Lệ Ngàn Năm

Chương 6



Màn đêm lại bao trùm vạn vật, trong tẩm cung, một nữ nhân mặc phụng bào, bà ta cao sang và uy quyền, trên gương mặt son phấn là sự cả kinh tột độ: "Cái gì? Hoàng thượng sao có thể mất tích được?"

Vị công công đứng bên cạnh cuối người, bộ dạng gấp rút: "Hoàng hậu, sáng nay a hoàn vào Tịnh Long điện thay long bào cho hoàng thượng thì đã không thấy người đâu."

"Một lũ vô dụng, ngay cả một lão già cũng không trông được, bây giờ không có hoàng thượng thì ai sẽ thượng triều sáng mai."- An Ca hoàng hậu nhíu mày lo lắng, đất nước không có vua e rằng các đại thần sẽ loạn mất.

Công công đứng bên cạnh là tâm phúc của bà ta _ Thiết công công, to gan nói nhỏ: "Hoàng hậu, hay là người cứ thượng triều thay hoàng thượng."

An Ca hoàng hậu nghe thế nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống ghế, im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Không được, mấy lão cáo già đó chắc chắn sẽ phản đối, cục diện triều đình ta vẫn chưa rõ hết, mỗi bước đi phải vô cùng thận trọng."

"Hoàng hậu, thứ cho nô tài nói thẳng, xưa có Võ Tắc Thiên cũng mang thân phận một nữ nhi mà trị vì thiên hạ, hoàng hậu, người về tài sắc lẫn mưu trí không thua gì nam nhân lại càng nói gì đến tên hoàng đế vô dụng kia, Thiên Thần quốc mà rơi vào tay người chắc chắn khí thế hưng thịnh, đời đời no đủ."- Thiết công công tuôn một tràn, ông ta cò thể làm tâm phúc bên cạnh An Ca hoàng hậu suốt 6 năm trởi nên không thể xem thường, nếu nói An C hoàng hậu thông minh và mưu trí 10 thì Thiết công công này cũng xếp thứ 7.

An Ca hoàng hậu cười lớn, khí thế ngạo mạn của bà ta vốn bị che giấu kỹ lại vì những lời tâng bốc của Thiết công công mà bừng dậy.

"Hay cho câu "Khí thế hưng thịnh, đời đời no đủ". Được, ta đã đợi suốt 6 năm trời, đã đến lúc thực hiện lời hứa của ta với Đại Tước quốc."

...

Trong màn đêm, từng âm thanh du dương của đàn vang vọng, trong tiếng đàn có chứa một sự cô độc nhưng lại thanh lãnh lạ thường.

Hàn Tâm ngồi đó, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên dây đàn, những cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi như đang nhảy múa trong không trung, ánh trăng trèn trên cao cũng dùng ánh sáng dịu nhẹ của mình để soi sáng vạn vật, khung cảnh này tuy ở nhân thế nhưng lại tựa chốn bồng lai.

Đó là cảnh mà Chí Kiệt nhìn thấy, hắn đứng yên tại chỗ, ngay cả hít thở cũng quên trước cảnh đẹp trước mắt, hắn sợ mình sẽ phá vỡ nó.

Nhưng Hàn Tâm trời sinh nhạy cảm với hơi thở con người, chỉ cần xung quanh có người nàng sẽ cảm nhận được, ánh mắt đang tĩnh lặng đột nhiên sắc bén, giọng nói nàng trong trẻo lạnh nhạt: "Ai?"

Chí Kiệt đang ngơ ngác thì một phi đao phóng đến, ghim thẳng lên bức tường sau lưng.

"Con biết là ta không thích bị nhìn trộm."- Nàng dừng đàn, tựa lưng vào thân cây phía sau, vẻ sắc bén trong mắt được che đi bằng ánh mắt thản nhiên, như cười như không nhìn hắn.

"Tại con sợ làm phiền nhã hứng của người, sư phụ, thật không ngờ người biết đàn, lại đàn hay như vậy."- Chí Kiệt chậm rãi đi đến, bộ y phục vàng nhẹ, phất phơ trong gió, anh khí ngời ngời.Hàn Tâm cười nhẹ nhìn hắn: "Vậy con nghĩ thế nào."

Chí Kiệt ngồi cạnh nàng, im lặng một lúc, khi thấy tâm tình nàng vui vẻ thoải mái như vậy mới lên tiếng: "Từ nhỏ đến lớn người luôn là người con thần tượng nhất, người luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, lại vô cùng quyết đoán, con cứ nghĩ một ma vương sẽ luôn như vậy, lạnh nhạt hờ hững, không ngờ... người lại có nhã hứng nhẹ nhàng này."

Không sai, lời hắn nói nửa phần thật cỏn lại là lựa lời mà nói, dùng bốn chữ "lạnh nhạt hờ hững" chi bằng nói là "Tàn nhẫn vô tình" thì đúng hơn nhưng hắn không cho phép mình nói, không hiểu sao hắn cảm thấy bốn chữ mà ai cũng dùng khi nói về ma vương đó rất giả dối, bởi lẽ sư phụ không giống người vô tình mà thiên hạ nói.

