Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 22: Có phải em lo sợ tôi nghe thấy nhịp đập trái tim em?



  Ngọn đèn trong quán ăn mông lung, có loại cảm giác mộng ảo, tôi đối diện với một Hà Hiểu Khê cười nói tự nhiên, lời nói dí dỏm, thoạt nhìn hết thảy đều tốt đẹp. Thế nhưng là tôi không tốt đẹp, một chút cũng không ổn, nụ cười của cô ấy càng ngọt ngào vô hại, bên trong nội tâm tôi lại càng xấu hổ.
Tiêu Nhất Nặc, mày đang làm cái gì vậy? Trong lòng mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Tôi tự hỏi lòng mình, hoàn toàn không chuyên tâm nghe cô ấy nói chuyện, hối hận giống như thủy triều rút xuống, từng đợt từng đợt sóng nối tiếp tôi vọt tới.
"Mình kể ra, đồng nghiệp còn không tin, sau đó cô ấy lên Weibo, thăm dò tìm dấu vết, nhìn anh ta với người khác tương tác qua lại, người kia nhắn lại ở trên Weibo của anh ta, sau đó thì cô ấy tuyệt vọng, anh chàng kia quả nhiên là GAY, sau đó cô ấy liền bị đả kích, giống như phát bệnh nặng, mấy tháng liền đều mệt mỏi, thật đáng thương... Nhất Nặc, ê! Nhất Nặc, cậu có nghe không đấy?"
Hai tay Hà Hiểu Khê vung trước mặt tôi, đôi mắt tôi hoạt động lại, miễn cưỡng cười nói: "Tớ nghe mà, đồng nghiệp của cậu xui thật đấy, khó lắm mới thích một anh chàng."
Hà Hiểu Khê hồ nghi nhìn tôi: "Nhất Nặc, hôm nay cậu coi bộ có tâm sự nặng nề."
Tôi sờ sờ mặt mình, kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"
"Đúng đấy, tuy rằng bình thường cậu cũng không nói nhiều, nhưng hôm nay đặc biệt khác thường."
"Tối hôm qua tớ soạn bài đến khuya, nên giờ hơi mệt thôi." Tôi thuận miệng qua loa, bưng nước trái cây lên uống một ngụm, sau đó nhìn cô ấy: "Hiểu Khê, bữa trước cậu bảo có một cô gái đang theo đuổi cậu?"
"Ừ, nhưng sao?"
Cô ấy nháy mắt nhìn tôi, tôi ho một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái ly trước mặt: "Cậu có ấn tượng thế nào với cô ấy?"
Cô ấy trầm ngâm một chút, nói: "Cậu nói thật à?"
"Đương nhiên."
"Mình có ấn tượng rất tốt với cô ấy."
Những lời này nói ra, giữa hai chúng tôi lại có một hồi trầm mặc nho nhỏ, một lúc lâu, tôi mới phá vỡ cục diện bế tắc: "Cô ấy tên là gì?"
"Cô ấy tên là Dương." Hà Hiểu Khê xiên lên một ít thịt bò bỏ vào trong miệng, một lát sau, nói khẽ: "Cô ấy khác với cậu, là người rất chủ động, cô ấy thường xuyên hẹn mình, tuy rằng mình không thường xuyên đi, nhưng cô ấy vẫn rất kiên nhẫn, đồng thời cũng rất cẩn thận, mỗi một lần hẹn đều chọn rất tốt."
"Cậu và cô ấy có từng đi ra ngoài cùng nhau chưa?"
"Cậu nói là một mình á? Có một lần." Cô ấy trả lời rất thành thật.
"Cảm giác như thế nào?"
"Rất hài hước. Mình không thích ăn hành thái, có một lần, cô ấy đã lấy toàn bộ hành thái trong bát cơm trứng chiên của mình ra."
"Cho nên..."
Tôi giang tay ra, không nói tiếp, cô ấy ngược lại nở nụ cười: "Cho nên? Không có gì cho nên hết, trước mắt mình và cô ấy không có gì, vẫn còn là giai đoạn bằng hữu."
"Cậu và tớ trước mắt cũng không có gì, tuy gọi là đang xem mắt." Tôi thoáng nở nụ cười, sau đó thu liễm biểu lộ, nghiêm trang hỏi: "Hiểu Khê, cậu cảm thấy so sánh giữa tớ và cô ấy thì như thế nào?"
