“Từ chối đi, từ chối đi, lạnh lùng nói một câu không cần đi.” Thời Lê gửi tin nhắn xong, nắm chặt điện thoại, cố gắng thôi miên Cận Ngộ Bạch bên đầu kia điện thoại.
Trên thực tế, khi cô chọn môn tâm lý học, ngoại trừ nghe giáo viên giảng để lấy tín chỉ, những cái khác đều không học được.
Cho nên thôi miên không hề hiệu quả.
Điện thoại truyền đến tin nhắn mới nhất: “Được, đến khách sạn lần trước đi.”
Ôi.
Thời Lê ngả người ra sau, tựa lưng vào thành ghế xe, như bị rút hết linh hồn, dáng ngồi càng không đáng nói, hệt như một cụ già bị liệt.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, thấy Thời Lê tầm tuổi một sinh viên, cười nói: “Có kết quả thi cuối kỳ rồi hả?”
“Sao ạ?” Thời Lê đắm chìm ở đau khổ chưa thoát ra được, phản ứng có chút chậm chạp.
“Thi tệ, lo lắng sẽ không qua môn?” Thoạt nhìn tuổi của bác tài xế cũng đã có con, “Một lần thi tệ không có sao cả, ba mẹ nói hai ba câu là qua thôi.”
Cảm nhận được sự ấm áp từ con người xa lạ, trong lòng Thời Lê dễ chịu hơn một chút.
Chỉ là việc cô đang đối mặt còn khổ sở hơn cả thi tệ, đặc biệt là sau khi cô tự bẫy chết mình những hai lần trước mặt Cận Ngộ Bạch, cô không muốn gặp lại anh nữa, ít nhất là trong đoạn thời gian.
Thời Lê về tới nhà, mẹ Thời biết Quan Thịnh khen không dứt miệng, cũng đồng ý nhận anh làm con nuôi, hoan nghênh anh đến nhà ăn cơm.
“Còn người kia có phải không dễ ở chung không con?” À phải rồi, Cận Ngộ Bạch luôn để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.
“Cũng không phải, tâm địa anh ấy tốt lắm, chỉ là ngoài mặt thì lạnh lùng, không hòa đồng lắm thôi.” Thời Lê không do dự, trực tiếp buột miệng nói thẳng ra, cô phát hiện tuy rằng mình sợ Cận Ngộ Bạch, nhưng sẽ theo bản năng giải thích giúp anh.
Mặc dù, đúng là Cận Ngộ Bạch không dễ ở chung thật.
Mẹ Thời đã ăn cơm xong, “Ngoài lạnh trong nóng?”
Thời Lê suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hình như là vậy ạ.”
“Vậy cho cậu ấy nhiều cơm một chút.” Nói xong, mẹ Thời xúc thêm một muỗng cơm mới, vo vo nắn nắn, khiến nó dính thành một khối, kiên cố như gạch.
Hai mẹ con liếc nhau, đều nhịn không được mà bật cười.
Không sao cả, Cận Ngộ Bạch cũng không có ăn thịt người.
Trước khi đi Thời Lê còn tự cổ vũ chính mình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô tới khách sạn ngày hôm đó, hẳn là nên đi chào hỏi trước, Thời Lê đi về phía lễ tân báo tên Cận Ngộ Bạch, liền có người phục vụ đưa cô lên phòng.
Người phục vụ đưa cô tới cửa phòng, cô có chút cúi đầu, “Cảm ơn.”
Sau đó, cô hít sâu một hơi, rồi mới ấn chuông cửa, bởi vì khẩn trương mà mím chặt môi, lòng bàn tay cầm bình giữ nhiệt cũng đổ mồ hôi.
Cửa mở ra, Cận Ngộ Bạch đứng trước mặt cô, anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.
Thời Lê nhìn anh rũ mắt, mí mắt anh nhàn nhạt vệt đen.
Là vì cô đến gần quá sao? Thời Lê ổn định lại nhịp thở, cô nâng bình giữ nhiệt trong tay, chuyên nghiệp cười, “Canh gà.”
“Ừ.” Cận Ngộ Bạch tránh qua một bên.
Anh xoay người lại, lúc này, Thời Lê mới hít một hơi thật nhẹ, như cá về với nước, sống lại một lần nữa.
Thời Lê đi vào phòng, đóng cửa lại.
