Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 37: Cậu nhặt rau hay cậu dậy học?



Valentine, Hà Nguyệt Dương nhận được một quả cầu thủy tinh, bên trong có tượng cô dâu chú rể, mỗi lần bật công tắc, đèn sáng lung linh, nhạc vang lên trong trẻo…cô thích lắm, tuy nhiên vẫn chẳng biết ai tặng cả.

Hà Nguyệt Anh thì vẫn khóc lóc vang trời!

Lúc ngồi phòng chị gái, chẳng hiểu sao, tay cô vô tình thế nào, hất cả quả cầu xuống đất, vỡ cái choang. Hà Dương tiếc đứt ruột, mà chưa bao giờ quá nặng lời với Hà Anh cả…

Tự nhủ, cũng chẳng biết ai tặng, coi như không có vậy!!!

….

….

Một hôm Nguyệt Dương gặp Hiếu tỷ tỷ, trông tỷ dạo này mệt mỏi quá, bỗng tự cười, chính mình cũng vậy mà…thi mới chả cử…

-“Mệt quá muội ạ”

-“Vâng…”

-“Mà cái quạt trần của trường mình, quay như lờ ý, nóng điên cả người, chẳng trưa nào chợp mắt nổi…”

Hà Dương phì cười.

-“Ơ chắc lớp tỷ mới bị thế thôi, muội vẫn thấy mát mà…”

-“Làm gì có chuyện, quạt thì cùng một nơi sản xuất, điện thì cùng một nguồn?”

Thấy muội muội ngơ người, Hiếu gạt đi:

-“Thôi, có khi máu muội mát, ta người nhiều thịt, nóng…thôi ta đi trước đây, Nghĩa thấy ta tới muộn lại lo…”

-“Vâng, bye bye…”

-“Ừ, bye.”

…..

Vào học, Nguyệt Dương tự dưng nhớ lời tỷ, ngó lên nhìn cái quạt trần…Đúng là nó chạy như tiểu cô nương thẹn thùng vậy!

Nhưng mà đội tuyển của cô, chẳng thấy ai kêu cả, ngó sang, mọi người vẫn đang tập trung nghĩ bài, có lẽ vì vậy mà không ai để ý chăng?

Buổi trưa hôm đó, vẫn như thường lệ, là Phong chạy xuống mua cơm, rồi cho cái người mà cậu rất mực cưng chiều ăn.

Nguyệt Dương hôm nay mới giật mình, trong lúc cậu cho cô ăn cơm, cậu cũng ăn cùng. Và hai người…chỉ dùng một cái thìa thôi!

Bạn bè thân được tới mức này sao? Ăn chung, mất vệ sinh vậy mà sao bao ngày qua, cô vẫn thấy ngon được.

Ngượng, khó xử, Hà Dương lí nhí:

-“Sao lại có một cái thìa?”

Phong cũng đỏ bừng, cái con này, mọi khi học xong, mệt tới đơ ra, hôm nay lại để ý, cậu chống chế:

-“Hôm nay dưới căng tin hết thìa, có mỗi một cái này thôi…ăn tạm đi, tôi không có bệnh tật truyền nhiễm gì đâu”

Vậy à, vậy mà cô lại tưởng mọi ngày hai người đều ăn chung thìa, đúng là dưa bở dạo này giá rẻ quá mà!!!

Nhìn cậu gỡ tỷ mẩn gỡ từng cái xương cá, tự dưng trong lòng dâng lên những bồi hồi khó tả.

Vì những thổn thức trong lòng, mà trưa ấy, Hà Dương không thể nào ngủ được.

Đôi mắt khép hờ của cô nhìn thấy, cậu dùng khăn giấy, khẽ lau trên môi mình.

Cô còn thấy, cậu nhẹ xoa mồ hôi trên trán, vén lại mái tóc dày sang một bên, rồi cùng chiếc quạt giấy nhỏ, dịu dàng quạt cho cô.

Lý do là vậy sao? Chứ không phải máu cô mát như lời Hiếu tỷ tỷ nói…

-“Phong sao lại tốt với tôi như thế?”

Cô hỏi, rất nhỏ.

Mà lúc đó, cậu lại sợ, một lần nữa cô biết cậu thích cô, cô lại điên điên khùng khùng tránh xa cậu. Cậu chỉ đáp:

-“Tôi đã nói rồi, cậu chẳng chịu để trong đầu gì cả… bạn bè với nhau, giúp đỡ tý có sao!”

-“Bạn bè cũng thân như thế được à?”

Cô ngây ngô hỏi.

-“Thế này đã làm gì mà thân, đầy người còn thân hơn ý chứ…”

Hà Nguyệt Dương nghe cậu trả lời, thấy mình không làm gì có lỗi với em gái, yên tâm ngủ!!!

