“Hắn lại ba lần bảy lượt cướp đoạt tiên nhưỡng của Vạn Thảo Viên, khiến cho tiên mộc ở Vạn Thảo Viên không được tẩm bổ. Tiên hoa yêu thích của Vương Mẫu không thể nở, tử tô thảo để luyện đan của Lão Quân không thể lớn, minh ngữ thảo của Tinh Quân cũng héo rũ lâu ngày. Tất cả trách phạt đều rơi xuống trên đầu lão bà ta, lại không ai biết đến nguyên nhân sâu xa. Hết thảy đều do Cửu Vân tiên quân tạo thành! Tiên Đế, ngài nhất định phải làm chủ cho ta –” Trường Xuân lão bà thống khổ lau nước mắt, khiến người bên ngoài tưởng lão đang thực thất vọng, đau khổ. Thế nhưng không biết trong lòng lão lại đang vô cùng đắc ý, bây giờ. Lão nhất định sẽ không để cho hắn bắt nạt nữa .
“Tiên Đế, Lê phi dương thọ lẽ ra đã chấm dứt từ tháng trước, nhưng lại được uống tiên nhưỡng, dương thọ nàng ta không chỉ tăng, mà thể chất cũng bị biến đổi thành tiên thể. Hành động thay đổi mệnh cách này, đã khiến cho các giới bất mãn, thư tố cáo gửi tới không ngừng. Nếu Tiên Đế không nghiêm trị, chuyện này sẽ trở thành một trào lưu, khiến trật tự của lục giới hỗn loại. Cho nên, bổn vương đề nghị Tiên Đế hãy mau chóng quyết định, nghiêm khắc trừng phạt, răn đe, nhanh chóng bình ổn bất mãn từ các giới.” Âm thanh của Diêm Vương lạnh băng uy nghiêm khiến cho chúng tiên khác có muốn xen lời vào cũng không dám, bởi vì bọn họ cảm giác được hắn đang mãnh liệt tức giận.
Tiên Đế có chút khó xử, lại nhìn xuống Cửu Vân vẫn đang cười cợt ở dưới điện, tâm tình phức tạp. Cả hai tội trạng này, nếu hắn tỏ ra hối hận, biết sai chịu sửa, có lẽ Tiên Đế còn có thể che chở cho hắn, phạt nhẹ hắn một chút để kết thúc chuyện này. Nhưng thái độ trước mắt của hắn, rõ ràng chẳng coi ai vào mắt, làm gì có nửa điểm hối cãi? Bản thân mặc dù muốn giúp đỡ hắn, nhưng đã động tới Diêm Vương. Bây giờ, chỉ còn có cách dẹp sạch thể diện, toàn lực đàn áp nghị luận của chúng tiên. Nếu không, muốn giúp hắn tránh tai hoạ này, quả thực là chuyện không tưởng. Chưa kể còn có Tô Cận hoa tiên tử, nếu nàng ta cũng muốn cáo trạng –
“Còn…… Tô Cận hoa tiên, ngươi đối với chuyện cây lê nở hoa ở thế gian giải thích thế nào đây?”
Tô Cận vẫn cúi đầu. Cáo trạng của Trường Xuân bà bà và Diêm Vương đối với Cửu Vân, nàng nghe ở trong tai như đau ở trong lòng. Chỉ cần hai tội này thôi, cũng đủ khiến hắn phải chịu một ngàn roi phạt, diện bích vạn năm. Kỳ thật lá gan nàng nhỏ, nàng cũng sợ bị phạt, nhưng mà……
“Vi thần có tội, thỉnh Tiên Đế trách phạt.” Cuối cùng thì tình yêu chiến thắng nỗi sợ, nàng muốn vì hắn mà giảm bớt chút tội.
Tiên Đế cũng biết được nguyên nhân trong đó, nhưng nếu mình che chở cho Cửu Vân……
“Hoa tiên cũng biết, lạm dụng Thiên Hồng Quyết có hậu quả gì chứ?”
