Từ Tình dừng lại, vài giây rồi mà cũng chưa phát ra âm thanh nào, nhưng qua điện thoại cô lại nghe được tiếng nhịn cười.
“Muốn cười thì cười đi, đừng có nhịn.” Nhìn lại thân thể không tốt của mình, Thời Lê thở dài.
Mới vừa nói xong, Từ Tình bên kia liền cười chẳng kiềm được, “Ai da, cười chảy cả nước mắt rồi, mạng đâu có hiểu chuyện như vậy, rõ ràng là cậu giật dây bắc cầu rồi.”
“Cái gì mà giật dây bắc cầu, rõ ràng là muốn ép tớ chết.” Thời Lê nhìn chằm chằm dấu chấm hỏi kia và chữ đã nhận đến phát ngốc, còn ảo tưởng anh chỉ phản xạ có điều kiện, thật sự thì chưa đọc tin nhắn.
Thoạt nhìn anh rất bận rộn, hẳn là không có thời gian…
“Khá tốt, anh ấy là ông chủ, dù có tệ đến đâu thì cũng là giám đốc điều hành, cái loại sơ yếu lý lịch cũng đã đọc không dưới nghìn bản, so với chúng ta, anh ấy biết viết thế nào sẽ có sức hấp dẫn hơn.”
“Cậu cho rằng ông chủ hay giám đốc điều hành có thời gian để thảo luận về một sơ yếu lý lịch bị gửi sai với một sinh viên à?”
Từ Tình không cười, “Tớ đây là đang an ủi cậu đấy.”
Thời Lê vừa gõ một dòng vào hộp thoại: “Xin lỗi Cận tiên sinh, tôi gửi sai người” rối rắm ở cuối câu nên dùng dấu chấm câu hay dấu chấm than.
Một cái có chút nhạt nhẽo, một cái có khả năng sẽ diễn tả tâm trạng đầy đủ hơn.
Rối rắm một phen, cô chọn dấu chấm câu, nhấn gửi đi rồi nhanh chóng tắt khung chat, mắt không thấy tim không đau.
“Giải thích xong chưa?” Từ Tình hỏi.
Thời Lê ừ một tiếng, cố ý đổi đề tài, hỏi Từ Tình: “Khi nào cậu trở về, đến lúc đó cậu cứ ở lại nhà tớ đi, buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau?”
Từ Tình đã qua phỏng vấn, lúc về đến nhà đã nhận được lời mời thực tập.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tớ có thỏa thuận với công ty là sẽ ở nhà với ba mẹ vài ngày.” Từ Tình thở dài, “Hà Vân San cũng qua phỏng vấn, tới tìm tớ, nói muốn đi thuê nhà với tớ.”
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Thời Lê hỏi.
“Đều ở cùng ký túc xá, nếu tớ ở nhà cậu, cậu ấy phải làm sao bây giờ, mà nếu hai tụi tớ đều ở lại thì phiền quá, tớ vẫn nên đi thuê nhà với cậu ấy.”
“Ừm.” Thời Lê cũng không có ý kiến gì khác.
Lại hàn huyên một hồi mới cúp máy.
Cô cho rằng qua vài phút sẽ bớt ảo não, nhưng rõ ràng là cô cũng đã suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt.
Thời Lê ngã lên giường lăn qua lăn lại, mãi đến khi lăn thành cái bánh cuốn thì dừng, bây giờ đếm ngón tay tính, cô ở trước mặt Cận Ngộ Bạch cũng đã chết hai lần.
“Lê Lê, xuống nhà ăn cơm.” Mẹ Thời gõ cửa phòng ngủ, nói.
“Dạ, con xuống liền.”
Thời Lê tự cứu mình ra khỏi chăn, sửa sang lại quần áo, xuống lầu ăn cơm.