Mà Hàn Tâm có vẻ như rất tin lời hắn nói, nàng vồn là người cẩn thận, khi nói chuyện luôn dùng Độc Tâm thuật để hiểu được tâm tư của đối phương, đó dường như đã trở thành thói quen của nàng. Nhưng bây giờ đây, thói quen đó dường như không tác động nàng nữa, cảm giác này chỉ mình Hàn Tâm nàng hiểu. Phải, nàng chính là không muốn độc tâm tư của hắn, nàng sợ, sợ sẽ biết được những thứ không nên biết, cứ như vậy, nàng tin những lời hắn nói mà nờ nụ cười nhạt như có như không: "Xem ra ấn tượng của con về sư phụ không mấy khách quan."

"Con..."- Chí Kiệt căng thẳng chẳng lẽ sư phụ biết mình nói dối nên không vui?

Hàn Tâm bật cười một tiếng nhẹ, dù chỉ là một nụ cười nhẹ và nhạt nhưng đủ để làm tim hắn không tuân thủ trình tự đập, sư phụ rất đẹp, một nét đẹp kiều diễm, khi cười, đôi mắt người lại long lanh và hấp dẫn hơn bao giờ hết, như lời sư phụ nói, người là ma vương nên không bao giờ già, vậy nên từ năm hắn 1 tuổi đến năm hắn 20, người vẫn không thay đổi.

Hàn Tâm đứng lên, cất giọng nói điều điều: "Con có biết đời người thứ gì là không thể tránh khỏi không?"

Chí Kiệt suy nghĩ sau đó nói: "Sinh, lão, bệnh, tử."

"Không sai, đó là bốn giai đoạn mà một người bình thường phải trải qua, vậy con có biết ai sẽ trường sinh bất tử không?"- Hàn Tâm nói.

Chí Kiệt nói: "Thần tiên."

Hàn Tâm cười nhạt: "Ngoài thần tiên ra thì còn có ma vương ta."

Chí Kiệt mở to mắt ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi hỏi: "Tại sao sư phụ có thể trường sinh bất tử."

Hàn Tâm im lặng, ánh mắt âm trầm khó đoán, chậm rãi nói: "Vì ta không phải người."

Chí Kiệt ngạc nhiên tột độ, điều này trước giờ hắn không hề biết, sư phụ không phải người?

Hàn Tâm nhìn qua hắn rồi nói: "Bốn ngàn năm trước, ta chỉ là một cành trúc dại ven đường, một ngày, sư phụ ta cũng chính là Thiết ma nữ đi ngang qua, nhìn thấy ta rồi thu nhận, từ đó ngày ngày ta hấp thụ ma khí, trải qua hai trăm năm mới luyện thành người, quá trình đó thật sự thống khổ vô cùng."

Ngưng một lúc nàng nói tiếp: "Sau khi sư phụ bị người của Toàn Chân phái hạ sát, ta đảm nhiệm vị trí ma vương, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng ta một bước lên mây, nhưng họ không biết rằng, trở thành ma vương đồng nghĩa với việc ta phải chấp nhận hai lời nguyền độc ác, một trong số đó là trường sinh bất tử."

Chí Kiệt nghe xong thì cũng hiểu vài phần, chỉ có điều...

"Sư phụ, trường sinh bất tử không phải rất tốt sao? Trên thế gian nhiều người muốn mà không được, sao nó lại là lời nguyền?"

Hàn Tâm cười nhạt, đáy mắt ẩn chứa nỗi bi ai: "Con không hiểu, sở dĩ người trong thiên hạ muốn được trường sinh bất tử, là vì họ không biết được cái cảm giác kinh khủng của nó... ta trước giờ điều một mình trên Hàn Linh điện, có những người đối xử rất thật lòng với ta nhưng ta lại ép bản thân không được chìm đắm trong những tình cảm phức tạp đó, vì họ là người thường, có một ngày sẽ già rồi chết, chỉ có ta là người bị bỏ rơi lại."

"Sư phụ..."- Chí Kiệt nhìn nàng như vậy quả thật không quen, hắn chưa bao giờ nhìn thấy sư bi ai ở nàng, kỳ thật, hắn rất muốn hỏi, thật ra sư phụ có giữ khoảng cách với hắn như những người khác không? Hắn không hiểu vì sao mình lại rất muốn biết câu trả lời đó.

Hàn Tâm thu lại vẻ bi ai, đôi mắt lại bình thản lạ thường: "Vì vậy nên ta rất thích đàn, tiểu Kiệt, có những lời con người không thể nói nhưng tiếng đàn thì có thể."

Nói rồi nàng ngồi xuống, tiếp tục đàn những âm thanh tuyệt diệu, Chí Kiệt thấy thế thì rút kiếm, nương theo tiếng đàn mà đánh những đường kiếm tuyệt đẹp.

Hàn Tâm cười nhẹ, hai người không nói nhưng vẫn âm thầm hiểu nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.