Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 38: Nội tâm phải thật bền bỉ





  Trên đường trở về, Kiều Tư Vũ một bên lái xe, một bên mỉm cười nói: "Em và Mẫn Đường nói chuyện hợp nhau đấy."

"Chị ấy vui tính nói chuyện lại còn troll troll."

"Ừ, cô ấy còn là một người bạn vô cùng nghĩa khí, lúc trước khi bọn chị còn ở tại Mĩ, chỉ cần bên người có người bị kỳ thị sỉ nhục, cô ấy nhất định sẽ nhảy ra tranh cãi với người kia."

Tôi tò mò hỏi: "Cãi nhau với Tây lông? Hai người cãi lại không đó?"

"Lúc đầu tất nhiên là không được... cũng là cả một quá trình đấy. Lúc tôi vừa qua đó, khẩu ngữ rất nát, nói chung rất đáng chê cười, về sau ở bên kia lâu, có thể chửi như hát hay được rồi, có lần có một cô gái da trắng tìm tôi gây sự, tôi bắn một đoạn thoại, mắng đến mức cô nàng kia nghẹn họng nhìn trân trối, không thể đáp trả được gì, từ đó về sau cô ta cũng không dám chọc tôi nữa."

"Hả?" Tôi líu lưỡi: "Ra chị dữ dội vậy."

"Tôi cũng không muốn, có điều hoàn cảnh bức bách thôi."

Chị ấy nhíu cái mũi tinh xảo, gương mặt vốn lạnh như băng lộ ra một ít tia dí dỏm, tôi không khỏi ngẩn ngơ nhìn, lập tức hỏi: "Coi bộ dân tư bản cũng không hay ho lắm nhỉ."

"Chỉ có thể nói một số người ở Mĩ cũng là dựa mạnh hiếp yếu. Một ít du học sinh ở bên kia, đối mặt với một đất nước lạ lẫm, hoàn cảnh lạ lẫm, một đám người lạ lẫm, không có sự hậu thuẫn từ trong nước, liền cố gắng để hòa nhập, cho dù bị người ta dẫm lên đầu lên cổ, cũng sẽ nhẫn nhục chịu đựng. Ban đầu tôi cũng thế, về sau thì không muốn chịu đựng nữa, người không phạm mình, tôi cũng không phạm người, người nếu phạm vào mình, thì tôi tất sẽ phạm người ta, sự thật chứng minh, mình càng nhường nhịn bọn họ sẽ càng làm tới."

"Nói thực ra thì, em còn không dám tưởng tượng bộ dạng chị bị người ta ức hiếp."

Chị ấy chỉ cười nhạt một tiếng: "Bởi vì hiện tại bất luận ở nơi nào, đã không còn ai cám ức hiếp tôi nữa."

"Thì ra how to luyện thành Nữ Vương là thế, hay chị dạy em mấy chiêu đi, sau này có gặp ác nhân còn biết đường đối phó."

Chị ấy nghiêng đầu, cao thấp đánh giá tôi vài lần: "Được, nhìn em tương đối dễ bắt nạt người ta."

"Cho nên nhanh dạy em đi."

"Cũng không có gì để dạy, đầu tiên là nếu có người đối xử vô lễ với tôi, tôi nhất định sẽ đáp trả gấp bội."

Tôi vội hỏi: "Nhưng làm thế nào?"

"Áp đảo cô ta, dùng ngôn ngữ chinh phục, dùng năng lực vượt qua, nghiền nát tâm lý đối phương."

Tôi cười khổ: "Khó quá cho qua, cái công lực này thì không phải một sớm một chiều luyện thành được rồi."

Chị ấy lại giỡn lại: "Cho nên, em tiếp tục chịu kiếp đội vợ lên đầu đi."

Chị ấy vừa cùng tôi trò chuyện, vừa nghiêm túc lái xe, tôi có chút mê muội nhìn ngắm sườn bên gương mặt chị, mặc cho cảm giác ngày cuối tuần này hoàn mỹ đến không thể tin được, miệng của tôi vẫn không tự chủ được hỏi ra một câu hỏi gây cụt hứng đến không thể tin được: "Thế còn chị ấy? Chị ấy là một người như thế nào?"

