Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 9: Sếp Kiều trong truyền thuyết



Chuyện Hoa Miêu đang yêu không khiến tôi kinh ngạc mấy, con gái lớn lên xuất sắc vậy rồi, cũng nên có một người con trai ưu tú sánh đôi bên cạnh, một người yêu thương cô ấy, chấp nhận che chở cho cô ấy. Chẳng qua, tôi cho rằng Hoa Miêu không cần phải băn khoăn như vậy, bởi vì trong mắt tôi, bạn của tôi xứng đôi với bất cứ một người con trai ưu tú nào!
Đối với anh chàng tên Kiều Hãn Vũ này, tôi cũng mọc thêm vài phần tò mò, tôi muốn gặp mặt anh ta, nhưng Hoa Miêu hiển nhiên còn chưa chuẩn bị tốt, thế nên chuyện này còn cần cả một quá trình.
Trong những ngày kế tiếp, Hoa Miêu vẫn hẹn hò như cũ, về nhà lúc tối muộn, còn về phần tôi, cũng tạm thời không có tinh lực để tra khảo truyện tình yêu của cậu ấy, tôi vẫn muốn toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc thi sắp diễn ra.
Tôi nghĩ, ông trời vẫn còn chiếu cố cho tôi, tuy rằng tình trường tôi trắc trở, thế nhưng những phương diện khác lại quá mức thuận lợi. Liên tiếp trong vòng mấy tháng, tôi qua được cuộc thi, thông qua được phần phỏng vấn, đi thử dạy cũng nhận được đánh giá tốt, được nhận vào thực tập tại trường học kia, tựa hồ đã thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Dự cảm của tôi đương nhiên là chuẩn xác, cũng không tốn nhiều thời gian lắm, tôi được chính thức nhận vào trường, cuối tháng tám là có thể đường đường chính chính đi làm.
Chuyện được nhận vào làm này khiến tôi như trút bỏ được gánh nặng, bây giờ thì có thể an tâm mà hưởng thụ mùa hè này rồi, cảm thấy tâm tình thật khoan khoái dễ chịu. Bạn bè của tôi cũng đã biết về tin tức này, vui vẻ thay cho tôi, Khương Quyền và Tôn Oánh đều gọi điện thoại tới, nói muốn tổ chức ăn mừng một bữa, Hoa Miêu thì lại càng hào phóng hào sảng tuyên bố, chủ nhật này muốn mời chúng tôi đi ăn hải sản ở khách sạn tốt nhất.
Tôi có chút chờ mong đến chủ nhật, không phải là do tôi tham ăn đâu nhé, chỉ là cùng hai ba đứa bạn tri kỷ, nâng cốc chúc mừng, rồi thưởng thức sơn hào hải vị, quả thực là tột đỉnh vui sướng trong nhân sinh, tôi đã tưởng tượng ra cái bầu không khí đó rồi.
Thế nhưng, hôm nay vẫn chỉ là thứ tư.
Buổi tối, tôi tùy tiện ăn chút gì đó, chợt nhớ là đã rất lâu rồi mình không có ra ngoài, nghĩ vậy, tôi liền thay đổi T-shirt cùng quần đùi thể thao đi phượt ra đường.
Ra khỏi cư xá, tôi có thói quen hai tay đút túi quần, nhàn nhã đi về phía trước. Bên đường, hai hàng ngô đồng cao lớn sào sạt rung động, phập phù theo ánh sáng từ những ngọn đèn đường chiếu rọi, cơn gió dịu mát đầu hạ mơn trớn thổi qua gương mặt tôi. Tôi dừng lại, ngắm nhìn lưu quang tràn ngập các loại màu sắc thành thị trước mắt, thân thể dường như được rót vào trong đó sức sống mới, tôi hơi xoay người, đột nhiên tăng tốc, lao về phía trước thật nhanh.
Tôi không nhớ rõ đã bao lâu rồi tôi không vận động, nhưng giờ phút này, trong lòng tôi tự nhiên có một loại xúc động vui sướng, loại tâm tình đánh thức toàn bộ những tế bào đang ngủ say trong cơ thể, làm cho nó khôi phục lại động lực. Tôi chạy nhanh về phía trước, đón ngọn gió đêm, trong nội tâm có cảm giác muốn giang cả hai tay, ôm trọn cả cái thành phố này. Từng gốc cây, từng cái đèn đường, từng đám người đi đường bị tôi bỏ tại sau lưng, thái dương tôi dần dần bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, bờ môi đã phát khô, nhưng kỳ lạ thay, tâm hồn tôi lại đang vang vọng những tiếng reo vui ầm ĩ.