Buổi tối, họ học thêm một ca nữa ở nhà thầy Bình – thầy lãnh đội tuyển Toán năm nay. Thầy Bình có vợ là cô Lệ, hai người cùng dậy Toán trường cậu.

Thế cho nên hai cô thầy thường chia phần để dậy. Cô Lệ rất giỏi, có đợt bài khó, cả lớp chẳng ai giải được, thầy cũng không giải được, gọi điện về cho vợ, ba mươi phút sau đã có lời giải.

Vũ Phong vì thế, cực kì ngưỡng mộ thầy cô.

Hôm nay học tới phần Graph, sẽ tới lượt cô dậy. Lúc lớp trưởng Toán 2 tới, cậu vô tình ngó qua bếp, thấy thầy giáo mình đang nhặt rau…trong lòng cậu, không hiểu sao dâng lên cảm giác khó tả…

Tới phòng học tầng 3, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, tự dưng không kiểm chế được, cậu đặt balô xuống bàn, tâm sự với Hà Nguyệt Dương:

-“Dương ơi tháng tư làm hồ sơ thì đăng kí thi Sư Phạm nhé!”

Dương đang mải nghĩ bài, chẳng để ý, ừ bừa.

Phong phấn khởi quá, tiếp tục lên kế hoạch:

-“Cũng xây một cái nhà ba tầng nhé, dậy học ở tầng 3…”

-“Ừ…”

-“Tốt quá, vậy sau này tôi sẽ nhặt rau, còn cậu dậy học nhé!”

-“Ừ…”

-“Hay cậu thích nhặt rau, tôi dậy học?”

-“Ừ…”

-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! Cậu có nghe tôi nói không hả?”

Bị quát, Hà Dương giật nảy mình.

Ngẩng lên, thấy cô giáo đang nhìn mình cười, còn Vũ Phong mặt như cà chua cuối vụ, chẳng hiểu nổi cơ sự là ra sao???

……………

Hai tháng học hành vất vả rồi cũng qua.

Kết quả mong chờ rồi cũng tới.

Bên đội tuyển Anh, chiến công vang lừng, hoành tráng nhất có thể nói là Hiếu, dinh về giải Nhất Quốc Gia.

Đội tuyển Toán cũng không hề kém cạnh, khác với năm ngoái đề khó, năm nay đề dễ thở hơn nhiều. Đội Toán có 1 Nhất, 1 Nhì, và 2 Giải Ba, 2 Khuyến Khích. Thành tích cao chưa từng thấy.

Thầy Bình, thầy vẫn giữ thói quen ấy, thông báo giải theo kiểu Ốt Sờ Ca.

Khuyến khích 1:

Lại Việt An

Khuyến khích 2:

Nguyễn Văn Hùng

Giải Ba 1:

Hoàng Nguyên Bảo

Giải Ba 2:

Trương Đại Phước

Vậy là Nhất Nhì thuộc về Toán 2 rồi, trong lịch sử chuyên Biên Hòa, đây là khóa duy nhất mà Toán 2 lại nổi trội hơn Toán 1.

Giờ phút công bố, cả hai người họ cùng nhìn nhau.

Từ giải Ba trở lên là được nhận quyền tuyển thẳng vào đại học rồi, lại còn nghe nói, năm nay từ Giải Nhì có quyền tham dự vào vòng 2 chọn đội tuyển Quốc Tế, trực tiếp miễn thi tốt nghiệp.

Cho nên, nói về mặt lợi ích, giải Nhất hay Nhì cũng thế.

Nhưng mà, vẫn rất hồi hộp…

-“Thôi hai bạn về khao cả lớp đi, rồi cho cả buổi trưa mà đoán, chiều thầy thông báo tiếp…”

Thầy ơi là thầy? Có ai như thầy không?

Hai đứa mặt ngắn tũn về lớp…

Nguyệt Dương:”Rốt cuộc mình và Phong, ai được giải Nhất?”

Vũ Phong:”Rốt cuộc mình và Nguyệt, ai được giải Nhất?”

Buổi chiều, giờ ra chơi, Vũ Phong nhất định xuống hỏi thầy.

Cậu chạy hùng hục lên lớp, vỗ vai Hà Dương:

-“Chúc mừng, cậu giỏi lắm…”

Nghe cậu nói thế, cô đã lờ mờ đoán ra kết quả. Ừ thì cô thích cậu, nhưng nghe mình đạt thành tích cao nhất, vẫn thấy vui chứ…

Còn đang phởn, lớp trưởng đã thêm một câu xanh rờn:

-“Chúc mừng bạn Nguyệt, bạn đã rất xuất sắc trong kì thi năm nay, đã mang về cho chuyên Biên Hòa giải Nhì…”

Điên!

Rõ ràng là cố ý trêu tức cô mà!