Mỗi một lần Thời Lê về nhà, mẹ Thời đều đều sẽ làm không ít món ngon, bà vẫn luôn cho rằng Thời Lê quá gầy, muốn nuôi béo một chút, như vậy thân thể cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng thể trọng của Thời Lê khá trầm ổn, mấy năm nay cũng không có thay đổi nhiều.
Mẹ Thời gắp tôm cho cô, nói: “Hai vị tiên sinh lần trước con đã nói họ giúp con ấy, con trả tiền rồi có cảm tạ người ta chưa?”
Thời Lê gật đầu, “Có ạ, con mời họ ăn cơm.”
“Ở đâu?”
“Ở gần trường học.”
“Nhà hàng nhỏ gần trường con ấy hả?” Mẹ Thời nhíu mày, “Sao lại đến đấy, con không đủ tiền có thể nói với mẹ mà, như vậy họ lại thấy nhà chúng ta không hào phóng.”
Thời Lê lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, “Con nghĩ họ đã quen với mấy nhà hàng sang trọng rồi nên con muốn kiếm một nhà hàng khác lạ một chút.”
Quen ăn thịt cá, cũng sẽ thích cháo trắng rau xanh.
“Không thể như vậy được đâu, không đủ thành ý, vừa hay mấy ngày trước có người đưa tới mấy con gà thả vườn, không phải cái loại gà công nghiệp bình thường, để mẹ nấu canh, rồi con đưa cho người ta?
“Không cần phiền toái như vậy đâu.” Thời Lê nghĩ rằng cô còn chẳng có khả năng gặp Cận Ngộ Bạch.
“Đây mới là tâm ý, là tâm ý của mẹ, cảm tạ bọn họ giúp con gái mẹ, mẹ cũng không có cái gì khác để cho người ta.” Mẹ Thời một tay chống mặt, một tay giữ phần tóc rơi xuống chóp mũi.
Mẹ Thời kiên trì như vậy, Thời Lê cũng không có từ chối nữa.
Cô liên lạc với Quan Thịnh trước, anh sau khi hết nghỉ phép liền trở về bệnh viện, gần đây bận đến mức chân không chạm đất, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng hỗn loạn, ăn cơm cũng không đúng giờ, nghe nói có canh gà uống, tỏ vẻ vô cùng chào đón cô.
Thời Lê đưa cho Quan Thịnh trước.
Quan Thịnh mới vừa phẫu thuật xong, bụng đói kêu vang, vừa ngửi được mùi canh gà liền rớt mất hồn.
Anh dẫn Thời Lê vào phòng, còn có mấy bác sĩ khác cũng đang ở đây, nói giỡn muốn uống thử một chút, Quan Thịnh liền vươn tay ôm lấy bình giữ nhiệt vào lòng, tựa như gà mái bảo vệ con, “Đi đi, các cậu không có phần đâu.”
“Keo kiệt.”
“Keo kiệt.”
“…”
Bác sĩ bên cạnh chú ý tới Thời Lê, hỏi: “Tôi chưa từng gặp cô gái nhỏ này, là ai vậy?”
“Em gái tôi.” Quan Thịnh thuận miệng nói.
Mới vừa dứt lời liền có tiếng kéo ghế, bác sĩ đối diện quay lại, “Nhìn còn rất trẻ, em gái tên gì, bao lớn rồi, còn đi học sao?”
Còn chưa nói xong, ghế dựa đã bị Quan Thịnh đá về, “Nụ hoa của Tổ quốc, mấy ông già các cậu đừng có mơ tưởng, một chút ý niệm cũng không được.”
Bác sĩ kia còn muốn nói, Quan Thịnh nói thẳng: “Câm miệng, cậu không được nghĩ gì.”
Nói xong lại nói với Thời Lê: “Ở đây toàn là cẩu độc thân lớn tuổi, không cần thương hại, bọn họ còn độc thân là đúng rồi.”
“Không phải cậu cũng độc thân sao?” Bác sĩ đối diện bất bình.