Ước chừng khoảng nửa giờ, tôi không kịp thở về lại đường cũ, quay trở lại nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là vọt vào trong phòng tắm, đau nhức cùng thống khoái chạy đi tắm rửa. Sau khi tôi thay đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, bước ra ngoài, tôi cảm thấy từng cái lỗ chân lông đều đang giãn nở ra, vui vẻ hô hấp, cảm giác sảng khoái cực kỳ.
Tôi sấy khô tóc, miễn cưỡng lệch qua ghế sô pha, cầm IPAD của Hoa Miêu mà xem phim, đầu tiên tôi xem phim hoạt hình, xem được một nửa thì thấy chán, lại thay đổi sang phim kinh dị, xem được một lúc, một cành trong đó có chút ít mập mờ, mẩu đối thoại của một nam một nữ khiến cho tôi cảm thấy rất có ý tứ.
Nam: "You got a name?" (Cô tên là gì? )
Nữ: "Paris."
Nam: "Paris, huh? Never been." ( Paris? Tôi còn chưa đến đó. )
Nữ: "well, You ain' t going tonight." (Tối nay anh cũng sẽ không đi được đâu. )
Tôi nhìn vẻ mặt của anh ta, nằm ôm gối không nhịn được bật cười ra tiếng, tiếng cười đột ngột kia lại khiến tôi giật mình kinh sợ, giống như... Đã thật lâu rồi, tôi không cười thoải mái đến như vậy.
Tôi tạm dừng hình, ngồi dậy, lại ngây ngốc, một lần nữa nghĩ tới Lương Noãn Tình, tôi cũng ý thức được, gần đây bản thân càng ngày càng ít nghĩ về cô ấy, tôi còn chưa kịp phân tích như vậy có nghĩa là sao, thì chuông điện thoại vang lên, là Hoa Miêu gọi điện thoại tới.
Tôi ấn nút trả lời: "Alo?"
"Nhất Nặc, tao... đêm nay đại khái tao không về nhà được."
Trong điện thoại, giọng Hoa Miêu ấp úng, có chút bối rối kỳ lạ, tôi không khỏi nhíu mày: "Vì sao chứ? Mày đang ở cùng với cái tên Kiều Hãn Vũ đó hả?"
"Không... Không phải, Nhất Nặc, tao không thể trở về."
"Thế là thế nào, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bị tôi ép hỏi vài câu, giọng Hoa Miêu dường như có chút nghẹn ngào: "Nhất Nặc, tao đang ở trên đồn công an, anh ấy đánh nhau với người ta, bọn tao... Bọn tao gặp chuyện phiền toái, có mấy người bị thương, còn có một người bị dao đâm, chảy rất nhiều máu, được đưa vào bệnh viện rồi, hiện tại người ta đang lấy khẩu cung của anh ấy..."
"Cờ lờ gờ tê? Sao lại như vậy?" Tôi vô thức nắm chặt điện thoại, thoáng cái bật dậy: "Cái đồn công an đó ở chỗ nào?"
"Nhất Nặc, không có việc gì đâu, tao chỉ định báo cho mày biết là tao sẽ không về thôi, mày đừng lo, anh ấy sẽ xử lý tốt việc này, ngày mai tao sẽ về, mày đi ngủ sớm một chút, không cần tới đây."
Tôi hừng hực lửa cháy, lớn tiếng nói: "Hoa Thực Thực, mau nói cho tao biết mày đang ở chỗ nào!"
Sau khi cúp điện thoại, cho dù tôi có cấp tốc đuổi tới, nhưng lúc đến được đồn công an, có vẻ Hoa Miêu đã không còn việc gì rồi, chẳng qua là thần sắc bất an ngồi ở chỗ kia, giống như đang đợi cái gì đó.
Tôi chưa từng thấy Hoa Miêu mặt mày tái nhợt như vậy, vừa thấy tôi, liền xông ra ôm chầm lấy, tôi một bên vỗ bờ vai an ủi, con mắt lại không tự chủ nhìn sang chàng trai đứng bên cạnh cậu ấy, trên thái dương anh ta có chút máu ứ đọng, trên má còn mang theo một vệt máu, nhìn thấy tôi, anh ta đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười thoáng qua: "Chào cô."