Nhìn sang, cậu đang cười rất khoái trá, lấy tay, đánh vào lưng cậu ta một cái…

-“Cậu gãi ngứa cho tôi đấy hả?”

Cô chẳng thèm để ý cậu, bực mình quay đi.

Năm đó, ngoài nộp một hồ sơ sang trường ENS của Pháp, IQ 154 không hiểu bị IQ 157 dụ dỗ kiểu gì, cũng nộp hồ sơ vào khoa Toán Đại học Sư Phạm Hà Nội.

Hà Nguyệt Anh, thấy anh chị vậy, buồn lòng lắm, mà cô thì nộp sang Pháp chắc trượt từ vòng gửi xe…kể cả có đỗ, cô cũng không nỡ bỏ dở cả sự nghiệp ở Việt Nam.

Nộp Sư Phạm cũng không được, thời gian học rất tốn. Khó mà qua hết các môn, vì vậy, Hà Anh lựa chọn giải pháp an toàn, nộp vào một đại học tư, nói chung, chỉ là để lấy lí lịch đẹp.

Lại kể chuyện thi chọn đội tuyển Quốc Tế, chẳng hiểu đen đủi kiểu gì, hôm ấy Vũ Huỳnh Phong bị sốt virut.

Chỉ còn mình Hà Nguyệt Dương ra trận.

Chắc cô không thể đoán được, cậu trong hai tuần chờ đợi kết quả, còn hồi hộp hơn cả cô. Vì sao ư? Vì được chọn vào đội tuyển đồng nghĩa với việc cô sẽ được gọi lên Hà Nội học từ giờ tới tháng bảy, thi cử xong, về nước cũng phải đầu tháng tám…xa cô thế chắc cậu điên mất.

Giấy báo về, thành tích cô cũng khá cao, xếp thứ 7 toàn quốc. May mắn thế nào, đội tuyển lại lấy 6 người, Vũ Phong thở phào, như trút được tảng đá nặng!!!

Thời gian ngày càng gấp rút, học sinh khối 12 bò ra ôn thi tốt nghiệp, đại học.

Tuy nhiên mấy học sinh đạt giải Quốc Gia cao dường như lại là thời điểm nhàn nhã nhất. Không tị nạnh được, họ cũng vất vả bao ngày mà, cái này gọi là khổ trước, sướng sau!

Để động viên khen thưởng, năm nào nhà trường cũng cho mấy đứa trò cưng đi du lịch biển 2 ngày.

Lại một sinh nhật, vắng bóng anh chị…

Dù Phong đã sang lớp, tặng trước một con gấu bông to khổng lồ, trong lòng Hà Anh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy!!!

Cô chuẩn bị chục tờ giấy trắng cỡ to, tải bừa mấy tấm ảnh trên mạng, đúng 11h tối trước ngày đi du lịch của Nguyệt Dương, mới gõ cửa phòng, khóc lóc:

-“Tỷ tỷ, cứu muội với…”

Hà Dương thấy em gái như vậy, mới hốt hoảng:

-“Sao thế, có gì bình tĩnh nói…”

Hà Anh nấc lên từng tiếng:

-“Muội hứa với fan club chuẩn bị 10 bản vẽ, tối mai giao, vậy mà quên mất không chuẩn bị từ sớm, chuyện này mà lộ ra, các fan sẽ không còn tin tưởng muội nữa…muội không biết sao bây giờ…tỷ tỷ, vẽ hộ muội đi…giúp muội với…”

-“Đâu ta xem…”

Hà Nguyệt Anh chìa mấy tấm ảnh, chị cô lại hỏi:

-“Phải vẽ y hệt mấy bức này à?”

-“Vâng, phải vẽ khổ to nữa…”

-“Được rồi, để đấy ta cố xem sao…”

Hà Anh giọng đầy lo lắng:

-“Nhưng mai tỷ phải đi du lịch?”

-“Thôi không sao cả, ta thức vẽ đêm nay cho xong, chắc kịp …”

Cô sung sướng trở về phòng, 10 bản vẽ to cỡ này, tỷ có bò cũng chẳng xong được.

Đúng như Hà Anh dự đoán, Hà Dương bò cả tối, cũng chỉ được 7 bức, đồng hồ chỉ 7h30, cô đành nhắn tin cho thầy phụ trách, xin phép nhà có việc.

Vẽ một lúc, 8h, Hiếu tỷ tỷ nhắn tin trách móc, nói Hà Dương có mỗi dịp đi chơi cũng bỏ, xe cũng ra khỏi địa phận thị xã rồi, hối cũng không kịp.

Cô mệt tới rã rời, chẳng buồn quan tâm; lên giường chợp mắt chút, đằng nào tối mới giao; 10h cô dậy vẽ nốt 3 bức kia cho Nguyệt Anh là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.