Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 7: Không được gọi là Kiều Mĩ Nhân



Hoa Miêu để cho tôi nghỉ ngơi vài ngày, chuyện công việc tạm thời gác sang một bên, vì vậy, tôi trở nên sa đọa, mỗi sáng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau đó ngồi lỳ trong phòng xem TV, hoặc là chơi máy tính, ăn đồ ăn vặt, đọc sách, không từ bất kỳ việc xấu nào, đợi đến khi cô ấy tan sở về, lại vô sỉ mong ngóng cô ấy mang đồ ngon về chăm.
Lương Noãn Tình vẫn như cũ sẽ thỉnh thoảng xâm nhập vào trong những suy nghĩ của tôi, những lúc đó, tôi sẽ cố hết sức đẩy hình ảnh cô ấy từ trong  trí óc mình ra.
Không biết có phải là do thay đổi hoàn cảnh mới, hay là vì mỗi ngày đều có Hoa Miêu bầu bạn với tôi, tôi cảm thấy trạng thái của mình đã xảy ra chút ít cải biến theo chiều hướng tốt, những tâm tư nôn nóng thương cảm không còn giống như trước cứ mãi quẩn lấy tôi, mỗi khi tôi nghĩ đến cái tên Lương Noãn Tình, nỗi đau của tôi cũng không còn mãnh liệt như xưa nữa, những sự việc tốt xấu có liên quan tới cô ấy cũng không còn khiến tôi quá bận tâm. Còn ở phương diện ăn chơi, các giác quan của tôi đã quay trở lại, tôi phát hiện ra trong sinh hoạt của mình có một ít lạc thú, cũng ngẫu nhiên có thể nở nụ cười.
Hoa Miêu hẳn là đã phát hiện ra loại biến hóa này, bởi vì vào một ngày nọ, sau khi trở về, cô ấy đưa cho tôi một chiếc di động mới, nói là ban thưởng cho tôi.
Tôi không biết là ban thưởng cho cái gì, nhưng tôi đoán, có lẽ là vì tôi đã không còn như quá khứ, vì tình yêu mà bi lụy, khiến cho cô ấy không thể không quan tâm, theo tôi cùng sứt đầu mẻ trán.
Thứ bảy, Khương Quyền hẹn tôi và Hoa Miêu cùng đi ăn cơm, đồng thời cũng mang theo cả bạn gái mới của cậu ta là Tôn Oánh. Tôn Oánh vóc dáng cao gầy, gương mặt dài thập phần thanh tú, hàng lông mi cong cong, cái mũi cao được nhào nặn khéo léo, rất có cảm giác thục nữ, đứng ở bên cạnh Khương Quyền dáng người cao to, nhìn vô cùng xứng đôi.
"Ái chà chà, là ai vậy ta? Sao nhìn cứ quen quen thế nào ấy!"
Khương Quyền vừa nhìn thấy tôi, liền hú lên quái dị, sau đó buông tay bạn gái, xông lên cho tôi một cái ôm rắn chắc.
Tôi nhịn không được nói: "Ôi, mau buông ra, mau buông ra, ông sắp bóp chết tôi rồi đấy!"
Khương Quyền cười cười thả tôi ra, quay đầu vẫy tay với Tôn Oánh: "Mau mau lại đây, để tôi giới thiệu, Nhất Nặc, đây là bạn gái của tôi, tên là Tôn Oánh, Oánh Oánh, còn đây là bạn đại học của anh, Tiêu Nhất Nặc, em đừng có để bị tên của cậu ta mê hoặc đấy, cậu ta chưa bao giờ là người lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói chuyện chẳng bao giờ có tính toán chi hết."
*Nhất Nặc có nghĩa là một lời hứa.
"Ông lượn luôn đi!" Tôi bước lên một bước, cười vấn an: "Chào chị dâu."
Tôn Oánh hơi đỏ mặt: "Cậu cứ gọi tên mình giống như Hoa Miêu là được rồi."
Tôi nhìn cô ấy vài lần, cười nói: "Không nghĩ cha này lại phúc khí sâu thế, tìm ra được một người bạn gái xinh đẹp như vậy, thật không biết kiếp trước tích ra cái đức gì rồi."
Khương Quyền ôm bả vai Tôn Oánh, đắc ý nói: "Chẳng qua là suất nam xứng đôi cùng mỹ nữ."
Hoa Miêu không kiên nhẫn khoát tay chặn lại: "Được rồi được rồi, còn chưa ăn cơm nữa, ông càng nói càng buồn nôn, nhìn Tôn Oánh mặt đỏ như trái cà chua rồi."