Tôi nghĩ anh ta chính là Kiều Hãn Vũ, nhìn rất đẹp trai, cao cao soái soái, để đầu đinh, tuấn lãng mà không kém phần mạnh mẽ, dù là trên mặt có vài chỗ bị thương nhẹ, cũng không vì vậy mà phá đi tổng thể hình tượng giống như trong miêu tả của Hoa Miêu. Nhưng mà, chuyện tối nay là như thế nào vậy, ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta không tốt chút nào, tôi ghét những kẻ động chút là gây gổ với người khác, động tay động chân đánh nhau.
"Giờ sao rồi? Không phải mày nói có thể đi được rồi sao?"
Tôi vội vã hỏi Hoa Miêu, Kiều Hãn Vũ lại ở một bên tiếp lời: "Hiện tại thì không được, còn phải đợi người."
Tôi theo ánh mắt của anh ta nhìn lại, liền thấy mấy người mặc âu phục đen từ bên trong đi ra, bọn họ bắt tay cùng một người có vẻ là Lão đại của sở này, nói nói với nhau mấy câu gì đó, sau đấy có một người đàn ông mặc âu phục đen đi về phía chúng tôi, ông ta không nhìn chúng tôi mà nói với Kiều Hãn Vũ: "Kiều tiên sinh, ngài có thể rời đi rồi, Kiều tiểu thư hiện đang đợi ở bên ngoài."
Kiều Hãn Vũ kinh ngạc hô: "Chị họ tôi cũng tới đây?"
"Đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài thôi." Ông ta làm cái tư thế xin mời, Kiều Hãn Vũ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nói: "Chúng ta đi thôi."
Ở bên ngoài cách đó không xa, có một chiếc ô tô bạc đang đậu, vẻ mặt Hoa Miêu rõ ràng co rúm lại, kéo chặt tay của tôi, tôi nắm chặt tay của cô ấy: "Đừng sợ."
Hoa Miêu lúc này cực kỳ nhu nhược bất lực: "Nhất Nặc, tao... Tao cảm thấy rất mất mặt."
Tôi hạ giọng an ủi cô ấy: "Không có việc gì đâu, chuyện này cũng không có gì."
"Tao không biết Kiều tổng... sẽ nghĩ như thế nào."
"Cũng không phải mày đánh nhau."
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Kiều Hãn Vũ đã bước nhanh đến bên chiếc xe kia, anh ta mở cửa xe, cúi người xuống, nói gì đó với người ở bên trong, sau đó lại quay người hướng về phía chúng tôi, ánh mắt của anh ta nhìn Hoa Miêu: "Chị họ nói mọi người lên xe đi, chị ấy sẽ đưa mọi người về."
Hoa Miêu lại càng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Không, em cùng Nhất Nặc sẽ ngồi taxi về."
"Thực Thực, hiện tại đã nửa đêm rồi, xe của anh vẫn còn ở bên ngoài quán bar." Anh ta bất đắc dĩ nhìn Hoa Miêu, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Không có việc gì đâu, chị họ anh là người rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện, không phải có thành kiến với em đâu, hơn nữa, chưa kể đến chị ấy là chị họ anh, chị ấy là sếp của em, chị ấy biết em ở chỗ này rồi, em cũng nên đến chào hỏi một tiếng."
Hoa Miêu cũng cảm thấy anh ta nói có đạo lý, quay đầu nhìn tôi, tôi gật đầu với cô ấy, cô ấy thấp giọng nói: "Vậy cũng được."
Kiều Hãn Vũ lôi kéo Hoa Miêu ngồi vào ghế sau ô tô, tôi cũng không muốn làm bóng đèn, do dự một chút, rồi kéo ra cửa ghế lái phụ.
Sau khi ngồi yên ổn, nịt chặt dây an toàn, một mùi hương nhàn nhàn thoảng vào trong mũi tôi, là mùi hương nước hoa, tôi đối với nước hoa hiểu biết có hạn, không phân biệt được mùi hương gì chiết xuất từ cái gì, chỉ cảm thấy loại mùi thơm này thanh tân đạm nhã, ngửi vô cùng thoải mái, ánh mắt của tôi, tự nhiên mà đi tìm ngọn nguồn của loại khí tức mê người này.
