Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 32: Còn không tới phiên anh tiếc thay cho cô ấy





 Chuyện chuyển nhà, quả thực khiến cho tôi bận rộn một hồi. Lúc này bộ giáo dục lại tổ chức một cuộc thi giảng viên trẻ dành cho các trường cấp 3, phòng giáo vụ công bố danh sách dự thi, tôi và Tôn Oánh cũng tham gia, đây không chỉ liên quan đến thể diện của trường, nó cũng liên quan đến danh dự của bản thân, tôi không dám khinh thường, dồn tất cả tinh thần vào đó.

Trận đấu diễn ra trong ba ngày, tôi và Tôn Oánh không cùng tổ, tôi thi ngày đầu tiên, cô ấy thi ngày thứ ba. Đây là lần đầu tiên từ khi làm nghề, tôi tham gia vào hoạt động dạy học lớn như vậy, đối mặt với bộ giáo dục cùng tất cả lãnh đạo trường học, còn có thật nhiều giáo viên ngoài trường, tôi ở trên bục giảng nhẹ nhàng triển khai, bình thản ung dung, một chút cũng không căng thẳng. Tình yêu thương tổn giống như cải biến tâm tính tôi, tôi chỉ muốn hoàn thành cho xong chuyện này, cố gắng hết sức của mình, sau này kết quả có ra sao, lấy được phần thưởng hay không, tôi cũng không chút nào quan tâm.

Việc này vừa xong, Tôn Oánh thở dài một hơi, lúc Khương Quyền tới đón cô ấy có rủ tôi đi ăn cơm tối, sau đó còn gọi điện thoại cho Hoa Miêu, và Hà Hiểu Khê cùng Dương.

Tôi cảm thấy rất kỳ quái Hà Hiểu Khê từ lúc nào đã quen biết với Khương Quyền, bất quá ngẫm lại, ngày trước tôi đã từng có một khoảng thời gian thoát ly tiểu đoàn thể này, giữa họ phát sinh biến hóa gì không mấy bất ngờ là tôi không biết.

Ở trên bàn cơm, Tôn Oánh ngồi kể chuyện cuộc thi, ảo não rút thăm trúng một chủ đề giảng không tốt, Khương Quyền tức thì an ủi cô ấy, tôi lấy qua cốc của Dương, lần lượt thay bọn họ châm trà, Hà Hiểu Khê tò mò hỏi: "Nhất Nặc, không phải cậu cũng đi thi à?"

"Ừ, đúng vậy."

"Sao không thấy cậu nói gì."

Tôi đặt chén trà ở trước mặt cô ấy, cười nhạt: "Thì đơn giản chính là đi học, cũng có gì hay để nói đâu."

"Được rồi." Khương Quyền lập tức tiếp lời: "Chuyện qua rồi thì cũng không cần nói thêm nữa, mọi người có muốn gọi thêm gì không."

Hà Hiểu Khê nhìn xuống, vội khoát tay: "Thôi đủ rồi, chúng ta đã gọi nhiều món như vậy rồi."

"Cứ gọi thêm một hai món nữa đi, lát nữa Kiều Hãn Vũ cũng qua đây."

"Cái gì?" Hoa Miêu kinh ngạc: "Không phải anh ấy nói là có việc không tới được sao?"

"20 phút trước cậu ấy gọi lại cho tôi, nói là lát nữa tới." Khương Quyền cười: "Bạn Miêu, bạn làm bạn gái như thế nào đấy?"

Hoa Miêu không trả lời, đôi mắt lại không tự chủ nhìn tôi, tôi một bên cúi đầu uống trà, một bên dùng giọng nói chỉ hai chúng tôi nghe thấy nói: "Nhìn tao làm gì? Chẳng lẽ mày cảm thấy cả đời này tao không cần gặp Kiều Hãn Vũ nữa à?"

Tốc độ mang thức ăn lên ở đây rất nhanh, không bao lâu trên bàn đã bày đầy chén đĩa, cực kỳ phong phú, Khương Quyền phải gọi đến mười chai bia, cười nói: "Trước cứ gọi mười chai, uống xong lại gọi tiếp."

