Lệ Đình Tuyệt nhìn trên trán cô lớp lớp mồ hôi, ngay cả trong mắt đều là ý cười. Trêu đùa cô rất thú vị. Ít nhất nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, hắn bị liệt như vậy cũng đáng.
Vì thế tay nắm lại, đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, đưa mắt xuống, lãnh đạm nói.
Không cần nữa.
A?
Cái cô gái đang căng thẳng kia khi nghe thấy lời này, lại càng căng thẳng.
Lệ Đình Tuyệt, anh không thể nhịn mãi được, sẽ bị bệnh mất. Tôi không sao,làm vài lần là quen thôi.
Đột nhiên cảm thấy vì anh ta có chút khổ sở, một người đàn ông như vậy, bị đống nước tiểu làm cho bứt rứt….
Cô nén không được nhìn hai chân anh ta vài cái, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện.
Mọi người nhất định phải phấn chấn lên, để anh ta có thể đi đứng trở lại.
Mà Lệ Đình Tuyệt cười không đứng đắn, "Yên tâm, cô yên tâm, hạnh phúc nửa đời còn lại của cô tôi nhất định sẽ cho được."
Câu này mập mờ ám chỉ, anh ta phương diện kia rất tốt, cô không cần lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên biến từ hồng trang trắng, tên đàn ông này, liệu có thể chân chính một chút không? Cô buông bô tiểu xuống, đắp chăn lên cho anh ta, bĩu môi đi ra ngoài.
Còn Lệ Đình Tuyệt rốt cuộc không thể nhịn nữa, cúi cầu cười ra tiếng.
Nhìn bộ dạng cứng nhắc của cô, cảm thấy cô gái này thật sự rất đáng yêu. Không có kinh nghiệm cũng tốt, có thể để anh ta bắt nạt, còn cô sẽ chỉ ngượng ngùng, mà không biết cách phản bác lại.
Lưu Nguyệt Nguyệt mời Mạc Thanh Tuyết gặp mặt, nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết gầy đi, lại còn rất tiều tụy.
Cô ngồi đối diện Lưu Nguyệt Nguyệt, tháo kính râm ra.
Tìm tôi có chuyện gì?
Trong nửa tháng này, cô rất ít khi ra khỏi cửa. Chuyện xảy ra trong yến tiệc sinh nhật ngày đó làm cô mất hết thể diện, cũng không tiện gặp mặt người khác. Hơn nữa đêm đó còn bị giam ở trại tạm giam khiếm cô đêm đêm đều gặp ác mộng.
Cô rất sợ, sợ đến những nơi như như vậy. Có thể là do làm quá nhiều việc trái với lương tâm, nên sợ không ngủ nổi.
Cô uống một ngụm cà phê, đôi mắt quầng thâm rất dày, cả người không còn sức sống.
Lưu Nguyệt Nguyệt đã từ từ vượt qua được cái chết của Khởi Vi, điều cô nghĩ đến bây giờ chính là báo thù, vì vậy mới tìm Mạc Thanh Tuyết nói chuyện, bàn xem có kế hoạch nào tốt.
Không nghĩ đến nhìn thấy bộ dạng này của cô ta. thế nhưng cũng có chút quen mắt.
Cô có phải có thai rồi không?
Lời này vừa nói ra, Mạc Thanh Tuyết liền thay đổi sắc mặt, tháng này hình như chưa thấy kinh nguyệt, cô vốn tưởng rằng là bị đến chậm. Cô chợt tỉnh ra, có chút luống cuống.
Lưu Nguyệt Nguyệt cầm tay cô, " Tiểu Tuyết, tôi nghĩ đứa bé này nhất định là của Lệ Đình Tuyệt đúng không?"
Trên mặt cô nở một nụ cười âm trầm sâu sắc, bởi vì cô từng điều tra qua, Lệ Đình Tuyệt gần đây rất gần gũi với Mạc Thanh Yên. Nếu như phát sinh ra chuyện này, Mạc Thanh Yên nhất định sẽ chịu đả kích rất lớn.
Đến lúc đó, cô mới ra tay, làm cho cô ta còn khổ sở hơn cả chết.
Còn ánh mắt của Mạc Thanh Tuyết có chút đờ đẫn, đây quả thực là một cách hay, chỉ cần cô tìm cách cùng Lệ Đình Tuyệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Như vậy một tháng sau, là có thể giả vờ mang thai, như vậy Lệ Đình Tuyệt không phải là của cô rồi sao.
Nghĩ đến đây, cô nở một nụ cười, cười hết sức vui vẻ. Bởi vì gần đây cô luôn luôn đau khổ, chính là bởi vì Lệ Đình Tuyệt không hề để ý đến cô.
Bây giờ cuối cùng cũng có cách làm cho anh ta quay lại bên cô rồi.
Nguyệt Nguyệt, đứa bé trong bụng ta đương nhiên là của Lệ Đình Tuyệt, lúc trước chúng tôi thiếu chút nữa thì đã kết hôn. Mà lúc trước, tôi đã sớm đem bản thân cho anh ấy rồi.
Chỉ có mình cô biết, Lệ Đình Tuyệt đến tay cũng chưa chạm đến cô, càng không nói đến là ngủ cùng. Đây cũng là điều cô hận nhất, đau khổ nhất.
Nhưng mà, Tuyệt, anh hãy đợi đấy. Chỉ có tôi mới xứng với anh, chỉ có tôi mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất của anh.