Khương Quyền thu hồi mặt gian manh, lớn tiếng nói: "Đi đi đi! Đi ăn cơm, tôi đặt chỗ rồi."
Bởi vì có Khương Quyền cùng Hoa Miêu quậy phá, phòng ăn khách sạn Ritter tưng bừng náo nhiệt, Khương Quyền một bên vội vàng gắp rau rót nước cho Tôn Oánh, một bên cùng Hoa Miêu đấu khẩu, thỉnh thoảng còn quay qua hỏi tôi mấy câu, giống như là hận không thể mọc thêm được một cái miệng, hai cái tay.
Tôn Oánh một mực văn văn tĩnh tĩnh, cho dù là nghe được câu đùa buồn cười nhất, cũng chỉ mím môi mà cười, tôi có ấn tượng rất tốt với cô ấy, cười hỏi: "Tôn Oánh, cậu và Khương Quyền làm thế nào lại quen biết nhau? Có phải là đồng nghiệp không đấy? Đồng nghiệp trong cơ quan hai người có thể tự do yêu đương hả."
Vừa mới dứt lời, tôi liền cảm thấy chân mình nhoi nhói, giống như vừa bị ai đó giẫm qua, lúc nghiêng đầu, tôi thấy Khương Quyền đang cực lực nháy mắt, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quít hối hận. Chuyện là hồi Hoa Miêu mới tốt nghiệp vào công ty, từng có một đoạn thời gian yêu đương nồng nhiệt với một nam đồng nghiệp, bởi vì ngoài mặt cơ quan cấm chuyện yêu đương công sở, cho nên cả hai chỉ có thể âm thầm yêu đương sau lưng, ai biết là về sau vẫn bị phát hiện, Hoa Miêu lúc ấy tuổi trẻ, lòng đầy hùng tâm tráng chí, dứt khoát vì sự nghiệp mà bỏ qua tình yêu, về sau thanh niên kia xin từ chức, bọn họ cũng không ở chung một chỗ, về phần nguyên nhân, những người khác đều không được biết, cho dù là quan hệ tốt như tôi và Khương Quyền. Tôi chỉ biết là sau này Hoa Miêu cũng không yêu đương gì nữa, chuyện đó giống như đã trở thành vết thương sâu trong nội tâm cô, sau này cô ấy cũng không đề cập đến chuyện kia cùng người kia nữa, tôi cũng không dám hỏi kỹ, qua thời gian dài, tôi hầu như đã quên mất chuyện này.
Hoa Miêu cúi đầu, tiếp tục uống trà dùng bữa, giống như là không nghe thấy mẩu đối thoại của chúng tôi, tuy vậy, tôi vẫn hối hận chính mình lỡ lời, cũng may Tôn Oánh không biết rõ sự tình, mỉm cười đáp lời tôi: "Không phải, mình là giáo viên."
Khương Quyền vội vàng bổ sung: "Oánh Oánh đang dạy tiếng Anh ở một trường cấp 3 tư nhân đấy."
"A, giáo viên thật tốt, là một công tác cao thượng." Tôi vì né cái chủ đề kia mà làm ra bộ dạng vô cùng hứng thú, tiếp tục bàn luận: "Vậy thì sao hai người lại quen nhau?"
"Người nào đó ấy, sáng Chủ nhật nào đó đi đá bóng ở sân trường nhà người ta xong rồi bị sét đánh." Hoa Miêu cầm lấy đồ uống, hút một hơi, có chút khinh bỉ kể chuyện: "Về sau liền quấn lấy, mỗi ngày lái cái xe rởm đứng trồng cây si trước cửa trường học, sử dụng ra cách hạ lưu quấn chặt lấy người ta, kiên trì xin số điện thoại, khiến cho Tôn Oánh bị hù đến sợ, vì an toàn bản thân, bất đắc dĩ đành cho, cứ như vậy..."
"Bà thì biết cái gì!" Khương Quyền lập tức phản bác, sau đó hai tay bưng lấy lồng ngực mình: "Tôi tuổi trẻ tài cao, phong lưu phóng khoáng, không biết bao nhiêu thiếu nữ xem tôi là tình nhân trong mộng. Thế nhưng, trời cao không chỉ cho tôi vẻ ngoài cùng trí tuệ, mà còn cho một trái tim chung tình, tôi và công chúa của mình cứ như vậy trong biển người gặp gỡ, vừa gặp đã yêu, một giây hai mắt chạm nhau kia, đã lập nên lời thề ước vĩnh cửu..."