Hà Hiểu Khê líu lưỡi nói: "Quyền ca, một mình huynh uống nhiều như vậy à?"

"Nói bậy! Sao ca ca phải uống một mình chứ? Những người ngồi đây đều có thể uống bia rượu, khó có hôm nào đủ team như vậy, mỗi người mà không được mấy chai là không xong đâu đấy."

Dương cũng là người thích sôi động, lập tức nhấc tay hưởng ứng: "Chơi luôn! Dù sao mai cũng không phải đi làm, sợ cái gì!"

Hà Hiểu Khê trừng mắt: "Cậu muốn chết à?"

Dương cười nói: "Ahhaha, Hiểu Khê, em đừng có làm mất hứng Quyền ca nha."

Hai người đó đối đáp như vậy, tôi hoài nghi có phải tất cả mọi người đều đã biết được mối quan hệ của cả hai, tôi không khỏi nhìn Tôn Oánh phía đối diện, đã thấy cô ấy đang vui vẻ cùng Dương cười cười nói nói, cũng không có một chút khác thường nào, tôi cũng thả tâm đi nhiều. Kỳ thật sau khi tết âm lịch trôi qua, tôi trở lại S thành, thẳng cho tới ngày hôm nay, tôi mới cùng bạn bè ở chung một chỗ, cũng do lúc mới về tâm tình tôi rất kém, về sau lại một lòng hướng về Kiều Tư Vũ, lúc sau thì bận rộn cuộc thi, trải qua một thời gian dài, bọn họ đều là những người tốt hiếm có, cũng đều trẻ tuổi, độc thân độc dạng ở nơi đô thị phồn hoa lạ lẫm này mà dốc sức cố gắng, trở thành bạn bè cũng là chuyện hiển nhiên.

Đang chìm trong suy tư, Khương Quyền bỗng nhiên gọi tôi: "Nhất Nặc, gần đây bà rất kỳ lạ, không biết bà bận cái gì, bạn bè cũng sắp không cần rồi, nếu như tất cả mọi người đều vùi dập phát động của tôi, thì phải có bà hưởng ứng theo đấy."

Tôi nhướn lông mày với cậu ấy: "Đương nhiên là không rồi, hôm nay ông uống được bao nhiêu, tôi theo hầu bấy nhiêu."

"Được được được, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi nhé!"

Mặc dù nói như thế, nhưng mà uống bia chung quy vẫn chỉ là trợ hứng. Đa phần thời gian, chúng tôi vẫn là vui chơi giải trí, cười đùanói chuyện, tụ họp cùng một chỗ cảm giác thật ấm áp. Đại khái khi ăn được một nửa thời gian, Kiều Hãn Vũ mới chạy tới, nhân viên phục vụ lập tức tăng thêm một bộ bát đũa.

Kiều Hãn Vũ cởi áo khoác ra, cười gật đầu chào tất cả mọi người, sau đó quay qua nói với tôi: "Nhất Nặc, lâu rồi không gặp cô, ba phen mấy bận rủ cô đi ăn, cô còn không cho cơ hội nha."

Ngũ quan tuấn mỹ của anh ta, lờ mờ có vài phần tương tự với Kiều Tư Vũ, nhất là độ cong của cằm, loại cảm giác quen thuộc từ thị giác, vậy mà ngay lập tức phá vỡ nội tâm bình tĩnh của tôi, nụ cười của tôi hơi cứng ngắc: "Lúc trước đúng là có chút bận."

Hoa Miêu đưa anh ta đĩa rau: "Hãn Vũ, món da heo chiên giòn này không tệ, anh nếm thử đi."

Khương Quyền một bên rót rượu cho anh ta, một bên giới thiệu Dương, một hồi rối ren qua đi, bầu không khí trên bàn cơm lại càng thêm náo nhiệt.

Bữa tối giằng co suốt ba tiếng, mọi người ăn uống vui vẻ, vui vẻ mà tám chuyện. Cơm nước xong xuôi, chúng tôi chào nhau, Kiều Hãn Vũ nói muốn lái xe đưa tôi và Hoa Miêu về nhà, Hoa Miêu khuyên anh ta: "Anh uống rượu, chúng ta gọi xe về đi."