Nơi này vẫn giống lần trước cô đến, dù là gặp lại nhưng chẳng có mấy cảm giác thân thuộc, cũng giống như Cận Ngộ Bạch vậy, bất luận là gặp bao nhiêu lần, cô cũng vẫn không có cảm giác quen thuộc với anh.
“Cận tiên sinh, đây là canh mẹ tôi vừa nấu, anh dùng ngay cho nóng.” Thời Lê đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vừa mở nắp, hương thơm đã bay tứ phía, làm ai trong phòng cũng có thể ngửi được.
Cận Ngộ Bạch kéo ghế ra, ngồi xuống.
Thời Lê phát hiện người này, dù là đứng hay ngồi, lưng anh vẫn luôn thẳng tắp, dù có trong tư thế độc đáo nào, dường như anh sẽ chẳng bao giờ khom lưng.
Anh lãnh đạm, hờ hững, cũng không kém phần sạch sẽ.
Cận Ngộ Bạch nhận đôi đũa từ tay cô, ánh mắt nhìn bình giữ nhiệt mấy giây, như thể rất muốn chụp ảnh lại rồi ném vào mặt Quan Thịnh.
Một bữa cơm, ai mà không có? Cũng không có gì để khoe khoang.
Nhưng anh không làm vậy, trước khi động đũa còn nói: “Cô Thời thật có tâm.”
“À không có gì.” Thời Lê lại ngượng ngùng.
“Cảm ơn.”
Đột nhiên nhận được một lời cảm tạ chính thức, là chính miệng Cận Ngộ Bạch nói ra, có chút không chân thật.
Mặt Thời Lê nóng đến bỏng, “Không cần khách khí.”
Cận Ngộ Bạch vẫn như trước, ăn cơm thong thả ung dung, so với Quan Thịnh tốc chiến tốc thắng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng thật an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng anh nuốt cơm rất nhỏ.
Thời Lê có vẻ có chút ăn không ngồi rồi, chơi điện thoại thì không lễ phép, cô cảm thấy mình thật giống đầu gỗ, cứ ngốc ngốc.
“Cô đang tìm chỗ thực tập à?” Cận Ngộ Bạch bỗng nhiên mở miệng.
Nhắc đến sơ yếu lý lịch kia, cả người Thời Lê đều co quắp, cảm giác gửi sai người vẫn chưa nguôi ngoai, “Vì trường có khóa học thực tiễn, thực tập chiếm hai phần điểm.”
“Ừ.”
Cô vốn tưởng rằng đề tài này đến đây đã kết thúc. Cận Ngộ Bạch trước nay không phải là người nói nhiều, mà câu trả lời của cô cũng không khiến người ta muốn tiếp tục.
Nhưng Cận Ngộ Bạch uống xong một ngụm canh, lại nói: “Kỳ thật tôi cũng đã xem sơ yếu lý lịch của cô, cô giải thích chút đi.”
Khi đó, anh cũng không biết ý đồ của cô là gì.
Thời Lê: “…”
Quả nhiên là vẫn thấy được.
Bên tai cô như bị những tia lửa nhỏ bắn vào, rồi lan ra cháy cả thảo nguyên, cô co quắp bất an, nhất thời không biết nói gì.
“Tôi viết không tốt lắm, lúc ấy tôi định gửi cho bạn cùng phòng xem.” Cô lúng ta lúng túng nói.
Khẩn trương, Thời Lê liền mất tự nhiên dịch qua một bên.
Cận Ngộ Bạch dừng động tác lại, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt nhỏ của cô, bây giờ đang rất là đỏ.
Cô thật là giống một con thỏ.
Gió thổi cỏ lay một chút đã khiến cô giật mình.
Cận Ngộ Bạch buông đũa xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn, rũ hai tay, khớp xương ngón tay thon dài, anh nói: “… Có cần hỗ trợ không?”
Thời Lê quay đầu lại, còn cho rằng mình đã nghe lầm.
“Coi như bữa cơm này là phí.” Cận Ngộ Bạch bổ sung.
Thời Lê lắc đầu giải thích, “Đây là bữa cơm tôi cảm tạ anh đã giúp đỡ.”
“Muốn không?”
Cận Ngộ Bạch nhìn cô, hỏi.
Thời Lê sửng sốt một lát, thành thật gật đầu, “Muốn.”
Cô lo lắng rằng mình không thể nhớ hết được, theo bản năng mở chức năng ghi chú của điện thoại ra, hoàn toàn trở thành bộ dáng của một học sinh ngoan ngoãn.