Thời điểm tôi nghiêng đầu, ô tô gần như cũng đồng thời khởi động.
Tôi phải thừa nhận, một khắc đó trong lòng tôi vô cùng kích động, bởi vì tôi vẫn nhớ như in bóng lưng cực kỳ ưu mỹ mê người ấy, cho dù chị ấy chỉ ở trong tầm mắt tôi một vài giây đồng hồ, nhưng lại khắc sâu ấn tượng đến tận bây giờ. Và hôm nay, tôi rốt cuộc cũng được diện kiến Kiều Mỹ Nhân trong truyền thuyết, nhưng mà, sự kích động ban đầu của tôi từng cái từng cái, rất nhanh liền tan biến vô ảnh vô tung.
Người chủ ghế lái là một cô gái, chị ấy mặc một bộ áo sơ mi trắng sợi tơ, váy đen qua đầu gối, tôi không nhìn rõ mặt chị ấy, chỉ có thể nhìn góc nghiêng bên cạnh, góc nghiêng tinh xảo duyên dáng, lại đạm mạc không có bất cứ biểu lộ gì, trên vành tai đeo một đôi bông tai kim cương chế tác khéo léo, dưới ánh đèn âm u lóe hào quang lãnh đạm.
Mắt của chị nhìn chăm chú phía trước, giống như tập trung lái xe, không có một chút ý định nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi vốn định lễ phép chào hỏi, nhưng lại không biết vì cái gì không dám mở miệng nói.
Vì vậy, tôi cũng không dám quan sát kỹ chị ấy, một là vì cảm thấy như vậy rất thất lễ. Hai là tôi cảm giác bầu không khí trong xe có chút không thích hợp, giống như khi xe vừa lăn bánh, Kiều Hãn Vũ và Hoa Miêu cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Tôi tự nhiên nhớ lại những gì Hoa Miêu nói với tôi về vị thủ trưởng mặt mày co quắp kia, tự nhiên thấy hơi thốn.
Cả đời tôi chưa từng ngồi xe như vậy, ngồi cũng thấy khó mà không ngồi thì không được. Sự khó ở của tôi cùng chiếc xe này không có quan hệ, chiếc xe này không được coi là sang nhưng cũng không được gọi là kém. Cũng không hề liên quan đến kỹ thuật lái xe của vị sếp Kiều kia, xe của chị ấy mở rất khá, rất ổn, vừa nhìn đã biết hằng năm tốn bao nhiên tiền để bảo dưỡng. Thế nhưng trong xe rõ ràng có bốn người, lại không một ai buồn nói chuyện, khiến cho mắt tôi không dám nhìn loạn, thân thể cũng không dám lộn xộn.
Tự nhiên tôi lại nhớ đến hồi tôi còn học lớp 1, cô giáo vừa vào lớp gõ thước lên bàn giáo viên, các bạn nhỏ trong lớp ngay lập tức ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bàn tay nhỏ bé thả ra sau lưng. Cảnh tượng lúc đó cũng ứng với tình cảnh hiện tại của tôi, không lệch đi tí nào.
Khởi điểm chỉ là trong nội tâm cảm thấy khó chịu, bầu không khí rất lạnh, rất buồn bực, nhưng bây giờ thì cả cổ và cơ thể đều cương cứng lên, tôi thầm oán thời gian sao lại trôi qua lâu như vậy, đường về nhà sao lại xa đến thế. Hoa Miêu rốt cuộc cũng thu được ít dũng khí yếu ớt mở miệng: "Kiều tổng, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Sau đó, tôi nghe được một giọng nói, vui vẻ ngọt ngào, êm tai nhưng e rằng lại mang vài phần bắt bẻ, thực sự không nghe ra được bất cứ sắc thái tình cảm nào.
"Mọi người đi ăn một chút gì đi."
-----
H tuôi mới biết tag của truyện này cái dòng đọc không hiểu là ngược ngược gì gì đó, thế mà tuôi còn tưởng chủ đề của truyện là how to vượt qua mối tình đầu (☝︎ ˙-˙ )☝︎ふぅー!! Bất quá vẫn là HE (๑・ิ-・ิ๑)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.