"Ơ kìa, anh chỉ uống có hai cốc bia thôi, thế nhằm nhò gì."

Kiều Hãn Vũ vẫy vẫy tay, mở cửa ghế lái phụ để cho Hoa Miêu đi vào, rồi sau đó hướng về phía tôi ý bảo, tôi chi được ngồi phía sau.

Bởi vì Hoa Miêu mãnh liệt yêu cầu, xe đi tốc độ không nhanh, tôi uống chút ít bia, tuy rằng không đến mức say, nhưng có chút chóng mặt, liền dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Hoa Miêu quay đầu lại hỏi: "Nhất Nặc, mày không khỏe à?"

"Không sao, tao vẫn bình thường, chẳng qua là dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút."

"Yên tâm đi Thực Thực, uống chút bia thì say thế nào được."

"Anh không biết đâu, cậu ấy không uống  được bia rượu."

"Thế á? Anh thấy cô ấy uống được mà."

Trong xe có chút trầm mặc, chỉ nghe tiếng của Kiều Hãn Vũ: "Hà Hiểu Khê lớn lên rất ngọt ngào, rất khiến cho người ta ưa thích."

Hoa Miêu lập tức nói: "Là sao? Là anh thích hả? Hừ, thích ngọt thì theo đuổi người ta đi!"

"Đâu có, anh không có ý này, lần trước anh lén lút cùng cô ấy nói chuyện phiếm, muốn giới thiệu lão đại trong hội cho cô ấy, cô ấy lại cự tuyệt."

"Vậy thì sao? Không ngờ anh còn thích làm bà mối nha."

"Cái kia... Cô ấy với Dương là quan hệ như thế nào đấy?"

Tôi không khỏi thoáng mở mắt, lại nghe Hoa Miêu nói: "Quan hệ gì?"

"Ý của anh là... Hai người đó có phải là một đôi không? Động tác của hai người, ánh mắt đều rất mập mờ, khó trách anh giới thiệu bạn trai cho, cô ấy lại không hứng thú."

Hoa Miêu chần chừ một chút, nói: "Anh quản nhiều như vậy để làm gì, cũng không có gì quá kỳ quái, hiện tại loại chuyện không phải rất phổ biến sao?"

Trong giọng nói của Kiều Hãn Vũ có mười phần khinh thường: "Phổ biến à, anh cũng từng gặp một số người như vậy, nhưng thực sự anh không thể hiểu nổi cái đám đồng tính luyến ái."

Tôi không nhịn được tiếp lời: "Đồng tính luyến ái thì làm sao?"

"Không sao cả, chỉ là tôi cảm thấy nam nữ yêu nhau mới là chính đạo, những cái nam nam, nữ nữ, tôi thực sự không thể lý giải nổi hành vi cùng ý nghĩ của bọn họ, hiện tại ngược lại cứ như là mốt ấy. Ài, thật đáng tiếc Hà Hiểu Khê là một cô gái tốt như vậy."

Tôi chịu đựng cơn giận: "Đáng tiếc thế nào?"

"Con trai tốt thì không tìm, lại đi tìm con gái, bạn thân tôi thật sự không tệ, lớn lên cũng có chút đẹp trai, điều kiện gia đình lại tốt. Cô nhìn cái cô gái tên Dương đấy, tóc tai ngắn cũn, ăn mặc trung tính..."

Hoa Miêu rất sợ anh ta nói lỡ lời gì đó, vội vàng cắt ngang: "Ê, anh định nói ai đấy, đang nói Nhất Nặc sao? Tóc tai ăn mặc của người ta mắc mớ gì đến anh!"

"Không giống nhau nhé, cách ăn mặc của Nhất Nặc tuy rằng cũng trung tính, nhưng gương mặt xinh đẹp thanh tú hơn nhiều, cái cô Dương kia lớn lên y như con trai, Hà Hiểu Khê đúng là không biết nghĩ, tìm một đứa con trai giả không bằng tìm một người con trai chân chính đi! Đồng tính luyến ái, ha! Đúng là đầu óc bị hư!"