Đôi mắt của Kiều Tư Vũ vẫn nhìn về phía trước, nhưng lại có một thoáng trầm mặc: "Cô ấy là người rất tốt, rất bình thản, trước mặt người lạ có một chút ngại ngùng, có chút giống như em."

"Đương nhiên." Chị ấy lập tức bổ sung: "Trong lòng tôi, hai người hoàn toàn khác biệt."

Cái cảm giác khó chịu vừa mới nảy mầm trong lòng tôi liền theo câu nói kia tan thành mây khói, tôi lại không nhịn được mà tiếp tục hỏi: "Chị ấy hiện tại đang ở Malaysia à?"

"Có vẻ vậy."

"Đường tỷ và chị ấy quan hệ rất tốt?"

"Coi như cũng được."

"Hai người đó có phải thường xuyên liên lạc với nhau."

"Chuyện này thì tôi không biết." Chị ấy nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi: "Thật ra là em muốn biết tôi có còn liên lạc với cô ấy không, phải không?"

Tôi làm ra cái vẻ nghiêm chỉnh nói: "Không phải, em chỉ là đang nghĩ đến một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Em nghĩ, Đường tỷ có lẽ nào sẽ đem chuyện chúng ta yêu đương ra nói cho chị Tào Hâm."

Chị ấy buồn cười nói: "Em chỉ đang tính toán chuyện này?"

"Ừm, em hy vọng chị ấy biết chị bây giờ đã có bạn gái."

"Nhảm nhí, tôi có bạn gái hay không, hiện giờ cũng không còn liên quan đến cô ấy nữa."

Khi chị ấy đối với tâm tư thiếu lữ của tôi tỏ vẻ khinh thường, thì chuông điện thoại di động bỗng nhiên reo lên, chị ấy thoáng nhìn qua, thò tay nhấn tắt, nhưng mà không quá nửa phút, tiếng chuông kia lại lần nữa vang lên, chị ấy liền không để ý tới nữa. Nhạc chuông điện thoại của Kiều Tư Vũ  là một bài nhạc nhẹ tiếng Anh nghe vô cùng êm tai, tôi cũng coi như đây là thưởng thức âm nhạc, tôi âm thầm đếm, bài hát kia liên tục vang lên bảy tám lượt, điện thoại lại trở về trạng thái yên bình.

"Bách Dục Đông à?"

"Ừ."

Tôi nháy mắt mấy cái: "Mẫn Đường đối với chuyện chị và Bách Dục Đông yêu đương có vẻ rất không hài lòng."

"Ngay từ đầu cô ấy đã không thích rồi."

"Vì sao? Vị Bách công tử kia không phải là đối tượng lý tưởng trong mắt nữ giới à? Với tư cách bạn bè, chị ấy đáng ra nên ân cần khuyên bảo, vun vén cho một mối lương duyên môn đăng hộ đối kim ngọc lương duyên mới phải."

Chị ấy khe khẽ thở dài: "Cô giáo Tiêu, em giờ là nhị chua nhất thể, có chút khiến cho người ta ăn không tiêu."

Tôi ngạc nhiên: "Nhị chua nhất thể là cái giè?"

Chị ấy hừ nhẹ một tiếng: "Chính là văn nhân ăn dấm chua, lại còn là đủ loại vị chua."

Tôi chỉ có thể bật cười: "Hình như gần đây em có uống phải không ít, cơ mà cũng chỉ có thể trách được ai đó thôi."

Chị ấy liếc lại: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy."

Tôi vô lại mà nói: "Thôi thôi, mãi em mới triệu hồi được hết quyết tâm, đến đường lui còn tự đoạn nữa là."