"Cậu và cô ấy à." Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: "Nhất Nặc, kỳ thật trước kia mình sẽ thường xuyên đi đến một số ít chỗ les chơi, mình cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều người, cũng chính là cái gọi là người trong vòng. Mình phải nói rõ, mình không phải đi tìm đối tượng yêu đương, thuần túy là hiếu kỳ thôi, kiểu như đi tiếp xúc đồng loại của mình."
"Sau đó?"
"Lúc mới bắt đầu mình cảm thấy rất trong lành, đột nhiên nhận thức được rất nhiều bạn bè, nhưng về sau lại dần dần phát hiện, cái vòng tròn luẩn quẩn kia thật ra rất loạn, thế giới của cong không phải là cõi Niết Bàn, mình gặp rất nhiều người tan tan rồi hợp hợp, gặp rất nhiều loại tình một đêm, mình đã từng đối với loại cảm tình này có chút nản lòng thoái chí, cho nên khi Thực Thực nói muốn giới thiệu cho mình một người đối với phương diện tình cảm tương đối dài lâu, quả thực khiến cho đôi mắt gần hết hy vọng của mình có chút chờ mong đấy."
Mặc dù tôi đối với cách miêu tả của Hoa Miêu rất không hài lòng, nhưng tôi bỗng nhiên rất muốn biết ấn tượng của Hà Hiểu Khêvề tôi: "Lúc sau cậu có thấy thất vọng không?"
"Không có, cậu hầu như giống như trong tưởng tượng của mình, trầm tĩnh, ngại ngùng, lễ phép, một chút cũng không giống những thanh niên bốc đồng mình đã gặp."
Lời nói của cô ấy thực sự thỏa mãn lòng hư vinh của tôi, tôi nhịn không được nở nụ cười, cô ấy mấp máy môi, đôi mắt trầm xuống: "Thế nhưng, tính cách của cậu thật sự quá bị động."
"Hiểu Khê."
Cô ấy lại nhìn tôi, tôi cảm thấy yết hầu có chút khô nóng, nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nói: "Hiểu Khê này, nghe cậu nói, tớ cảm thấy cô bạn Dương kia cũng không tồi đâu, hay là thế này... cậu thử kết giao với cậu ấy xem."
Trong ánh mắt của cô ấy có hoài nghi, có kinh ngạc, cũng có chút xíu tổn thương, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tiếp tục nói: "Hiểu Khê, cậu là một người con gái tốt, tớ không phải miễn cưỡng cậu hay gì cả, về vẻ ngoài rồi tính cách của cậu đều là kiểu tớ thích, nếu như ở một thời điểm khác gặp cậu, tớ sẽ không bị động như vậy, tớ nghĩ tớ sẽ theo đuổi cậu... Lần này, là hảo tâm của Hoa Miêu, đối với cậu cũng là đối với tớ, chỉ là tớ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua, tớ vẫn cần có thời gian..."
Nói ra những lời này, tôi đã hết sức chân thành, cô ấy thì vẫn như cũ lẳng lặng nhìn tôi, cũng không lên tiếng, tôi ngừng lại một chút nói: "Cậu có hiểu ý mình không?"
"Đại khái là hiểu."
"Hiểu Khê, tớ hy vọng trở thành bạn của cậu, không phải bạn bình thường mà là bạn thân, nếu như tớ không có cái vinh hạnh này, sẽ thật buồn biết bao."
Nói xong hết những lời này, tôi giống như một tên tội phạm đang đợi tuyên án, tôi nghĩ trong mắt tôi nhất định mang theo cả khát vọng, khẩn trương, và cả sợ hãi vân vân...
Hà Hiểu Khê và tôi bốn mắt nhìn nhau, phải qua rất lâu, rốt cuộc khóe môi mới lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Nhất Nặc, mình sẽ xem xét đề nghị của cậu, đương nhiên, cậu cũng sẽ là bạn của mình."