“Cô ứng cương vị giám đốc sản phẩm?” Cận Ngộ Bạch hỏi.
Thời Lê gật đầu.
“Cô hiểu sai trọng điểm rồi, tóm tắt kỹ năng thì viết không ít, đến kinh nghiệm thực tế thì chỉ khái quát có vài câu.” Trí nhớ Cận Ngộ Bạch không tồi, xem một lần đã nhớ kỹ.
“Tôi vẫn còn đi học, chưa từng tiếp xúc qua hạng mục nào, thực sự tôi không có gì để viết cả.” Thời Lê ăn ngay nói thật.
“Cạnh tranh với cô cũng là những sinh viên. Trong những buổi thực nghiệm, thi cử của trường cô có thành tích không tồi, điểm cũng cao, không lý do nào mà cô không viết được cả.” Cận Ngộ Bạch nói.
“Thấy mầm biết cây, sơ yếu lý lịch cũng áp dụng vậy.”
“…”
Thời Lê cúi thấp đầu, đôi tay nắm điện thoại, gõ vào những trọng điểm mà anh vừa nói.
Cận Ngộ Bạch chỉ có thể thấy đỉnh đầu cô.
“Không cần nhớ.” Anh nhếch môi.
Thời Lê ngẩng đầu, trong mắt như bông tuyết đang rơi, sạch sẽ trong suốt, “Tôi sợ tôi sẽ quên.”
Giống như học cấp ba dùng não quá độ, nên khi lên đại học, trí nhớ suy giảm nghiêm trọng, có khi đang cầm điện thoại còn đi tìm.
Hầu kết Cận Ngộ Bạch lăn lộn, gượng gạo nói: “Tôi đã sửa giúp cô rồi.”
“Hả?”
Bởi vì giọng nói quá nhỏ, Thời Lê hoàn toàn không nghe rõ.
Vệt đỏ trên mặt Thời Lê đã tan dần, chỉ còn lại vệt hồng nhàn nhạt, ngơ ngác nhìn anh.
Cận Ngộ Bạch: “…”
Môi anh mím lại thành một đường thẳng, thay vì lặp lại lời nói, anh lại cầm đũa lên và tiếp tục ăn.
Thời Lê cho rằng anh chỉ đơn giản là không có kiên nhẫn nói lại lần thứ hai, nên cô cũng không có tiếp tục hỏi.
Lần này Cận Ngộ Bạch ăn nhanh hơn trước, tuy rằng không phải kiểu ngấu nghiến, nhưng tốc độ quét đồ ăn đã nhanh hơn rõ rệt.
Anh ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng, Thời Lê muốn lại đấy dọn bình giữ nhiệt, nhưng cô lại chậm một bước, động tác lưu loát dọn sạch sẽ, sắp xếp lại hộp cơm gọn gàng.
Cận Ngộ Bạch nhét bình giữ nhiệt vào tay Thời Lê.
Rõ ràng là ý muốn đuổi người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Lê liền không hiểu vì sao mình đã đứng ngoài cửa rồi.
Cận Ngộ Bạch một tay giữ cửa, một khuôn mặt lạnh, không kiên nhẫn nói: “Sơ yếu lý lịch của cô viết tệ quá, tôi xem không vừa mắt, tiện tay đã sửa lại rồi, nếu cô muốn coi, tôi gửi cho cô.”
“Hả?” Thời Lê còn chưa phản ứng lại.
“Chuyển lời cảm ơn đến cô Thời, đồ ăn rất ngon.”
Nói hết lời, còn tiện tay đóng cửa lại.
Người bên trong cánh cửa nhíu mày, cho rằng lời nói vừa rồi của mình đã hợp lý, không có vượt quá giới hạn.
Bởi vì thấy không thuận mắt nên sửa lại, không có lý do khác.
Người ngoài cửa phản ứng có chút chậm chạp, nhìn hoa văn trên cửa gỗ, chỉ bắt được trọng điểm của câu nói kia, Cận Ngộ Bạch giúp mình sửa bản sơ yếu lý lịch kia.
Là khi cô gửi qua anh đã sửa rồi sao? Khó trách vừa rồi anh đều giảng vào những yếu điểm của mình.
“Cảm ơn.”
Thời Lê nhỏ giọng nói với cửa, tuy biết rằng anh sẽ không nghe thấy.
