Lệ Hoa Khuynh Quốc

Chương 10: Bình tiên nhưỡng thứ hai (4)



“Kêu tới ngươi là đổ, kêu tới ngươi là đổ!” Cành mận gai vô tình cứ hướng về phía Chi Chi mà đánh tới. Áo sam mỏng manh cũng bị rách, vết máu loang lổ từ từ thấm ra ngoài. “Lúc đi ngươi đã nói thế nào?! Hả?! Bây giờ lại làm đổ nữa! Hai lần tưới vườn không đủ tiên nhưỡng, ngươi biết đã chết bao nhiêu tiên thảo rồi không?!”

“Ô ô…… Bà bà, bà đừng đánh nữa…… Đừng đánh nữa……” Đoàn Tử ở một bên khóc nức lên. “Sẽ không có lần sau đâu…… Chi Chi, mau nhận sai đi……”

Chi Chi cắn chặt răng. Trên người đau đớn, nhưng nàng cũng không rên lên một tiếng. Trong lòng đau đớn, nhưng nàng cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Vẻ mặt quật cường của nàng, càng làm cho lão thái bà tức giận. “Hình như bình thường ta quá dễ dãi với ngươi rồi phải không? Nếu bây giờ không giáo huấn một chút, thì ngươi không biết sợ mà!” Sau tiếng xé gió vù vù, đau đớn trên người Chi Chi lại từ từ lan rộng ra.

“Oa ô ô…… Đừng đánh nữa…… Đừng đánh nữa mà……” Đoàn Tử gào khóc, giống như người bị đánh không phải là Chi Chi, mà là nàng vậy. “Chi Chi…… Ngươi nói đi –” Nói thật hết đi, lời của Đoàn Tử còn chưa dứt, đã bị Chi Chi đột nhiên ngắt ngang “Là con làm đổ. Tất cả là do con không cẩn thận làm đổ!”

Roi lại vô tình quật tới. Chi Chi, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ…… Đoàn Tử vốn vô tư, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy đau lòng , lần đầu tiên cảm thấy tự trách, và cũng là lần đầu tiên cảm thấy hối hận……

“Dừng tay!” Một âm thanh trong trẻo có phần giận dữ từ xa truyền lại. Chi Chi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị ôm vào trong ngực.“Ai cho ngươi đánh nàng?!“

“Cửu…… Cửu Vân tiên quân……” Lão thái bà có chút xấu hổ, trong lòng tuy tức giận, nhưng không thể phát tác ra ngoài. Ai bảo hắn là người mà cả đế đô này đều phải tôn kính ba phần, không ai dám trói buộc, hậu duệ duy nhất của thượng cổ Vô Giới Thần chứ. “Nàng ta làm sai, lão bà tử ta chỉ muốn giáo huấn nàng một chút……”

“Cho dù phạm vào tội nghịch thiên phản Phật, ngươi cũng không có tư cách giáo huấn nàng như vậy!!”

Trường Xuân lão thái bà á khẩu không trả lời được, ánh mắt phẫn hận nhìn Chi Chi, “Vạn Thảo Viên hai lần không được tẩm bổ đầy đủ, đã khiến không ít tiên thảo chết đi. Nếu ở trên trách tội xuống……”

Cửu Vân nhíu mày nhìn Chi Chi ở trong lòng mình, nãy giờ vẫn không lên tiếng, bỗng nhiên chua xót. “Là ta đoạt đi đó, rồi sao?! Trách tội xuống dưới, thì cứ đổ hết lên đầu ta! Ta muốn coi, ai có thể làm khó dễ mình!”

Chi Chi chợt thấy cảm động, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái.

Chung quy là tại hắn lưu manh, ngấm ngầm hại người không thành, Trường Xuân bà bà ngược lại, lại bị hắn lên án một cách mạnh mẽ. Lão thái bà cũng thấy ủy khuất, nhưng mà — luận thân phận địa vị, luận quyền thế bối cảnh — bà chỉ đành nén giận.

~o~

“Ui –” Chi Chi rốt cục đau đến kêu thành tiếng. “Đại nhân, ngài thủ hạ lưu tình a, nhẹ chút nhẹ chút a -”

“Tiểu Chi Chi, bản tiên quân đã nhẹ tay lắm rồi –” Dứt lời, Cửu Vân lại hướng tới cánh tay đầy vết thương của nàng mà xoa xoa. “Bất quá, ta cũng thấy lạ. Chỉ là một bình tiên nhưỡng thôi, sao lại xuống tay ngoan độc vậy chứ –”

“Ai ui –” Chi Chi bị đau, thầm mắng: Thối Cửu Vân, nhất định là hắn cố ý mà! “Đại nhân…… Thuốc để ta tự bôi được rồi…… Ngài, ngài về nghỉ ngơi đi……” Nếu không, cứ xoa thế này, chắc làm cho người ta đau đến chết mất.