Sau khi gặp mặt Hà Hiểu Khê, tôi giống như trút bỏ được gánh nặng, cảm giác tội lỗi tan thành mây khói, tôi không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên có loại ý niệm ích kỷ như vậy trong đầu, tôi hẹn Hà Hiểu Khê ra, cũng chỉ vì Kiều Tư Vũ khiến lòng tôi đại loạn, tôi đúng là hèn hạ vô sỉ, muốn lợi dụng cô ấy để hồi phục nội tâm bối rối của mình, hoặc là để chuyển đi lực chú ý của tôi, cũng may tôi cũng kịp thời dừng cương trước bờ vực.
Kết quả nói chuyện lần này quá mức hoàn mỹ, thật may mắn Hà Hiểu Khê nguyện ý coi tôi là bạn, bởi vì cô ấy thông cảm, tha thứ, lý giải, trong lòng tôi vĩnh viễn lưu giữ sự cảm kích đối với cô ấy, mặc dù chúng tôi không thể trở thành người yêu, nhưng cô ấy và tôi cuối cùng là có duyên phận, tôi biết chúng tôi sẽ trở thành đôi bạn rất thân, biết nhau cuộc đời chúng tôi cũng tăng thêm một ít nhân sinh tài phú.
Sau đó, tôi cũng không đi liên lạc lại với Kiều Tư Vũ, dùng toàn bộ thời gian dồn vào công việc, tận lực không để cho mình có chút rảnh rỗi, cho dù đến tận đêm khuya mới về nhà, tôi cũng đều mang theo một ít bài thi hoặc bài tập trở về. Thời điểm cuối tuần, tôi sẽ hẹn Tôn Oánh đi dạo phố uống trà, ngẫu nhiên cũng hẹn Hà Hiểu Khê, có những lúc, tôi sẽ cùng Khương Quyền đi chơi bóng, leo núi, tiêu xài tinh lực cùng thể lực thừa thãi của mình.
Lần trước Hoa Miêu và Kiều Hãn Vũ gặp chút chuyện khó khăn trắc trở, nhưng sau khi hòa hảo, tình cảm của hai người đó giống như lại càng tăng mạnh, cô ấy bắt đầu lao vào một tình yêu cuồng nhiệt, về cơ bản ít gặp tôi, điện thoại thì nhiều hơn, chính ra tôi ngược lại lại thấy vui, bởi vì trước mắt ngoại trừ mẹ tôi ra, không ai thích quản tôi như cô ấy.
Thời gian từng ngày như vậy trôi qua, không mặn không nhạt, không nhanh không chậm, không có gì vui, cũng không có gì buồn.
Vào một tối, tôi từ bên ngoài chạy bộ trở về, lúc cách nơi ở còn một đoạn đường, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe hơi, tiếng động kia rất có tiết tấu, tôi quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp xe của Kiều Tư Vũ, không khỏi sững sờ.
Chị ấy hạ cửa sổ xe, nhẹ giọng ra lệnh: "Đi lên."
Trong lòng của tôi có kháng cự, nhưng hai chân bất tuân ý chí, tôi chỉ chần chờ có vài giây đồng hồ, liền mở cửa sau rồi lên xe, chị ấy không nói gì, chậm rãi lái xe xuống gara, sau đó hai chúng tôi lên lầu, đi vào phòng.
*Không có tiền đồ :) 
Trong cả quá trình, chúng tôi có trao đổi lẻ tẻ, hôm nay chị ấy cuộn tóc lên, trên người mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh ngọc bao bọc lấy đường cong mê người, bộ váy này lại càng làm tôn thêm làn da tuyết trắng óng ánh, đẹp đến mức tôi không dám liếc nhìn nhiều, thế nhưng đứng ở trong thang máy, ngửi thấy hương thơm cây cỏ từ trên người chị phát ra như có như không, tôi rõ ràng cảm thấy khát vọng của chính mình, không phải tôi không dám thừa nhận, tôi muốn thấy chị ấy, khát vọng cái thời khắc này, cố gắng dãy dụa nhiều ngày nay của tôi thoáng cái liền sụp đổ.
Cứ như bình thường ấy thì tôi sẽ rót cho chị ấy một chén trà, đặt ở trên bàn trà trước mặt chị, tận lực khiến cho mình trấn định tự nhiên.
Tôi có cảm giác, hình thức ở chung giữa tôi và Kiều Tư Vũ rất kỳ quái, tôi và chị ấy rõ ràng vẫn còn là hai người xa lạ, nhưng có đôi khi lại rất quen thuộc, nhưng nếu như không nói đến sự quen thuộc, nhớ tới lại trở nên lạ lẫm.
