Miên Dương không biết con gái khi gội đầu sẽ có cảm giác gì, y chỉ biết, thân là một thanh niên sống ở thế kỷ 21, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có mái tóc dài như vậy, thật sự là không dễ chịu chút nào.
Trời tối, không khí bên ngoài rất lạnh, thau nước vốn vẫn có nhiệt độ không ấm không lạnh, lúc này đây cũng đã chẳng khác gì một thau nước đá, chạm nhẹ một chút đều cảm thấy thấm người.
Bởi vì nhiệm vụ không ghi cụ thể là phải gội đầu như thế nào, nên để phòng ngừa nhiệm vụ bị phán định là thất bại, Miên Dương cũng chỉ có thể cố gắng thực hiện một cách hoàn hảo nhất.
Đã đặt sẵn khăn lông ở trên góc bàn, cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, Miên Dương liền cúi người, chậm chạp nhúng toàn bộ tóc vào trong nước, để tóc thấm ướt.
Bị cái lạnh ập đến làm cho rùng mình, cộng thêm động tác có phần không thuận, rất không may, Miên Dương liền bị nước tràn vào mắt.
Cảm giác cay xè ập tới, khiến y không thể không nhắm mắt lại.
Nhưng đúng vào lúc này, Miên Dương bỗng nhiên lại cảm thấy, sân nhỏ vốn đã hơi rét buốt, bây giờ đây, cũng đã âm hàn thêm vài độ, cùng kho đông lạnh không có gì khác nhau.
Lạch cạch
Trong chớp nhoáng, Miễn Dương tựa như đã nghe được tiếng cành cây bị giẫm gãy.
Một luồng âm phong cũng nối đuôi theo, bắt đầu thổi tới từ phía sau lưng y.
Nếu nói không hồi hộp, đó chính là giả.
Có lẽ vì thần kinh quá mức căng cứng, thời khắc này, ngũ giác của Miên Dương cũng đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Mi mắt hơi run, Miên Dương liền đưa tay, cầm lấy khăn mặt của mình, gấp không chờ được đem nước bên trên lau sạch sẽ, nhưng dù thế, ghi nhớ yêu cầu nhiệm vụ, y vẫn cố gắng đ è xuống xúc động muốn ngoái đầu nhìn lại của mình.
Đương nhiên, dù không thể quay đầu, nhưng đó cũng không trở ngại Miên Dương lén lút liếc nhìn.
Bởi vì khom lưng, y chỉ có thể thông qua khoảng trống dưới chân, nhìn thấy được một góc của mặt đất cách đó không xa.
Không có vật gì.
Từ góc độ này, ngoại trừ một đống cỏ khô cùng nhánh củi, y căn bản là không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì nữa.
Nhưng nhiệt độ không ngừng hạ xuống, lại gián tiếp nói cho y biết, vị tiểu tỷ tỷ kia, khẳng định cũng đã xuất hiện!
Không thể lãng phí thời gian, hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tỉnh táo, Miên Dương liền vội vàng mở nắp chai dầu gội đầu ở bên cạnh, đổ một chút ra tay, bôi lên đầu.
Rất nhanh, lượng lớn bọt biển cũng đã tuôn ra.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt này, Miên Dương cũng đã phát hiện ra một chuyện làm người tương đối tuyệt vọng.
Đó chính là...
Mẹ nó, đổ quá nhiều!
Dầu gội quá nhiều, mang ý nghĩa, bọt cũng sẽ nhiều lên, rất dễ dàng chảy vào trong mắt.
Điều Miên Dương sợ hãi nhất bây giờ, đó chính là nhắm mắt lại.
Quả nhiên, nghĩ gì liền đến cái đó, rất mau cũng đã có một chút bọt xà phòng chảy vào mắt Miên Dương, đặc biệt là mắt trái, ngay tức khắc liền đau nhói, gần như là khó lòng mở ra được.