“Sao hử?! Không để cho bản tiên quân giúp à?” Hắn bắt được cái tay nhỏ bé chực vươn ra của nàng — hoàn hảo, tay không có bị thương. “Tiểu Chi Chi, bản tiên quân rất ít khi biểu lộ bộ mặt ôn nhu hảo tâm này trước mặt người khác nha.”

Nhìn thần sắc ma mị của hắn, Chi Chi cười gượng hai tiếng, không tiếng động, rút tay về, “Vậy…… Đại nhân, ngài cứ tiếp tục…… Tiếp tục đi há……”

Hai người cũng không nói gì thêm. Cửu Vân lúc nãy quả thật là cố ý, bằng không sao bây giờ hắn bôi thuốc, lại không cảm thấy đau như trước? Cũng không biết hắn bôi cái thuốc gì cho mình. Thoa lên chỗ bị gai đâm, thấy hơi lành lạnh nhưng rồi thật thoải mái a. Ý?–

“Đại nhân? Sao không tiếp tục vậy?” Cánh tay đều đã được bôi thuốc đầy đủ. Cửu Vân, tay vẫn cầm bình thuốc ngồi yên một chỗ, không có động tác khác.

“Cởi quần áo ra.”

“A?!” Chi Chi hơi bất ngờ, nhưng giây tiếp theo, mặt nàng liền đỏ lừ. “Vết thương trên người ta, để ta nhờ Đoàn Tử bôi thuốc giúp cũng được. Đại nhân chỉ cần đưa thuốc cho ta…… A! Đại nhân, ngài muốn làm gì!?”

Lời đồn về tốc độ của Cửu Vân quả nhiên không phải do người khác thổi phồng lên. Nhất là khi nói tới tốc độ cởi quần áo nữ nhân của hắn. Khó trách, hắn còn có biệt danh “Vân cuốn tàn phong”.

“Nằm sấp lại –” Cửu Vân mặc nàng kháng cự, mang Chi Chi đã bị lột áo ngoài đặt xuống giường, dùng chăn đệm dưới thân nàng, chỉ chừa một mảng lưng trắng nõn phía sau. Cho dù trên tấm lưng trần ấy có vô số những lằn roi đỏ, chỉ nhìn qua một chút, cũng đủ khiến cho hắn sôi sục.

Động tác nhẹ nhàng, nước thuốc lành lạnh, không khí im ắng. Đợi một lát, Chi Chi đã thấy bớt căng thẳng, cả người cũng thả lỏng. Hoá ra, tất cả là do mình nghĩ nhiều.

“Xoay người lại.”

A? Chi Chi dè dặt, “Đại nhân, ở phía trước ta tự bôi là được rồi……”

“Sao hả? Sợ ta ăn nàng?” Hắn ở phía sau cúi đầu xuống, cười cười, “Nếu đã như vậy thì –”

Như vậy cái khỉ gì chứ?! Khinh người quá đáng nha! Chi Chi tức giận thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn.

“Không tin à? Nếu không tin thì cứ thử xem?” Thần sắc của hắn cực kỳ khiêu khích, trong mắt lại có phần nghiền ngẫm. Chi Chi mới mặc kệ, nàng cũng không phải ngốc, tin với không tin cái khỉ. Vô luận thế nào, bị người ta nhìn thấy hết, người bị thiệt thòi nhất vẫn là nàng thôi. “Đại nhân, cho dù ngài khinh thường tiểu nhân đi chăng nữa. Thuốc ở phía trước, tiểu nhân vẫn muốn tự mình bôi.”

Thì ra tiểu nha đầu này cũng không phải ngây thơ đâu nha, Cửu Vân chợt nảy ra một ý tưởng đen tối để trêu đùa nàng, hắn cười quỷ dị, “Còn bày đặt quật cường hả? Tiểu nha đầu –” Hắn thừa lúc Chi Chi không phòng bị, cầm cánh tay đang che trước ngực nàng, nhanh chóng đẩy sang một bên. Xôn xao — một mảng xuân sắc lộ sạch ra hết –

Chi Chi ngây người, mình hình như mới bị hắn chiếm tiện nghi rồi.

Cửu Vân cũng ngây người, ở trên hai khối no đủ mềm mại kia, cũng chằng chịt vết thương. Vết nào vết nấy, so với sau lưng lại càng sâu hơn. Tim hắn thắt lại.

Hắn không nói gì, ngón tay thon dài chấm chút thuốc mỡ, hướng tới nơi mềm mại kia, nhẹ nhàng thoa lên –

So với trong tưởng tượng ấm ấm, mềm mềm hơn rất nhiều, da thịt lại trơn bóng trắng mịn. Cảm giác sờ vào một thiếu nữ, no đủ, mềm mại, khiến người ta có một loại dục vọng không thể nào nắm bắt được. Hai khối anh đào hồng nhuận, đáng yêu, tựa hồ như đang chờ người tới chậm rãi nhấm nháp……

“Ưm……” Chi Chi mặt đỏ tai hồng, không biết phải nhìn đi đâu mới tốt. Chỉ cảm thấy bàn tay trước ngực, lúc bắt đầu thì nhẹ nhàng di chuyển, sau lại bao trùm cả một vùng, đến bây giờ lại vuốt ve, như có như không. Mỗi động tác đều khiến nàng nảy sinh một loại cảm giác chưa bao giờ có. Nàng chỉ cảm thấy thẹn thùng, không biết là vì sao.