Khóe miệng chị ấy khẽ nhếch lên, sau một lúc, lại khẽ nói: "Trong tất cả thân nhân bằng hữu, Mẫn Đường là người rất hiểu tôi, cô ấy vẫn luôn hy vọng tôi tìm được hạnh phúc thực sự, chứ không phải là hạnh phúc trong mắt người khác."

"Ừm." Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới Hoa Miêu, gật đầu nói: "Chị ấy là một người bạn rất tốt."

"Lúc trước cô ấy cố hết sức khuyên can tôi là rất đúng."

Trong nội tâm tôi cũng có một tia đau buồn âm thầm: "Xem ra Bách Dục Đông sẽ không cứ như vậy buông tha cho chị."

"Em lo lắng à?"

"Lo lắng."

"Đừng suy nghĩ lung tung, tôi sẽ xử lý tốt. Được rồi, tôi muốn về nhà, buổi tối em còn có chuyện gì khác không?"

"Không có." Tôi đương nhiên phủ nhận.

"Vậy em có tính toán gì không?"

"Định về nhà với chị, ở cùng chị là tốt rồi."

Chị ấy nhìn tôi, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào vui vẻ: "Được rồi, ân chuẩn, nhưng có một điều kiện là, bữa tối đêm nay em thầu hết."

Toàn bộ buổi chiều, Kiều Tư Vũ ở trong phòng khách ngồi máy tính, gửi tin nhắn, tôi thì ngủ một chút, sau đó xuống siêu thị mua chút ít nguyên liệu nấu ăn trở về. Bởi vì Kiều Tư Vũ thích ăn chay, tôi cố tình tập trung chọn rau quả, chọn những loại rau quả vô cùng tươi mới, về phần thịt, tôi làm được vô cùng tinh tế, ngoại trừ hương vị, sau khi tận lực chăm chút bề ngoài, làm cho chị ấy cũng có hứng thú ăn chút ít, tôi lại dùng cà rốt, cây ngô, xương hầm cách thủy cho ra một nồi súp rau quả trong veo, khẩu vị buổi tối của chị ấy rất khá, so với buổi trưa rõ ràng ăn thêm thật nhiều thứ.

Thế nhưng có một điều khiến cho người ta bực bội chính là, ông con giời Bách Dục Đông kia cứ khủng bố điện thoại suốt, spam tin nhắn liên tục, thế cho nên rốt cục, Kiều Tư Vũ cũng không thể bơ đi điện thoại mà sống.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi thu dọn bát đũa, sửa sang lại phòng bếp cho sạch sẽ, lúc đi ra trông thấy Kiều Tư Vũ đang nâng má, xuất thần nhìn ra ngoài cánh cửa thủy tinh sáng chói.

"Không có gì."

"Chị có tâm sự." Tôi ngồi xuống bên cạnh chị ấy.

"Cuộc điện thoại vừa rồi không chỉ có anh ta mà còn có mẹ."

Tôi tâm niệm một chuyến: "Anh ta tìm mẹ chị?"

"Ừ."

"Đàn ông kiểu gì đấy! Bị đá thì đi tìm mẹ người yêu..."

Tôi đang hừng hực lửa giận, thì cảm giác một cái đầu nhẹ nhàng dựa vào, gối lên vai tôi, hương thơm thanh tân đạm nhã quen thuộc sộc vào trong mũi, câu nói tiếp theo liền nghẹn trở về yết hầu. Đã lâu rồi tôi không thân cận như vậy với Kiều Tư Vũ, không phải là không muốn, mà thực sự tôi rất muốn, rất muốn ôm lấy chị, muốn hôn chị ấy, muốn thân thể cùng thân thể thân cận... Mặc kệ lúc ấy là vì lý do gì, nhưng những buổi tối chúng tôi ở chung một chỗ đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi, vẻ đẹp của chị ấy, chị ấy xinh đẹp, chị ấy phong tình, mỗi một nụ cười một cái nhăn mày, đều khiến cho tôi thần hồn điên đảo.

