Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 137: Gã đàn ông xấu xa



Editor: Waveliterature Vietnam

Đau đến nỗi mi tâm đều nhăn lại thành một đoàn, giơ tay lên lau một chút, bỏng rát cả da mặt, trong con ngươi tà khí phát ra ánh sáng mờ đục đầy nguy hiểm.

Mạc Thanh Yên, thích hắn ta có phải không? Muốn gặp mặt sao?

Hắn đã chuẩn bị hết rồi, để cô ta hối hận vì đi gặp Mộc tiên sinh.

Mạc Thanh Yên nhìn thấy Mộc tiên sinh chơi game cực kỳ lợi hại, nghe anh ta hát, liền cảm thấy trên thế giới làm sao lại có một người tài giỏi như vậy? Thanh âm rất từ tính, lại còn chơi game giỏi như thế, hát cũng cực kỳ dễ nghe.

Anh ta giống như người đàn ông vạn năng, thật muốn gặp mặt, quả thật chính là nam thần.

Cô mang vẻ mặt say mê liếm màn, nhưng lại không biết bị chính tên phản bội ở nhà quay video, gửi cho người đàn ông có gương mặt băng hàn nào đó rồi.

Mạc Thanh Yên nghe anh ta đang hát bài "Nếu có chia xa anh cũng yêu em".

Cảm tình không phải là việc hai người đoán qua đoán lại, có những thứ có thể yêu đến khắc cốt ghi tâm mà không cần lý lẽ nào. 

Cảm tình, không phải nói dứt là có thể dứt hoàn toàn."

Nghe qua cô liền lệ rơi đầy mặt, bèn giơ tay lau sạch nước mắt, có chút nuối tiếc, chưa từng yêu đương, suốt đời này cô vẫn có thể gặp được người đàn ông của đời mình sao?

Mộc tiên sinh hát xong rồi liền nói câu: "Mọi người ngủ ngon"

Trò giải trí của cô mỗi ngày cũng chính là thứ này, cô đóng livestream. Chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, quay đầu nhìn thì đã thấy An Kỳ Lạp ngủ gật rồi.

Búp bê con bé ôm trong lòng cô làm sao chưa từng thấy qua?

Vươn tay ra lấy, nhưng con bé có chết cũng không buông.

A, thục…. kê, còn muốn.... Ngon quá.

Mạc Thanh Yên nhịn không được cười "Đồ tham ăn."

Lại mơ thấy ai rồi? Lẽ nào là Lệ Đình Tuyệt? Lại nhìn phòng của mình, khắp nơi đều là búp bê, lập tức liền giật mình.

Trời ạ!

Thế là ra khỏi phòng, đi đến phòng của chị Trần.

Chị Trần, những con búp bê kia là do ai mang tới vậy?

Chị Trần nở nụ cười "An Kỳ Lạp nói là bạn của con bé gửi, lại còn có thật nhiều đồ ngon, sắp nhét không vừa tủ lạnh rồi, còn có phòng của nó, cũng toàn là búp bê với đồ ăn vặt."

Mạc Thanh Yên tức gần chết, dùng mông cũng đều biết là ai rồi. Thế là nổi giận đùng đùng đi ra cổng, mẹ Trần lớn tiếng khuyên cô.

Đừng mắng đứa nhỏ, nó còn nhỏ, đều thích những thứ này.

Mạc Thanh Yên tự nhiên không nỡ dạy dỗ đứa bé phiền phức kia, nó còn nhỏ, chịu không nổi sức hấp dẫn là bình thường. Nghĩ tới người đàn ông mê hoặc con bé, cô lại tức giận.

Ban ngày mê hoặc cô, chiều lại hấp dẫn con bé nhà cô. Tưởng người của Mạc Thanh Yên nhà cô dễ bắt nạt sao?

Cầm lấy điện thoại nhấn số của hắn, nhưng vẫn không có người nghe máy. Nghĩ đến bạn gái của hắn, còn cùng ăn cơm ấm áp như vậy, bình thường thì sao? Không có người ở trước mặt, có thể càng thêm thân mật.

Trong lúc nhất thời chịu không nổi, liền nghe thấy thanh âm vang lên từ điện thoại: "Cuộc gọi của quý khách tạm thời không có người bắt máy."

Đột nhiên ngắt điện thoại, vội vàng thay quần áo trên người, cầm lấy chìa khóa xe liền chạy nhanh về phía nhà hắn ta. 

Chiếc siêu xe màu đỏ dừng trước cổng nhà Lệ Đình Tuyệt, cô đẩy cửa hàng rào gỗ, bước qua con đường lát sỏi trong hoa viên, ra sức đi thẳng về hướng mùi thơm của hoa dạ hương như thông thường, thầm mắng một câu.

Thứ đàn ông lẳng lơ.

Trong sân trồng nhiều hoa như vậy, biến nơi này thành đẹp đẽ như thế làm gì, một người đàn ông mà chơi những thứ này, không phải là vì hấp dẫn phụ nữ sao? Đồ tồi, khốn nạn.

Cô không ấn chuông cửa mà trực tiếp đập cửa "Bành bành bành…"

Lệ Đình Tuyệt nghe thấy tiếng gõ cửa cực lớn, đi xuống lầu. Vẻ mặt đông lạnh, đối với người trễ như vậy mà còn gõ cửa hắn thật không thích chút nào. Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại dấu vết tức giận, dường như cả căn phòng đều bị bao bọc bởi cơn giận dữ.

Thúc thúc mở cửa ra, tà khí trong hai mắt mang theo nguy hiểm.

Trễ vậy rồi ai mà không có lịch… Chữ "sự" còn chưa nói ra, liền nhìn thấy bên dưới mái tóc đen là đôi mắt to ngập nước.

Tiểu Yên…...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.