Quan Thịnh hừ cười, “Cái này không giống nhau, tôi chủ động lựa chọn, còn các cậu bị buộc như vậy.”
“Lần sao nếu có người nhà bệnh nhân đến làm loạn, tôi nhất định sẽ đẩy cậu ra chắn đao.”
“…”
Thời Lê trong bệnh viện lâu như vậy, thấy các bác sĩ ở đây đều thành thục trầm ổn, còn tưởng rằng Quan Thịnh là một ngoại lệ, không ngờ tới họ cũng chẳng khác người thường là mấy.
Quan Thịnh giải quyết mấy tạp âm bên cạnh rồi mới mở bình giữ nhiệt ra, nắp vừa mở ra, mùi vị thơm ngon theo đó mà tỏa ra.
“Thay tôi cảm ơn cô Thời nha, kỳ thật không cần khách khí như vậy, bác sĩ chúng tôi cứu người là chức trách mà.”
Bởi vì biết Quan Thịnh không có thời gian ăn cơm, ngoại trừ canh gà, mẹ Thời còn tiện tay xào hai món, cùng với một chén đầy ắp còn, một người đủ ăn.
“Tiểu Bạch cũng có sao?” Anh ta hỏi.
Thời Lê gật đầu, “Em chưa có hỏi, nhưng nếu anh ấy có thời gian em sẽ đưa.”
Ở trong mắt cô, Cận Ngộ Bạch chính là một độ khó, nếu quá khó, hình như cũng không phải không thể từ bỏ.
“Đợi chút, tôi phải chụp một tấm.” Quan Thịnh không nhúc nhích, lấy điện thoại ra chụp hình, “Tay nghề của cô Thời thật tuyệt, tốt hơn cả nhà hàng rồi.”
“Đúng vậy, cơm mẹ em nấu là tuyệt nhất.” Thời Lê giơ ngón tay cái, rất là tự hào.
Quan Thịnh đã luyện tốc độ ăn cơm, tựa như gió cuốn mây ta, mười phút đã kết thúc cuộc chiến.
Đây là bữa ăn thư thái nhất của anh ở bệnh viện, “Hôm nào anh nhất định phải qua thăm cô, hỏi xem cô chú có thiếu con nuôi không.”
Thời Lê cười, “Vậy để em về hỏi mẹ.”
“Được, như vậy đi.”
Quan Thịnh và Thời Lê dọn dẹp lại bình giữ nhiệt, vì trong bệnh viện không tiện để rửa nên Thời Lê trực tiếp mang về.
Anh tiễn Thời Lê ra khỏi bệnh viện, đưa người lên xe, còn vẫn luôn giữ động tác vẫy tay chào.
Đám người đi rồi, Quan Thịnh thuần thục móc điện thoại ra, mở khung chat với Cận Ngộ Bạch, gửi ảnh vừa chụp cho anh.
Cận Ngộ Bạch nhắn lại anh dấu chấm hỏi.
Quan Thịnh mừng như điên, vừa rồi lo lắng anh sẽ không trả lời, như vậy buổi biểu diễn này sẽ chỉ có một người, ảnh hưởng đến phong độ của anh ta.
Anh rụt rè trả lời lại: “Thời Lê vừa đưa qua, tôi nói không cần, nhưng cô bé ấy thế nào cũng muốn đưa qua, tôi mới nghĩ trời lạnh thế này không muốn cô ấy đi vòng vòng, nhưng cậu cũng biết cô ấy kiên cường thế nào mà, trực tiếp đưa qua cho tôi.”
Cận Ngộ Bạch: “?”
Quan Thịnh tiếp tục nói: “Canh gà này là cô Thời nấu, tôi nghĩ là muốn cảm tạ đêm mưa to ấy, đúng rồi, cậu có không?”
Cận Ngộ Bạch không trả lời.