“Thiên lôi mười đạo, luân hồi trăm kiếp.” Tô Cận thanh âm run run, lúc chính miệng mình nói ra, nàng mới biết được mình sợ hãi đến mức nào. Thiên lôi ngày đó, đã từng đánh một lão tiên nhân, tiên lực mạnh gấp trăm ngàn lần so với nàng, đến suýt chết. Rồi ngàn năm trước, có một tiên tử bị phạt luân hồi bách thế, tới nay, vẫn chưa thể về lại trời……
“Tốt, ngươi cũng biết làm sai phải chịu phạt, vậy –”
“Không liên quan tới nàng, là do một mình ta gây ra.” Cửu Vân cúi đầu, sâu sắc nhìn Tô Cận, vẻ mặt phức tạp.
“Ngươi……” Tiên Đế có chút bất đắc dĩ, Cửu Vân thuần tuý là tự mình đi tìm phiền toái. Lần này, thật không thể che chở cho hắn được nữa.
“Không, là tự ta loạn dùng –”
“Tô Cận hoa tiên, ta biết nàng yêu ta, muốn bảo vệ ta. Nhưng, chuyện này ta làm vì nữ nhân mình yêu, mà thật ra tất cả những chuyện kia ta cũng làm vì nàng ấy. Vì thế, nàng không cần phải bao che cho ta. Dù muốn xử trí ta thế nào, ta cũng hoàn toàn nghe theo ý chỉ của Tiên Đế. Cửu Vân ta, không sợ.” Hắn nói một cách bình thản, không câu nệ, thậm chí trên vẻ lười biếng trên mặt còn có pha chút sung sướng. Bởi vì, hắn đã sớm liếc thấy Chi Chi đang trốn trong một góc ở thiên cung khi hắn nói hắn “làm vì nữ nhân mình yêu”.
Tô Cận sắc mặt trắng bệch, không thể tin được nhìn hắn, thần sắc mê mang pha chút thê lương – hắn quả nhiên là yêu phàm nhân kia!
“Ngươi yêu nữ nhân kia?” Tiên Đế cảm thấy bối rối, bỗng nhiên nhíu mày, lớn tiếng hỏi “Là nữ tử phàm nhân kia?”
Cửu Vân cười mà không đáp, chỉ lén nhìn Chi Chi ở đằng kia.
“Cửu Vân! Bản đế đang hỏi ngươi. Nói!” Tiên Đế rốt cục tức giận. Mình thiên vị hắn nhiều năm như vậy bởi vì hắn là hậu duệ của Vô Giới Thần. Thế mà bây giờ hắn lại yêu thương một phàm nhân! Những sai phạm của hắn ngày hôm nay, cái sau so với cái trước càng lúc càng nghiêm trọng! Không phạt, thì phải làm thế nào để phục chúng? Phải phạt, mong hắn chịu khổ mà khôn ra!
“Tiên Đế, việc đã đến nước này, xin ngài hãy nhanh chóng phán quyết. Bổn vương công vụ bận rộn, không thể ở thiên đình quá lâu. Muốn xử trí hắn, không phải chỉ cần làm theo Thiên Quy sao?” Diêm Vương khí thế bức người.
“Đúng vậy, thỉnh Tiên Đế mau chóng phán tội, trả lại trong sạch cho lão bà tử ta……” Trường Xuân lão bà tử đắc ý mừng thầm, nhìn không ra sự phẫn nộ và ủy khuất lúc trước.
Tô Cận hoa tiên, vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào. Không ai biết trong lòng nàng bây giờ đang rỉ máu.
“Tiên Đế, chuyện này trọng đại, không thể để lâu, thỉnh ngài mau chóng quyết định……”
“Tiên Đế anh minh, xin hãy phân nặng nhẹ……”
“Thỉnh Tiên Đế hạ chỉ trách phạt……”
“Thỉnh Tiên Đế hạ chỉ trách phạt……”
Những chúng tiên có liên quan đều lục tụ kéo nhau vào thiên đình, tất cả chỉ trích đều hướng tới Cửu Vân. Có thể thấy được hắn bình thường bị chán ghét tới mức nào trong lòng chúng tiên.
