."

Tôi gãi đầu, đột nhiên do dự, Kiều Tư Vũ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề: "Hôm nay chẳng qua là tôi đến xem thôi, không phải là đến để thu tiền thuê nhà, lần sau tôi sẽ đưa em số thẻ, tiền thuê nhà mỗi tháng em gửi vào trong đó là được rồi."

Lời của chị khiến cho tôi cảm thấy buông lỏng đi rất nhiều, mỗi tháng thu một lần tiền thuê nhà, tương đối mà nói, áp lực giảm bớt đi rất nhiều, tôi đang muốn nói vài lời cám ơn, chị ấy lại tiếp tục: "Về phần tiền thế chấp, cũng không cần đâu, dù sao tôi cũng biết rõ em đang công tác ở đâu, em mà muốn làm hư vật gì ở đây, tôi còn có thể trực tiếp đến trường học mà tìm em tính sổ."

Rõ ràng là có ý đùa giỡn tôi, tôi cười hì hì, đi qua ngồi xuống bên cạnh chị: "Vậy là tốt rồi, chị đúng là bà chủ nhà săn sóc nhất vịnh bắc bộ đấy."

Chị ấy bưng lên chén trà lài tôi pha, nhẹ nhàng nhấp môi, mỉm cười nói: "Em cũng là khách thuê nhà chịu khó nhất vịnh bắc bộ rồi."

Tôi lúc này ở gần chị ấy, trên người chị tản mác ra một loại hương thơm dễ ngửi, khiến cho nội tâm tôi mừng rỡ, mắt tôi chuyển dịch qua cuốn sách trên tay chị, đang muốn cùng chị ấy chuyện phiếm vài câu, điện thoại trên bàn trà lại chấn động vài cái, tôi vừa nhìn tới, là tin nhắn của Hà Hiểu Khê gởi đến: "Tối hôm qua mình có việc nên không đi được, thật là không có ý tứ, trưa nay để mình mời cậu đi ăn cơm bù nhé, được không?"

Kỳ thật tôi cũng định bụng mời Kiều Tư Vũ đi ăn cơm để cám ơn, thế nhưng tin nhắn Hà Hiểu Khê gửi đến như vậy, làm cho tôi chần chờ, tôi nhìn điện thoại, lại nhịn không được liếc nhìn Kiều Tư Vũ, Kiều Tư Vũ lập tức phát hiện ra tôi có điểm khác thường: "Sao vậy? Em có việc à? Có việc thì đi đi."

"Không có."

Kiều Tư Vũ nhìn tôi có chút kinh ngạc, cuối cùng nhịn không được hiếu kỳ: "Ai nhắn tin cho em, lại khiến cho em làm ra vẻ mặt này?"

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, tôi quyết định từ chối Hà Hiểu Khê, một bên nhắn tin hồi âm, một bên tôi thuận miệng nói giỡn: "Đối tượng xem mắt đó."

"A, là nữ à?"

Giọng nói kia vẫn thanh thanh lãnh lãnh, nhàn nhạt, nhưng mà lại khiến cho ngón tay đang gởi tin của tôi không khỏi run lên, trái tim như bật ra từ trong lồng ngực, tôi bất ngờ nghiêng đầu qua.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.