Lãnh Nhiên cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn đống mì trước mắt cứ thấy sao càng ngày càng nhiều vậy.
Mẹ nó, muốn đuổi anh đi cũng không cần phải thế chứ?
Lệ Đình Tuyệt nhìn bàn tay cô, hối hận thật sự, sớm biết vậy sẽ không để cô nấu đồ ăn khuya gì hết, rồi dắt cô vào phòng, vô cùng cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Mạc Thanh Yên cau nhẹ mày, cũng đã rộp nước cả rồi, nhìn thôi cũng thấy xấu. Nhưng thuốc mỡ mát lạnh bôi lên làm cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lệ Đình Tuyệt làm xong thì ngước mắt sâu lắng ngắm cô. Ẩn sâu trong đôi mắt đẹp chứa đựng vài tia đau lòng, "Sau này không được phép vào phòng bếp nữa, nghe thấy hay không?"
Cô nhóc này xuống bếp còn khủng bố hơn so với ra chiến trường, chưa biết chừng bàn tay sẽ để lại sẹo, rõ ràng bàn tay trắng nõn xinh đẹp thế nếu mà lưu lại vết bỏng. Quả thật chính là cảm giác phá hỏng khuôn mặt người đẹp, khiến cho người ta đau lòng, lại càng cảm thấy hối hận.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình, Mạc Thanh Yên ngại ngùng giấu ra đằng sau.
Hì hì, anh đừng nhìn nữa, tôi ngốc thật nhưng anh cũng không cần phải dùng bộ dạng như vậy nhìn chằm chằm tôi chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô nổi lên một tia đỏ ửng.
Nét mặt Lệ Đình Tuyệt lành lạnh, có chút dọa người. Mạc Thanh Yên không hiểu vì sao tự nhiên anh lại tức giận, nhưng dáng vẻ này của anh, có hơi khủng bố thật.
Em yên tâm đi, nhất định tôi sẽ tìm loại thuốc tốt nhất không để em phải có sẹo.
Anh giống như đang lập lời thề, cũng như là đang mệnh lệnh cho chính mình.
Mạc Thanh Yên mới phát hiện là cô nghĩ nhầm rồi, ra là anh lo lắng cái này. Thế nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, người đàn ông này thật sự gần gũi lại còn tương đối hiểu phụ nữ.
Phụ nữ đều thích chưng diện, chắc chắn cũng sẽ không hy vọng tay mình để lại sẹo.
Anh không cần lo lắng, da tôi cũng không dễ gì lưu lại sẹo đâu.
Lúc sinh ba đứa nhỏ đều là sinh mổ, nhưng căn bản bụng của cô không nhìn thấy sẹo, điều này đủ để chứng minh, vết thương nhỏ nhặt này cũng sẽ không thể lưu sẹo được.
Lệ Đình Tuyệt xem giờ, "Em ngủ đi, căn phòng đối diện chính là phòng của em."
Mạc Thanh Yên gật đầu, lúc này đi về, khẳng định anh sẽ không cho, hơn nữa trước đó cô từng bị bắt cóc một lần. May thay, lần trước là Lệ Dạ Hiêu, nên cô mới có thể đối phó.
Vẫn là không nên mạo hiểm, vậy thì ở đây, hơn nữa cho dù anh sắc, nhưng không đến mức đối với cô thế nào đó. Vừa thấy qua sự lo lắng của anh, cách nhìn đối với người đàn ông này cũng thay đổi ít nhiều.
Ít nhất cũng không chán ghét anh như trước kia.
Mạc Thanh Yên kéo cửa ra ngoài, sau đó mở cửa phòng đối diện ra.
Cô hoàn toàn sợ ngây người, vậy mà giống phòng cô y như đúc, ngay cả đồ dùng trên giường, còn có sản phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm đều là y như đúc. Cho nên mới nói, cô ở nơi này cùng ở nhà không có gì khác biệt.
Từ khi nào mà anh đã anh chuẩn bị vậy, tốc độ cũng quá nhanh đi?
Không khỏi trề môi, khẳng định là nhóc Angela kia nói cho anh biết. Hai tay cô khoanh trước ngực, nhìn tất cả mọi thứ bên trong, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tắm rửa xong, đến cả áo ngủ cũng là kiểu dáng mà bình thường cô thích.
Nằm trên chăn nhung mềm mại, cô cảm thấy người đàn ông này tồn tại giống như vị thần. Không khỏi nhếch miệng cười, đối với cô thật đúng là có tâm.
Ngày hôm sau, khi cô xuống lầu thì bắt gặp hình ảnh Lệ Đình Tuyệt đang đeo tạp dề ca rô màu xám tro. Bưng bữa sáng đi ra, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh mang tạp dề nhưng lại không mất đi phong vị cộng thêm cả mùi thức ăn chín càng thấy đậm đà hương vị.
Ngây ra đấy làm gì thế? Ăn sáng thôi.
Khuôn mặt tà khí hiện lên vẻ mất tự nhiên, đây chính là lần đầu tiên anh làm bữa sáng cho người khác, người đàn ông cao cao tại thượng như vậy mà lại xuống bếp làm bữa sáng, bản thân tất nhiên cũng sẽ không được tự nhiên?
Lãnh Nhiên cũng kinh ngạc nên ngồi xuống ăn thử mấy miếng, không khỏi tán thưởng: "Tuyệt, Anh có thể đi làm đầu bếp được đấy."
Lệ Đình Tuyệt lạnh nhạt liếc anh ta, sau đó đưa gói tâm phiếm cho Mạc Thanh Yên.
Tối hôm qua lúc cứu em nên thuận tiện nhặt được.
Phốc...... Lãnh Nhiên phun ra một ngụm sữa.
Đồ vật đáng giá mươi triệu lận mà cứ thế tặng cho người ta, còn nói là thuận tiện nhặt được cơ đấy.