Quan Thịnh coi như anh thấy được, “Không có sao, vậy chắc chỉ đưa cho mình tôi thôi đấy. Cậu nói xem, có phải hôm bữa gặp mặt ở bệnh viện, cô cảm thấy tôi tuấn tú lịch sự nên mới nấu cho không?”
Một lát sau, Cận Ngộ Bạch phản hồi lại, đơn giản rõ ràng.
“Lượn đi.”
Quan Thịnh li3m môi dưới, cười thầm, cách màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Cận Ngộ Bạch bây giờ. Chọc khối băng xong, anh liền cất điện thoại đi, thành công lui thân.
Hoàn toàn không biết bên kia Thời Lê trên xe taxi, màn hình dừng ở khung chat với Cận Ngộ Bạch trong thời gian dài.
Ngày đó cô bị cồn k1ch thích nên mới hỏi anh vấn đề ấu trĩ họ có phải bạn bè không, mặc dù anh trả lời “Người bạn nhỏ” nhưng cô lại thấy như là anh thuận miệng trả lời cô.
Bọn họ sao có thể là bạn bè được.
Nói như nào nhỉ, cô như người đứng dưới đất ngắm trăng, mà Cận Ngộ Bạch là vầng trăng cô tịch ấy.
Bên cạnh anh không cần có người, chính anh là một thế giới riêng rồi, những người khác tới gần cũng như là một sự quấy rầy với anh vậy.
Mà hiện tại, Thời Lê cần phải quấy rầy anh.
Quá khó khăn.
Thời Lê dựa lưng vào ghế, nghĩ nếu có thể trực tiếp ăn một đao thì tốt rồi, không cần phải chịu sự lăng trì thống khổ này.
*
Trợ lý đã đứng bên cạnh Cận Ngộ Bạch nửa giờ, cũng giống như mọi ngày, không có gì nổi bật.
Mãi đến khi anh ta không cẩn thận nhìn vào khung chat của ông chủ, anh ta không nhìn nội dung, đó không phải là điều mà một người trợ lý như anh nên để ý đến.
Nhưng khi tài liệu ấy được mở ra, trợ lý có thể nhìn ra là một bản sơ yếu lý lịch.
Hả, là một bản sơ yếu lý lịch?
Lúc Cận Ngộ Bạch nhận được bản sơ yếu lý lịch này, tâm tình cũng không khác anh ta là mấy.
Anh theo bản năng tải nó xuống, sau đó mở file ra, bao phủ kín màn hình máy tính, trên đó có ảnh căn cước công dân của Thời Lê, trong mắt như giấu một chú nai, vừa chịu kinh hãi nên chạy loạn.
Chưa đầy một phút, Cận Ngộ Bạch đã xem hết toàn bộ nội dung, sau đó nhắn lại Thời Lê một dấu chấm hỏi.
Bảo anh giúp sửa chữa sơ yếu lý lịch à?
Thoạt nhìn không có khả năng, Thời Lê không có lá gan làm như vậy.
Một lát sau Thời Lê giải thích cô gửi sai người, và đó là lý do duy nhất có lý.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cận Ngộ Bạch mặt mày lãnh đạm, mí mắt rũ rũ, dừng lại ở mấy dòng nói về kỹ năng, thoạt nhìn đều là những thuật ngữ chuyên môn nhưng chỉ là hù người, thực tế lại vô cùng vô dụng.
Rốt cuộc cũng là một sinh viên chưa ra trường.
Cận Ngộ Bạch tiện tay đánh dấu lại.
Trong đầu trợ lý còn đang nghĩ tới bản sơ yếu lý lịch vừa rồi, gần đây công ty đang tuyển thực tập sinh, nhưng người này có bối cảnh trâu bò thế nào mà lại đi cửa sau với ông chủ.
Trợ lý liền nhìn ông chủ tắt đi rồi mở lại.
Anh ta còn đang nghĩ, có lẽ là ông chủ không vui, đang cân nhắc xem người này rốt cuộc có đủ tư cách hay không.