Tôi hơi chần chừ, sau đó vươn tay nắm lấy, cẩn thận từng li từng tí, giống như bắt được một món đồ trân bảo đã mất rồi lại có, nhuyễn ngọc ôn hương theo như lời cổ nhân hình dung thật là chuẩn xác, từ trong nội tâm tôi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, tay không tự chủ được ôm chặt.

"Tim đập của em đập rất nhanh." Tay của chị ấy gẩy trong lồng ngực của tôi.

"Ừm."

"Mỗi một lần em ôm chị, đều như vậy."

Giọng nói của chị ấy thay đổi so với ngày xưa đạm mạc, ngọt ngào ôn nhu khiến cho người khác say mê, tôi bắt lấy bàn tay chị đặt ở trước ngực tôi, trái tim lập tức mềm hoá thành nước: "Ừm."

"Lâu thật lâu rồi em không có ôm chị."

"Bởi vì lúc này, em đã có cảm giác chúng ta đang yêu, nên muốn tiến hành bước tiếp theo."

"Trước kia là cảm giác gì?"

"Trước kia không một chút an tâm, không thoải mái, dù là  lúc chị ở thật gần, nhưng em luôn có cảm giác chị ở rất xa."

"Nhất Nặc, thực xin lỗi."

"Thực xin lỗi vì cái gì?"

Tay của chị ấy khẽ vỗ về tôi: "Xin lỗi vì những chuyện trước kia."

Tôi cúi đầu hôn lên tóc chị: "Đều đã qua hết rồi."

"Nhất Nặc, trước kia em hỏi chị thích em ở điểm gì, em không cảm thấy sao, mọi người sẽ bị người khác với bản thân hấp dẫn, ví dụ như em yêu thích chị, sự chủ động, quyết đoán của chị, chị thích em..."

"Hả?"

Giọng nói của chị ấy khẽ trì hoãn: "Kỳ thật chị cũng không thích kiểu người tấn công mạnh mẽ, chị thích người bên ngoài hiền lành tốt bụng, nhưng nội tâm lại không ôn hòa như bề ngoài, nếu như đã lựa chọn một con đường không giống như mọi người, thì nội tâm phải thật bền bỉ..."

Chị ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Chị hy vọng sẽ xuất hiện một người như vậy, có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm cô ấy, trước mặt cô ấy, chị có thể triệt để buông lỏng... Bản thân đi ra ngoài, dấn thân vào trong thế giới phức tạp kia, nhưng sau khi trở về nhà, chị hy vọng có thể tất thảy đều trở nên đơn giản, có một người đang chờ đợi mình, có thể giống như hiện tại, yên tĩnh nằm ở trong lồng ngực của cô ấy, nghe tiếng tim của cô ấy vì mình mà nhảy lên thanh âm, yên lặng mà hạnh phúc..."

Trái tim tôi như có dòng nước ấm chảy qua, ôm chặt lấy chị ấy, nhẹ nhàng nói: "Tư Vũ, em cũng rất hạnh phúc."

"Nhất Nặc."

"Ừ."

"Ừm." Chị ấy khẽ thở dài một hơi, đột nhiên nói khẽ: "Em biết chị có nhà ở S thành, phòng ở này chị cũng không ở thường xuyên, đúng không?"

"Ừ, em biết."

"Vậy em có biết vì sao lúc đầu chị lại chọn mua căn phòng này không?"

Tôi khẽ giật mình, không biết  vì sao ở thời điểm này, chị ấy lại lôi chuyện mua phòng ở ra nói, lập tức lắc đầu: "Không biết."

"Căn phòng này, chị mua vì cô ấy."

"Cô ấy?"

Kiều Tư Vũ rời bả vai tôi, chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt đẹp mang theo một chút vẻ phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi nhìn qua tôi, tôi từ đó có chút nhận ra, vô thức hỏi: "Tào Hâm?"

"Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp, cô ấy từng cùng chị trở về S thành, bọn chị quyết định sau này sẽ góp lửa thổi cơm chung, căn phòng này, là chị cùng cô ấy mua."

Tôi ngơ ngác nhìn chị ấy, hạnh phúc từ trên mây chạm xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.