"Đêm đó em đi như thế nào?"
Kiều Tư Vũ không nhìn tôi, lại đột nhiên hỏi một câu hỏi như vậy, tôi không nghĩ tới chị ấy sẽ quan tâm đến chuyện này, hơi ngạc nhiên một chút, rồi vô thức nói: "Em có đứa bạn say rượu nên đưa cậu ấy về."
"Là Hoa Thực Thực à?"
"Ừm." Tôi nhìn chị ấy, lần đầu tiên nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Em biết cậu ấy là cấp dưới của chị."
"Ừ." Chị ấy nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Tôi nhìn chị ấy chăm chú, mặt có chút nóng lên: "Sao... Sao chưa từng nghe thấy chị nhắc đến cậu ấy."
"Sau khi tan việc, nếu không cần nói chuyện liên hệ đến người trong công ty thì tôi sẽ không nói."
Tôi vẫn ngốc nghếch tiếp tục: "Thế nhưng cậu ấy là bạn gái của em họ chị mà."
"Tôi không quan tâm chuyện Hãn Vũ có bạn gái." Chị ấy hơi xoay người, đảo qua chén trà trong tay: "Hãn Vũ cũng không chỉ có một cô bạn gái, đợi đến lúc em ấy cảm thấy nên đem ai về cho tôi nhận thức, em ấy sẽ tự nhiên mang về."
Ý của chị ấy là Hoa Miêu vẫn chưa phải là một người bạn gái chính thức, danh bất chính, ngôn bất thuận sao? Trong nội tâm tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái, chỉ nhăn lông mày không lên tiếng, chị ấy lại mở miệng hỏi: "Gần đây em tốt không?"
"Rất tốt." Tôi cố gắng kéo ra một nụ cười tự nhiên, cũng thu xếp quan tâm hỏi lại: "Chị thì sao?"
"Tôi không tốt, rất mệt mỏi."
Tôi nhìn kỹ chị ấy, cảm thấy chị ấy không có vẻ gì là mệt mỏi cả, chẳng qua là trên gương mặt xinh đẹp không có chút biểu tình, dù có phát sinh chuyện gì cũng dùng chung một bộ dạng lạnh lùng, không có gì khác biệt so với thường ngày, tôi đang do dự có nên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra không, chị ấy đã vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình: "Tới đây."
Tôi đột nhiên có chút tức giận với kiểu hạ lệnh này, cứng đầu cứng cổ nói: "Em ngồi ở đây cũng được rồi."
Chuyện khiến cho tôi ngoài ý muốn chính là, khi tôi nói ra những lời này, chị ấy cũng không tức giận, khóe miệng ngược lại lộ ra một nụ cười, giống như đang nghĩ cô gái này thặc thú dzị, tôi bị chị ấy cười đến phát mộng, còn chưa kịp hiểu gì, chỉ nghe chị ấy lười biếng nói: "Được rồi, tôi qua đó thì cũng như vậy." Sau đấy, tôi liền cảm thấy một mùi hương quen thuộc kéo tới, chị ấy đã ngồi xuống bên cạnh tôi, một khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác cả người căng cứng, máu trong người dường như gia tốc hơn.
"Em nói xem, em không muốn ngồi đó, có phải là vì sợ tôi phát hiện ra trái tim em đang đập rất nhanh không?"
Cô ấy ở bên tai tôi, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng thổi tới khiến cho tai tôi nóng đỏ lên, giọng nói vừa dịu dàng, vừa nghịch ngợm, vừa gợi cảm, còn mang theo một tia khiêu khích khó tả, tôi có cảm giác cổ họng phát khô của mình giống như đang bốc hơi nước, tôi kìm lòng không được nhắm mắt lại, cố hết sức chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình, đôi môi khô khốc của tôi, cực kỳ chậm rãi sát qua gò má tinh tế mà nhẵn mịn của chị, giống như đã trải qua một cuộc hành trình buồn chán, khó khăn, bôn ba qua trăm sông ngàn núi, đôi môi của tôi rốt cuộc cũng đã tiếp xúc đến khát vọng mãnh liệt ôn nhu, nhấm nháp đến thanh tuyền ngọt ngào.
-----
Chương sau 419 :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.