Hô hấp của Cửu Vân cũng trở nên dồn dập, thuốc đã sớm thoa xong. Nhưng tay thì cứ dừng lại một chỗ, không tự nguyện dời đi. Cả bàn tay phủ lên nơi ấy, cầm nắm, vuốt ve…… Ban đầu chậm rãi, sau lại càng lúc càng nhanh……

Cửu Vân khoé mắt chợt loé, ôm cả người Chi Chi vào lòng, xoa nắn trước ngực nàng, rồi lại nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng. Đôi môi cực nóng cũng vội vàng hạ xuống cổ nàng……

“A! Đại nhân –” Chi Chi thất kinh, muốn đẩy ra, nhưng Cửu Vân cản được ngay, vờ như không nghe thấy gì hết, động tác vẫn như trước.

“Đại nhân — đại nhân……” Chi Chi rốt cục biết mình gặp nguy hiểm, lúc định hét lên một tiếng, thì miệng lại bị người ta chặn lại, một đôi môi cực nóng áp xuống miệng nàng, cái lưỡi mềm mại tiến vào trong miệng nàng khuấy động, đôi tay hướng tới thắt lưng tinh tế của nàng, dần dần đi xuống bên dưới…… Hắn mạnh mẽ đè xuống, khiến thân hình hai người áp chặt vào nhau, thứ gì đó chuẩn xác chạm tới nơi cần vào……

Ô ô…… Nàng nghĩ đến ánh mắt ôn nhu của người kia ở nhân gian, nhớ tới động tác nhẹ nhàng của hắn, nhớ tới lời nói ôn hoà của hắn. Tuy rằng những thứ đó không phải dành cho nàng, nhưng, giờ phút này, nàng lại thập phần tưởng niệm, tưởng niệm đến làm cho người ta sợ hãi……

Nước mắt lạnh lẽo nhanh chóng tiêu diệt dục vọng nhất thời, kích thích thần trí mơ hồ của cả hai người. Cửu Vân cả kinh, nhanh chóng buông nàng ra. Nhìn nàng khóc thương tâm muốn chết, hai mắt đẫm lệ mê ly, hắn không khỏi tự cảm thấy giận bản thân mình: Mình đang làm cái gì đây! Lần đầu tiên, hắn bởi vì cường hôn nữ nhân mà cảm thấy tự trách.

“Đừng khóc, đừng khóc, khóc xấu chết –” Hắn trìu mến thay nàng lau đi nước mắt, “Nàng cứ như vậy, bản tiên quân biết phải làm sao?” Cẩn thận thay nàng mặc lại quần áo, hắn cũng không dám liếc nhìn thân hình nàng thêm một cái.

“Bất quá ta chỉ muốn trêu nàng chút thôi……” Tiếng khóc nhỏ lại một chút, nhưng vẻ mặt nàng vẫn tràn đầy hoảng sợ, thút tha thút thít không nói gì. “Nếu bản tiên quân thực coi trọng nàng, trăm năm trước đã không bỏ qua cho nàng rồi, sao còn phải chờ tới bây giờ?”

Chi Chi nửa tin nửa ngờ, nức nở nhìn về phía hắn, vẻ mặt phòng bị. Biểu tình đó…… Hắn ngoại trừ cảm thấy đau lòng, còn có một cơn giận dữ vô cớ, “Đi đi! Đã nói là chỉ đùa thôi mà!”

Tiếng rống này, rốt cục cũng khiến cho Chi Chi thả lỏng. Nàng nhìn quần áo trên người, “Đại…… Đại nhân…… Thật sự…… Là…… Đối với tiểu nhân…… Chỉ trêu đùa thôi phải không?”

Thấy nàng rõ ràng khẩn trương, lại làm ra vẻ thoải mái, bộ dáng sụt sùi miễn cưỡng cười, Cửu Vân tròng lòng cũng lắng xuống, “Chẳng lẽ nàng muốn ta biến đùa thành thật?”

“Ha ha…… Không…… Biết mà, biết là, là đại nhân trêu chọc……” Chi Chi rón rén chạy đến cạnh cửa “Đại, đại nhân…… Cám ơn ngài…… Bôi thuốc cho tiểu nhân…… Tiểu nhân, đi, đi trước một bước……” Cũng không chờ hắn trả lời, thoắt cái đã chạy mất. Lần này rõ ràng là chạy như sợ bị quỷ đuổi theo.

Chẳng lẽ nàng sợ ta vậy sao? Nhìn bóng dáng kiều nhỏ của nàng biến mất sau làn mây trắng, một sự chua xót tràn lên trong tim hắn. Cửu Vân cười khổ một tiếng: Nếu thật là vậy, biết phải làm sao……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.