Không chịu nổi sự nhốn nháo của các thần tiên, Tiên Đế đành phải thở dài “Tiên giới Cửu Vân ba lần cướp đoạt tiên nhưỡng của Vạn Thảo Viên, vụng trộm sửa đổi mệnh cách của nữ nhân phàm trần, lạm dụng Thiên Hồng — lê hoa bí quyết, hơn nữa lại dám lén lút yêu thương nữ nhân phàm tục. Phạt ngươi bị đánh một ngàn roi, diện bích vạn năm, chịu thiên lôi mười đạo, luân hồi trăm kiếp, lại giáng quan vị xuống năm cấp, rút đi một phách…… Nhưng, nhớ tới tổ tiên ngươi Vô Giới Thần có công khai thiên lập địa, lúc lục giới hỗn chiến lại lập được công lao hạng mã, bình thiên tai, chỉnh đốn thiên pháp, xét nặng nhẹ: Nếu còn có thể thu hồi lại một bình tiên nhưỡng, giảm năm trăm roi. Thu hồi lại Thiên Hồng Quyết giảm năm đạo thiên lôi, quan vị chỉ giáng ba cấp. Nếu có thể xa lánh tình yêu, dứt bỏ luyến ái với người phàm, thì không cần phải chịu luân hồi, cũng miễn cho việc bị rút đi hồn phách……”
Tiên Đế vừa dứt lời, thì thiên đình liền giống như nổ tung, tiếng nghị luận ầm ỹ, hiển nhiên là bất mãn đối với xử phạt có phần lỏng lẻo này.
“Tiên Đế, trừng phạt hình như có phần quá dung túng thì phải? Cửu Vân xúc phạm thiên luật, nếu lấy cớ là hậu duệ của Vô Giới Thần thì chỉ nên được đặc xá một hai tội nhỏ thôi chứ? Đằng này hắn lại phạm phải tội lớn tày trời, chẳng lẽ Tiên Đế còn định nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, cố ý thiên vị hắn sao?” Diêm Vương nói trắng ra như vậy, chúng tiên gia lập tức im miệng, chờ xem Tiên Đế trả lời ra sao. Trong lòng cũng tò mò không yên, chỉ mong chuyện hôm nay không làm cho quan hệ của hai giới trở nên căng thẳng là tốt rồi.
Tiên Đế không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn Cửu Vân vẫn ra vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình, bộ dáng không yên lòng, không khỏi có chút hối hận vì đã bao che cho hắn. Bất quá, nếu đã lỡ giúp hắn rồi thì…… Ngữ khí ngài đột nhiên cường ngạnh:
“Ý bản đế đã quyết. Nếu có dị nghị gì, thì cứ gặp riêng ta mà trình tấu.”
“Tiên Đế –”
“Không cần nhiều lời!” Tiên Đế nhìn mọi người lại bắt đầu châu đầu bàn tán, lại liếc qua Cửu Vân, nhìn đông nhìn tây một hồi, kết luận một câu, “Hình phạt đã quyết, mọi chuyện đã xong, giải tán hết đi!”
“Đợi đã!” Diêm Vương có chút phẫn nộ “Tiên Đế, không phải chỉ nói là xong chuyện. Nếu đã tuyên tội, vậy sao không lập tức xử phạt tại chỗ đi?”
Tiên Đế hiểu được ý tứ của hắn,“Diêm Vương không phải công vụ bận rộn sao –”
“Nếu là chuyện chính sự như xem người ta xử phạt, bổn vương có thể dành ra một chút thời gian.”
Không khí xung quanh đặc lại, căng thẳng. Thật lâu sau –
Tiên Đế cất cao giọng nói “Người đâu, chuẩn bị dụng hình!”
Vừa dứt lời, chúng tiên thần sắc khác nhau, có hưng phấn, có lo lắng, có kích động, có hoảng sợ.
Trường Xuân bà tử ban đầu thất vọng, sau lại có chút mừng thầm;
Diêm Vương lão gia ban đầu phẫn nộ, sau lại có phần hưng phấn;
Tô Cận hoa tiên là ban đầu mê man, sau lại hoảng sợ……
Phần Cửu Vân thì ban đầu vui sướng, sau lại cảm thấy mất mát — Chi Chi, lại chạy đi đâu rồi?