Sau khi lên taxi, Thời Lê nhận được sơ yếu lý lịch Cận Ngộ Bạch gửi lại, cô như lệ thường cảm ơn anh rồi mới nhấp vào xem.
Viết thật là tốt.
Sau khi so sánh cả hai, Thời Lê cảm thấy sơ yếu lý lịch mà mình viết thật vô dụng, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cái nào tốt, cái nào tệ.
Thời Lê liên tục chọc mặt, đọc không sót một chữ, sau khi về nhà dựa theo những yếu điểm mà Cận Ngộ Bạch đã nói, cô bổ sung thêm những kinh nghiệm của mình trong lớp thực nghiệm vào.
Hình tượng Cận Ngộ Bạch trong lòng cô, từ sợ hãi đã thành kính sợ.
Tôn kính và sợ hãi.
Thời Lê đã chọn ra những công ty Internet hàng đầu từ những thông tin tuyển dụng mà giáo viên trong trường gửi đến, trong đó, công ty cô muốn vào nhất chính là khoa học kỹ thuật Tân Vũ, công ty hiện đang đứng đầu trong ngành.
Khoa học kỹ thuật Tân Vũ mới phát triển mười năm gần đây, từ một công ty kỹ thuật nhỏ, nó đã nhanh chóng phát triển thành một gã khổng lồ về Internet.
Có thể vào khoa học kỹ thuật Tân Vũ, hẳn là khát vọng của mọi dân tin học.
Hai ngày sau, Thời Lê không ngờ lại nhận được hồi âm của khoa học kỹ thuật Tân Vũ.
Phỏng vấn tổng cộng có ba phần, thi viết, phỏng vấn nhóm và phỏng vấn cá nhân.
Email đã viết rõ thời gian và địa điểm, cũng chính là sáng mai, Thời Lê sau khi đã nhớ kỹ, cô lên mạng tìm đề thi liên quan.
Chỉ khi tiếp xúc với những cái đề này, Thời Lê mới nhận ra trước giờ mình học quá ít, bây giờ hoàn toàn không đủ dùng.
Sau khi học bù lại cả ngày, Thời Lê đúng giờ đi thi viết.
Có lẽ là do đã chuẩn bị đầy đủ, nội dung thi viết còn dễ hơn so với tưởng tượng của cô, cô nhanh chóng làm xong, kiểm tra lại một lượt rồi mới nộp bài.
Thời Lê là người đầu tiên bước ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp đến sẽ là phỏng vấn.
Thời Lê không trực tiếp về nhà, mà là đi đến Starbucks, tìm một cái bàn ở góc ngồi xuống, cảm tạ Cận Ngộ Bạch.
Cô biết rằng có rất nhiều hồ sơ của các sinh viên 985* và 211** nộp về, mà hồ sơ của cô có thể nổi bật trong số đó, đều có công lao của Cận Ngộ Bạch.
(*) Dự án 985: hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế, có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong “Dự án 211” mà ra.
(**) Dự án 211: là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỷ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu.
Cận Ngộ Bạch trả lời: “Xong rồi?”
Thời Lê cầm cà phê, uống một ngụm nhỏ, “Tôi vừa mới thi viết xong!”
Cận Ngộ Bạch: “Có khả năng qua không?”
Lần này Thời Lê cũng không khiêm tốn, “Cũng giống thi ở trường thôi, hẳn là không có vấn đề gì.”
Điểm này cô có chút tự tin.
Cận Ngộ Bạch: “Còn cuộc phỏng vấn?”
Thời Lê: “…” Đây mới là việc cô không chắc chắn nhất.
“Mấy ngày này tôi sẽ học bù lại, nhất định sẽ toàn lực ứng phó!” Cô kêu lên một câu khẩu hiệu khô khan, kỳ thật trong lòng lại không biết phải làm thế nào.
Tính cách của cô phải nói thế nào nhỉ, cô không sôi nổi, cũng rất chậm nhiệt, khi ở trong nhóm nhất định sẽ không chiếm ưu thế.
Khi Thời Lê đang phát ngốc, Cận Ngộ Bạch Lại gửi tin nhắn đến.
“Cơm lần trước không tồi, đóng học phí đi rồi tôi dạy cô lớp thứ hai.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chậc chậc, có người ngoài mặt không muốn bị làm phiền, nhưng trong lòng đã nghĩ đến lớp thứ hai rồi.