Hoa Miêu đẩy ra chén bát trước mặt: "Thôi thôi ông ơi, nổ to thôi đừng to quá, không dừng lại là bổn tiểu thư chạy ra khỏi hội trường bây giờ!"
Tôi cười ha ha, sau đó nhìn Tôn Oánh: "Chuyện rốt cục là như thế nào vậy?"
Tôn Oánh mặt hơi đỏ lên, thập phần không có ý tứ, vẫn là Khương Quyền giúp bạn gái giải vây: "Rồi rồi, bạn gái của tôi da mặt mỏng, tôi thừa nhận... Tôi mặt dày mày dạn theo đuổi người ta, đuổi mãi cũng bắt được người ta đấy, ha ha."
"Đừng có không đứng đắn vậy." Tôn Oánh ánh mắt hơi giận, sau đó nhìn tôi: "Nhất Nặc, cậu chuẩn bị sống ở S thành nhỉ?"
Tôi gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy đã định xin vào chỗ nào chưa?"
"Tạm thời mình còn chưa nghĩ ra."
Khương Quyền cười nói: "Chuyện này tôi đã thay bà tham khảo rồi đấy, Nhất Nặc, như vậy đi, chi bằng vào công ty tôi làm việc."
"Gấp cái gì!" Hoa Miêu trợn trắng mắt: "Để cậu ấy đi chơi một thời gian đã, dù sao cũng có tôi nuôi."
Khương Quyền nhìn tôi một cái, cười ha ha, tỏ vẻ đồng ý: "Cũng tốt, cũng tốt! Nhất Nặc, cứ hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã đi, hôm nay là buổi đoàn tụ của chúng ta, cạn ly!"
Cơm nước xong xuôi, Khương Quyền vẫn còn chưa hết hưng phấn, kéo mấy người chúng tôi đi KTV, một đoàn người tại đó cầm microphone rống lên cả buổi, từ nhạc thiếu nhi, đến ca dao sân trường, rồi tiếp tục tình ca hiện hành, cái gì mà Phong tục dân tộc đẹp nhất, Mua bán tình yêu, vân vân và mây mây... , trong lúc đó Khương Quyền còn khui mấy chai rượu đỏ trợ hứng.
Bởi vì mới gặp Tôn Oánh, cô ấy lại có một bộ dạng thục nữ, Khương Quyền cũng tuyên bố trước là cô ấy không uống được rượu, chúng tôi lại không biết xấu hổ rót rượu cho cô ấy, chẳng qua là rót cho nhau, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều có chút lung lay sắp gục, tôi một bên đỡ lấy cái đầu ong ong như muốn nổ tung của mình, một bên nghe Khương Quyền hát đến thương tâm liệt phế "Đến chết cũng muốn yêu~~~", từ đáy lòng có loại cảm giác muốn đi chết.
Thời điểm chúng tôi ra khỏi KTV đã là đêm khuya, Khương Quyền ôm bả vai Tôn Oánh, bước chân lảo đảo, cậu ta đưa chìa khóa xe cho Tôn Oánh: "Oánh Oánh, anh uống rượu, em lái xe đi."
Tôn Oánh tiếp nhận chìa khóa xe, nghiêng đầu nói với chúng tôi "Để mình đưa hai người về."
"Không cần đâu, bọn mình về được." Hoa Miêu coi như người tỉnh nhất trong đám uống rượu, cô ấy một bên đỡ tôi, một bên khoát tay: "Bọn mình sẽ tự gọi xe, mọi người chia nhau mà đi, về sớm nghỉ ngơi tốt một chút."
"Hai người đều uống rượu..."
"Rượu ấy ăn nhằm gì, không sao đâu! Hai người cứ về đi!"
"Vậy thì được rồi."
Tôn Oánh thấy cô ấy kiên trì như vậy, không kháng cự thêm nữa, chào tạm biệt, cô ấy đỡ Khương Quyền đi về hướng xe, đi chưa được mấy bước, đột nhiên quay đầu lại: "Nhất Nặc."
Tôi thả tay xuống, kỳ quái ngẩng đầu nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Cậu có hứng thú làm giáo viên không?"
"Hả?"
Cô ấy cười cười nói: "Trường học của bọn mình sắp tuyển giáo viên mới, thế nên muốn hỏi cậu một chút."
Tôi cảm kích hướng cô ấy tươi cười: "Cảm ơn, ha ha, lần tới gặp lại, chúng ta sẽ nói đến chuyện công việc nhé."
"Được, bye bye!"
"Bye bye, lái xe cẩn thận."
Khương Quyền hướng về phía sau phất phất tay: "Các chị em, lần tới chúng ta lại nhậu một bữa ra trò đi!"