Rốt cuộc trợ lý theo ông chủ cũng đã lâu như vậy, gặp qua không ít lão tổng trong công ty muốn đưa con gái mình vào công ty, nhưng tất cả đều bị ông chủ đánh rớt.
Nhưng thật nhanh, anh ta phát hiện mình sai mất rồi.
Bởi vì ông chủ mở tắt một hồi, tiếng tạch tạch từ bàn phím vang lên.
Trợ lý: “…”
Là ông chủ đang sửa sơ yếu lý lịch ấy.
Anh ta giữ nguyên khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm, tầm mắt hướng lên trên, nhìn thấy được cái tên bên góc trái — Thời Lê.
Cái tên rất đơn giản.
Nhưng anh ta nhất thời nhớ không nổi, người nào họ Thời có bối cảnh hiển hách như vậy, có thể nhờ Cận tổng sửa giùm sơ yếu lý lịch.
Trợ lý cũng không có tâm tư khác, người có thể nhờ được anh, anh ta trêu chọc không nổi, chỉ có thể trốn.
Chưa đến vài phút, sơ yếu lý lịch đã được sửa xong.
Cận Ngộ Bạch không trực tiếp gửi qua, tiếp tục công việc còn dang dở khi nãy.
Khi nhận được tin nhắn của Quan Thịnh thì đã là buổi chiều, anh ấn mày, giảm bớt nhức nhói quanh mắt, thuận tay mở xem tin nhắn Quan Thịnh vừa gửi đến.
Một bức ảnh không đầu không đuôi, phù hợp với phong cách nhàm chán thường ngày của anh.
Cận Ngộ Bạch tiện tay gửi lại dấu chấm hỏi.
Quan Thịnh rõ ràng là đang chờ anh trả lời, một đoạn tin nhắn dài được Quan Thịnh gửi lại, giữa những hàng chữ đều là sự đắc ý và khoe khoang.
Nhàm chán, chẳng có tí dinh dưỡng gì, trực tiếp đuổi anh ta đi.
Cũng chỉ là một chén canh gà thôi mà, có gì đáng để anh ta vui vẻ thế.
Cận Ngộ Bạch vẫn vô cảm cho đến khi trợ lý đi vào văn phòng, hỏi anh sẽ chọn nhà hàng nào cho buổi tối, mới vừa nói xong câu đầu, đã thấy sắc mặt ông chủ không được tốt lắm.
Trợ lý hồi tưởng lại, hình như mình cũng không nói bậy gì.
Lúc này điện thoại lại vang lên.
Cận Ngộ Bạch liếc mắt qua, nhìn thấy ảnh đại diện là một chú người tuyết với cái mũi khểnh, anh bình tĩnh nói: “Chờ một chút.”
Trợ lý liền thành thật chờ.
Cận Ngộ Bạch nhấn mở tin nhắn, nhìn qua tin nhắn mà Thời Lê vừa gửi.
Thời Lê: “Cận tiên sinh, vì muốn tỏ lòng biết ơn về sự giúp đỡ của anh lần trước, mẹ tôi đặc biệt hầm canh gà thả vườn, không giống mấy loại gà công nghiệp kia, không biết anh có thời gian không, tôi có thể mang qua chứ?”
“Nếu anh không có thời gian thì tôi không quấy rầy nữa, rất cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ!”
Hai đoạn tin nhắn được gửi tới cùng lúc, giống như đoán được anh sẽ từ chối, nên cho cả hai người một bậc thang đi xuống.
Cận Ngộ Bạch không trực tiếp trả lời lại, ngẩng đầu nói với trợ lý: “Không cần, hôm nay tôi không ăn ở công ty.”
“À, vâng ạ.” Trợ lý trả lời.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh ta cảm thấy chưa đến một phút, khí chất của Cận tổng đã thay đổi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cận tổng: Không có lý do nào khác, chỉ là vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thôi.