"Đỗ xe!"

Tôi gần như nghẹn lên vì tức hét lên hai chữ này, Kiều Hãn Vũ kinh ngạc nói: "Nhất Nặc, mày muốn làm gì? Chỗ này không thể đỗ xe."

Tôi quát: "Tôi nói dừng xe!"

Xe quả nhiên dừng lại, Kiều Hãn Vũ quay đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Có chuyện gì vậy?"

Mặt mũi Hoa Miêu tràn đầy lo lắng, ý định cản tôi lại: "Nhất Nặc, mày đừng so đo với anh ta!"

Tay của tôi chỉ vào mũi của Kiều Hãn Vũ: "Hà Hiểu Khê cũng không tới phiên anh tiếc thay cho cô ấy đâu, tôi ngược lại còn tiếc cho cái sự tự cho là đúng của anh đấy, mặt mũi với chỉ số thông minh của anh đúng là không thuộc về nhau! Kiều Hãn Vũ, tôi không cần biết anh xuất thân danh giá thế nào, cũng mặc kệ quan hệ của anh và Hoa Miêu, Dương và Hà Hiểu Khê là bạn của tôi, lần sau anh mà ở trước mặt tôi nói xấu hai người đó, đừng có trách tôi không khách khí!"

Tôi nói xong một hơi, tay mở cửa xe, lại quay đầu lạnh lùng nói: "Tiện thì cũng thông báo cho anh một tiếng, tôi cũng là đứa đồng tính luyến ái đầu óc bị hỏng đấy, xe của người đầu óc bình thường tôi không dám ngồi." Nói rồi, "Phanh" một tiếng, tôi đập mạnh cửa xe, quay đầu bỏ đi.

Hoa Miêu xuống xe, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: "Nhất Nặc, Nhất Nặc, mày đừng nóng!"

Tôi buồn buồn trả lời: "Hoa Miêu, mày về đi."

Cô ấy ngăn tôi lại: "Có phải mày cũng tức giận luôn với tao rồi không? Hãn Vũ nói có chút quá phận, quay lại đi rồi tao sẽ nói với anh ta, mày đừng giận nữa có được không?"

"Tao sẽ không vì bạn trai mà nổi nóng với mày, nhưng câu chuyện hôm nay khiến cho tao biết, tao và anh ta không làm bạn được đâu. A Miêu à, mày là mày, anh ta là anh ta, sau này bọn mày có thành vợ chồng, tao cũng sẽ nhìn nhận bọn mày khác nhau. Mày về đi, tao không sao."

"Nhất Nặc, mày đừng như vậy..."

"Hoa Thực Thực, mày còn theo tao như vậy, tao sẽ cảm thấy rất phiền!"

Cái nhíu mày của tôi lại khiến cho Hoa Miêu có chút e sợ, cô ấy chậm rãi thả tay xuống, tôi thở dài: "Mày về đi, đây chỉ là  việc nhỏ, mày không cần suy nghĩ nhiều, hôm khác rảnh, tao tới tìm mày." Nói rồi, tôi đi đến ven đường, giơ tay ngăn cản một chiếc xe taxi, quay đầu lại nhìn lên, Hoa Miêu vẫn còn đứng ở nơi đó, tôi nhẫn tâm tiến vào trong xe, đối với lái xe nói: "Lái xe."

Kiều Hãn Vũ nói những lời kia, hoàn toàn khiến cho tôi tức giận, rất khó chịu, nhưng nội tâm tôi minh bạch, tôi sở dĩ giận tím mặt, tuyệt đối không chỉ vì anh ta nói Dương và Hà Hiểu Khê, Kiều Tư Vũ cũng đã mở ra một khúc mắc của tôi, anh ta là em trai của Kiều Tư Vũ, bởi vì điểm này, thái độ của anh ta đối với đồng tính càng khiến cho tôi không thể chịu đựng được.