"Uống cái đầu ông á!"
Hoa Miêu tức giận mắng lại cậu ta một câu, sau đó lôi kéo tôi lên một chiếc xe taxi.
Vừa vào cửa, Hoa Miêu ném tôi lên ghế sô pha, sau khi đi rửa mặt thì một đầu khăn ướt ném cho tôi.
"Sao rồi? Nhìn bộ dạng mày xấu hổ chết đi được."
Tôi dùng khăn mặt xoa xoa lên gương mặt nóng bừng, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đi chút ít, lắc đầu: "Không có việc gì, dưới chân hơi phiêu, còn lại đầu vẫn thanh tỉnh."
"Hừ, nếu không phải khi nãy tao uống đỡ cho mấy chén, thì không biết bây giờ mày đã lên nóc nhà chưa."
Tôi chợt nhớ tới một chuyện, lần trước Hoa Miêu ở sân bay có đụng phải sếp, phải chăng đó chính là người đã phát hiện ra chuyện của Hoa Miêu, rồi ra tay chia uyên rẽ thúy, bằng không thì vì cái gì Hoa Miêu lại ghét chị ta đến vậy. Tôi hiếu kỳ hỏi: "A Miêu, cái chị Kiều Mĩ Nhân ở công ty mày làm chức vụ gì vậy?"
Cô ấy không hiểu, nhìn tôi: "Kiều Mỹ Nhân cái gì cơ?"
"Là bà sếp bữa nọ mày gặp ở sân bay đấy?"
"Tiêu Nhất Nặc, tao nuôi mày ra không biết xấu hổ như vậy à, thấy người ta có vài phần tư sắc, liền gọi là mỹ nhân này mỹ nhân nọ!" Tay cô ấy gõ gõ đầu tôi, bực tức nói: "Nghe cho kỹ! Bả là tổng thanh tra tài nguyên nhân lực công ty tao, tên gọi là Kiều Tư Vũ, tư trong tư nhân, vũ trong mưa xuân, tên tiếng Anh là Cynthia, về sau không cho phép gọi bậy!"
Tôi gãi đầu cười khổ: "Sao mày anti bả thế?"
Cô ấy ngồi thẳng lên, ôm hai tay phủ nhận: "Tao không có không thích!"
"Rõ ràng là mày có." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dự là do gặp người xinh đẹp hơn, vóc dáng uyển chuyển hơn, quyền cao chức trọng hơn, cho nên mới thấy ghen ghét!"
"Phì!" Hoa Miêu tức giận đến cự điểm, hai tay chuyển từ trạng thái ôm sang chống nạnh, còi báo nguy của tôi réo lên inh ỏi, tôi vội vàng trốn qua một bên để tránh bị ăn đập, quay qua đã thấy cô ấy thở dài, có vẻ vô cùng chán nản: "Tao không ghét chị ta, chỉ là... Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chẳng qua là, hừ! Có lần sau khi chủ quản đột nhiên từ chức, lưu lại một cục diện rối rắm cần chỉnh đốn, trong lúc cấp thiết thiếu người, thế nhưng là lại chẳng có ai nguyện ý kiêm làm, chị ta liền sai tao."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đương nhiên là tao không muốn... tao chạy tới văn phòng chị ta,  cố gắng cả buổi..."
Tôi thấy cô ấy ngừng lại, đành phải thối thúc: "Kết quả thì thế nào?"
Mặt Hoa Miêu lại bắt đầu nổi lên cơn tức giận : "Kết quả... Kết quả, Móa! Chị ta nói cũng không nói, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn tao vài giây đồng hồ, con mẹ nó chứ, vốn tao có một vạn cái lý do để thoái thác, kết quả là ma xui quỷ khiến thế nào lại cảm thấy không có lực lượng, không dám nhìn vào mắt của chị ta, cuối cùng, còn chột dạ không dám lên tiếng, chấp nhận bị sai vặt!"
"Hả?" Tôi kinh ngạc: "Mắt chị ta rất dữ? Rất dọa người sao?"
"Không phải, tao không biết nói thế nào, chị ta khi không có biểu lộ gì, thì ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách vô hình, có loại cảm giác không dám kháng cự, tao không biết phải hình dung thế nào nữa!"
Tôi càng phát ra kinh ngạc: "Oa! Mày khí phách như vậy mà lại bị một ánh mắt áp bức?"
Hoa Miêu lập tức đen mặt: "Mày không hiểu, thôi được rồi, không nói với mày nữa, tao đi khuấy nước mật ong đây."
Tôi vội vã gọi với theo: "Huê huê! Nhớ pha thêm cho tao một ly nhá!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.