Dù đáy lòng rất không muốn, nhưng trở ngại đôi mắt đau rát, Miên Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn nhắm mắt.
Mà gần như cùng lúc, mất đi thị giác, rất nhiều liên tưởng kỳ quái cũng đã bắt đầu sinh sôi nảy nở trong đầu Miên Dương.
Tỷ như, sau lưng của mình, có phải hay không cũng đã nhiều ra một người?
Bây giờ đây, người kia có lẽ cũng đang đứng yên tại chỗ, xuyên thấu qua khoảng không, dùng một đôi mắt tràn ngập cừu hận nhìn mình chằm chằm...
Khẽ cắn răng, cưỡng ép bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, Miên Dương liền vùi hết tinh lực vào việc gội đầu, nhanh chóng x0a nắn tóc.
Thế nhưng, dù cho Miên Dương có ép buộc chính mình thế nào đi nữa, thì dị biến xung quanh, cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại.
Tỉ như nhiệt độ vẫn còn đang giảm xuống, nhánh cây trên đất vẫn còn yếu ớt vang động, lại tỷ như âm phong đang nhè nhẹ lướt qua không ngừng, truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khó chịu, tựa như có một đám côn trùng đang bò qua bò lại trên người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Miên Dương cũng đã đi tới quá trình dùng nước rửa sạch xà phòng.
Nhưng giây phút này, y cũng đã dần không còn cách xác định, cảm giác nào của mình mới là chân thực nữa.
Bình tĩnh, đừng để ý đến những dị thường đó, chỉ cần thời gian vừa đến, trực tiếp quấn lấy khăn lông, thì đại công cũng đã cáo thành rồi...
Ngay khi Miên Dương vừa xối được một chút nước lạnh, thì trong nháy mắt, cơ thể y cũng đã giống như bị người nhấn nút tạm dừng.
Bởi vì, ngay vừa rồi, y đã cảm nhận được, có thứ gì đó vừa bắt lấy tà áo của mình.
Bằng vào sự thanh tỉnh còn sót lại của mình, Miên Dương xin thề, đây tuyệt đối không phải là ảo giác, mà là chân thật phát sinh!
Vẫn còn giữ tư thế cúi gập người, một khi chưa gội đầu xong, Miên Dương sẽ không có khả năng ngoái đầu, thậm chí là đứng thẳng.
Mái tóc đen bóng vẫn còn buông xõa trong nước, Miên Dương tựa như cũng đã quên mất chính mình đang làm gì.
Vạt áo căng ra, một cảm giác lạnh sưu sưu cứ đột ngột ập tới, từ bắp chân, eo, lưng, cho đến cuối cùng là đến bả vai.
Mà cũng vào giờ khắc này, Miên Dương rốt cuộc mới minh bạch, Cố Tiểu Hoa đã trèo lên lưng của mình...
Đồng dạng là hàn khí thấu xương, nhưng lần này, vị trí phát ra cũng đã rất gần.
Gần đến mức, Miên Dương có thể ngửi được mùi bùn đất gay mũi xen lẫn với máu tươi và mùi hôi thối của xác chết trên người đối phương.
Với một trí tưởng tượng siêu quần, trong đầu Miên Dương cũng đã nhanh chóng hiện ra một hình ảnh...
Một nữ tử làn da tím tái, khô quắt tựa như khúc củi, ăn mặc dơ dáy bẩn thỉu đang lẳng lặng ghé vào trên lưng của mình.
Bên dưới mái tóc dài rối tung, bết dính, trộn đầy máu cùng bùn đất, có một đôi con ngươi trắng dã đang trừng mắt nhìn mình, tựa như phân vân, không biết nên hạ khẩu từ chỗ nào.
Càng nghĩ, cơ thể liền càng thêm lạnh buốt, da gà phảng phất sắp rơi đầy đất, không chịu đựng nổi nữa, Miên Dương liền lập tức tăng nhanh tốc độ xả tóc.