Hoa Miêu một mực gọi điện thoại cho tôi, xin lỗi thay cho Kiều Hãn Vũ, cũng vì anh ta giải thích, bạn thân nhất và bạn trai của mình có hiềm khích, càng khiến cô ấy thêm phiền não, bức thiết hy vọng có thể cùng song phương hòa giải, cái loại tâm lý này tôi rất dễ lý giải, thế nhưng tôi cũng chỉ tiếp hai cuộc điện thoại, cũng không muốn nhận thêm, cuối cùng tôi dập máy, hẹn Dương và Hà Hiểu Khê đi ra vùng ngoại ô leo núi, đạp xe, ít ra cũng cho mình một ngày cuối tuần phong phú.

Đại khái thì đen tình đỏ bạc, thứ Hai tôi đi làm, lãnh đạo phòng giáo vụ vừa thấy tôi, liền tủm tỉm báo cho tôi biết, cuộc thi vừa rồi tôi được giải nhất, tin tức này đối với tôi có chút ngoài ý muốn, lại không hề nghi ngờ gì là một tin tức tốt, đầu tiên là có thể được lãnh đạo tán dương, mặt mày có chút sáng lạn, tiếp theo là có tiền thưởng. Các đồng nghiệp ồn ào muốn rủ tôi đi ăn, tôi cười cười sảng khoái đáp ứng yêu cầu của bọn họ, thế nhưng nội tâm tôi vẫn thế, không có nửa điểm kích động.

Lúc này đã là đầu mùa xuân, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, cây xanh dạt dào, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa thủy tinh trong vắt, nghiêng nghiêng rơi vãi tiến vào trong phòng học, trong phòng học thì một mảnh yên tĩnh.


*"Động phòng tạc dạ đình hồng chúc

Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô.
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
"Họa mi thâm thiển, nhập thì vô?"
"Thời cổ đại, người vợ gọi bố chồng là cựu, gọi mẹ chồng là cô, bài thơ này thoạt nhìn là muốn nói đến sự khẩn trương cùng nỗi bất an của một tân nương sau ngày kết hôn đến bái kiến cha mẹ chồng, nhưng chúng ta kết hợp thơ đề để phân tích, lại không phải chỉ như vậy, bài thơ này lại đề là Cận thí thướng Trương thuỷ bộ ..."

Nói đến đây, phòng học bỗng nhiên nổi lên một hồi bạo động nhỏ, tôi đang giảng, mắt nhìn về phía đằng sau mấy nam sinh, lại thấy ánh mắt bọn chúng sáng lên, con mắt hướng thẳng ra ngoài. Tôi nhướng mày, đi về phía trước vài bước, ở chỗ cửa sau bên cạnh hành lang, có một bóng hình cao gầy mà duyên dáng đập vào mắt tôi, lòng tôi run lên, gần như không dám tin vào hai mắt của mình. Nhưng mà, tiếng nhốn nháo trong phòng học càng lúc càng lớn, khiến tôi không được phép suy nghĩ nhiều, tôi thu hồi ánh mắt, ho một tiếng, tiếp tục nói: "Nó là một lời xin yết kiến nhờ làm hộ thơ. Xin yết kiến, là hành vi thời nhà Đường hướng người có quyền thế hoặc người có danh vọng đưa thi dùng để cầu đề bạt hoặc nâng đỡ..."

Phòng học lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, tôi mặt không đổi sắc tiếp tục giảng bài, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng mà, lòng tôi lại giống như bị quăng xuống một tảng đá, khơi dậy nghìn tầng bọt nước, không có cách nào bình tĩnh như lúc đầu.  
--------
*Khuê ý - Cận thí thướng Trương thuỷ bộ閨意-近試上張水部 
Ý khuê phòng - Gần đi thi, dâng quan thuỷ bộ họ Trương
Tác giả: Chu Khánh Dư - 朱慶餘  



  Động phòng tạc dạ đình hồng chúc
 Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô. 
Trang bãi đê thanh vấn phu tế: 
"Họa mi thâm thiển, nhập thì vô?" 
Dịch nghĩa: 
 Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng 
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha 
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng: 
"Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?" 
Bản dịch (của Ngô Văn Phú) 
Đêm trước phòng hoa tắt nến hồng 
Sớm mai thăm hỏi mẹ cha chồng 
Điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi: 
"Đậm nhạt chàng xem có hợp không?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.