Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 159: Tôi cũng muốn



Editor: Waveliterature Vietnam

Cô cảm thấy bản thân điên mất rồi, vừa mới nghĩ đến anh ta,bây giờ liền nghĩ rằng anh ta là con của bố cô, không ngừng vò đầu, cảm thấy gần đây quá mệt mỏi.

Người con trai năm đấy, cả đời này cô cũng không muốn gặp. Bất kể trông như thế nào, chỉ cần dính líu đến Mạc Thanh Tuyết thì chắc chắn không phải người tốt.

Đau đầu sao?

Lệ Đình Tuyệt sờ đầu cô, hỏi một cách thân mật.

Angela cũng phát hiện ra vì thế liền đứng dậy: " Chú, cháu mệt rồi, tiểu Yên chắc chắn cũng thế."

Thật ra so với Tiểu Di và Mami, cô thích được gọi là Tiểu Yên, bởi vì cô cảm thấy tên do mẹ đặt rất hay và dễ nghe.

Lệ Đình Tuyệt đồng ý, sau đó giơ tay lên:" Dìu ta."

Mạc Thanh Yên đẩy chiếc xe lăn, dìu anh ta ngồi xuống.

Angela bất giác nhìn Lệ Đình Tuyết:" Chú, về sau chú vẫn có thể bế An An chứ?"

Cô thích nhất là được bố ôm, đó là giấc mơ mà cô thích nhất. Nhưng đáng tiếc là trước giờ cô chưa từng gặp cha và cũng không bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt mẹ.

Lệ Đình Tuyệt vẫn sờ đầu cô:" Cho dù chân của chú không tốt, nhưng mà vẫn có thể ôm con."

Sau đó liền kéo cô này, ôm ở trên đùi, sau đó ánh mắt đều nhìn về phía cô.

Cô hiểu ý, chỉ có thể đẩy 2 cái.

Ra khỏi phòng gym, đi ngang qua phòng khách, bà Lệ mặc váy ngủ, ngồi uống sữa. Đợi cho đến khi tất cả mọi người đi ra, liền cười nhẹ.

Tôi đêm nay ở đây, Angela, vậy cô với bà ngủ thế nào đây?

Bà lão thực sự rất quý nha đầu này, còn có một mục đích khác, đó chính là hy vọng cô đi làm phiền Lệ Đình Tuyệt, sớm có cháu đích tôn.

Khuôn mặt nhỏ của Angela nhíu một cái, mặc dù cô rất quý bà, nhưng mà cô có một thói quen, đó chính là sờ ngực mới có thể ngủ được.

Hai con mắt sáng trưng như quả nho tím, nhìn về phía trước ngực bà.

Bà vô cùng xinh đẹp, cháu phải sờ ngực mới ngủ được, bà có để cháu sờ được không?

Bà Lệ nhìn, chỉ sợ không phù hợp, bà đã đến tuổi này rồi, còn có gì để cho con bé sờ nữa, sau đó cười ngượng ngùng:" A, vậy thì cháu ngủ với Tiểu Di đi."

Nói xong liền bảo người hầu dìu cô ấy đi xuống dưới lầu ngủ.

Mà Lệ Đình Tuyệt môt buổi tối nhìn thấy bà xấu hổ hai lần, cảm thấy khá thú vị, trong lòng của tiểu nha đầu này không hổ là cái nhân tình, đến bà cũng không chống đỡ nổi.

Angela thì thầm bên tai anh ta: " Chú ơi, bà xinh đẹp có phải không có ngực, An An cũng không có, nhưng mà ngực của Tiểu Yên vừa thơm vừa mềm, còn to hơn của mẹ.

Nói xong cô nhìn Mạc Thanh Yên, mặc kệ cô nhìn trừng trừng, dù sao ở đây có chú ở đây, nó có chỗ dựa vững chắc,cô sẽ không dám đánh đâu.

Mạc Thanh Yên đột nhiên đỏ mặt, cái miệng của tiểu nha đầu kia, mãi mãi không quản được, cái gì cũng nói, nhưng mà cô cũng không có cách nào dạy nó, có dạy cũng không hiểu, sẽ chỉ hung hăng hỏi cô.

Vì sao? Vì sao? Sẽ phiền chết đi được.

Vì thế cô chỉ đỏ mặt đẩy xe vào thang máy, mà Lệ Đình Tuyệt cười thầm, nhìn chằm chằm vào cô.

Cô không chịu nổi liền quay về.

Lời nói của trẻ nhỏ không đáng tin.

Lệ Đình Tuyệt cúi đầu cười:" Cũng không phải là tôi chưa từng sờ qua, to thế nào tôi còn không biết sao?

Mạc Thanh Yên cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đây, hai người nhà này, nhỏ không hiểu chuyện thì bỏ đi, đến người lớn cũng như thế, có nghĩ đến cảm nhận của cô không? Cô đã chọc tức gì bọn họ sao?

Lớn nhỏ cần bọn họ quản sao? đấy là của cô, chẳng ai quản được cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.