Lệ Đình Tuyệt ở trong biệt thự, Ngôn Ngọc sợ hắn nghĩ quẩn trong lòng cho nên ở cùng hắn. Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện anh ta không ở trên giường.
Hai người nằm ở hai chỗ khác nhau người nằm trên giường người thì nằm dưới đất. Ngôn Ngọc ngồi dậy đến, ngáp một cái. Tối hôm qua ngủ quá muộn, cho nên đến giờ này mới tỉnh, việc này thành thói quen, bác sĩ nghiêm khắc nhắc nhở, nhưng là thói quen sinh lý rất khó thay đổi.
Nhìn đến trên giường trống không, đi qua một cước đem Lãnh Nhiên đá tỉnh. Hắn bị bức tỉnh dậy,
"Anh làm gì vậy? Còn sớm mà."
Sau đó đang muốn nằm xuống, lại bị đá một cước thật mạnh.
"Không thấy Tuyệt đâu còn không mau đi tìm."
Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua của tên kia thực sự là gấp. Cô gái mình thích tức giận rời đi, sau đó lại bị vu oan có đứa nhỏ bị hắt một thân nước bẩn.
Vì thế liền đứng dậy chạy nhanh "Đi."
Hắn đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Tên kia sẽ không nghĩ lung tung chứ?"
Hai người vừa đi đến cầu thang đã nghe được mùi thơm của thức ăn, liền bước xuống lầu. Cử tưởng là mẹ Trương, nhưng trong phòng bếp là xuất hiện một một thân ảnh cao lớn. Mặc một chiếc áo màu xám ở nhà, tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc.
Lệ Đình Tuyệt thế nhưng lại đang làm bữa sáng khiến cho cả hai người kinh ngạc không thôi. Lãnh Nhiên bước đến, "Tuyệt, chúng ta nói chuyện."
Vừa thấy chính là không bình thường, người này có khi nào làm bữa sáng đâu chứ. Trừ bỏ lần trước có Mạc Thanh Yên hôm nay như vậy tuyệt đối là không bình thường.
Ngôn Ngọc nhẹ giọng nói: "Tuyệt, có cái gì thì cứ nói ra huynh đệ chúng ta cùng nhau gánh vác, đừng có giấu mãi ở trong lòng."
Hắn là lấy tư tưởng của một bác sĩ mà dẫn đường hắn.
Lệ Đình Tuyệt quay lại, trong ánh mắt âm lãnh tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt.
"Ngồi xuống và ăn bữa sáng cho tốt nào."
Nhìn vẻ mặt không có chút dáng vẻ tỏ ra không bình thường, hai người chỉ có thể bước đến phòng bếp ngồi trước bàn ăn. Hai người liền đảo mắt nhìn vào bên trong, Lãnh Nhiên mở miệng.
"Cậu có cảm thấy được Tuyệt rất không bình thường không?"
Ngôn Ngọc cầm di động xem, nhất thời ánh mắt trừng rất lớn, "Cậu mau nhìn tin tức, Mạc Thanh Tuyết mang thai đang nháo chuyện này thật lớn trên internet này."
Lãnh Nhiên chạy nhanh cầm lấy di động liền nhấn vào, nhìn đến hình ảnh này thiếu chút nữa thì anh đã đập vỡ cả điện thoại trong tay.
"Dựa vào cái gì mà cái trang web này có thể đăng những thứ vô căn cứ như vậy, phải đóng cửa nó thôi."
Lệ Đình Tuyệt đem bữa sáng đưa tới trước mặt hai người, chính mình ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi ăn sáng.
"Tuyệt, cậu xem tin tức rồi phải không?"
Lệ Đình Tuyệt uống một ngụm cà phê đen, ảm đạm cười "Đúng."
Kỳ thật tối hôm qua anh liền nhận được điện thoại, nói có người dùng mối quan hệ để đăng những tin tức của anh và hỏi rằng anh có muốn anh mua lại những tin tức đó hay không. Nhưng anh lại cự tuyệt, anh đã có kế hoạch riêng của chính mình.
Không chỉ điều tra rõ ràng tất cả mọi việc mà anh phải lôi ra được kẻ đứng sau Mạc Thanh Tuyết.
Còn có điều quan trọng hơn anh phải làm cho Mạc Thanh Tuyết giận đến cực điểm. Tính cách của cô ta anh có thể được, không phải tùy tiện châm ngòi là được, cho nên anh phải nhất định hành động thật cẩn thận, anh đang đợi cô rơi vào.
Lãnh Nhiên thiếu chút nữa đem cà phê phun ra, "Tuyệt, đừng quá khổ sở tôi sẽ cho người đi thăm dò, trang web này chúng ta sẽ xử lý nó."
Dứt lời liền gọi điện thoại đi, Lệ Đình Tuyệt lại mở miệng.
"Không cần, nếu không có kẻ chống lưng thì cậu nghĩ tin tức này có thể phát tán ra sao?"
Hai người liền tỉnh ngộ ra "Tên này đang muốn làm điều gì?"
Dù là người bình thường cũng không thể tha thứ cho loại sự việc này, nhưng lại làm cho cả nước nhân dân đều biết và chỉ trích, người này rốt cuộc đang đùa cái gì vậy chứ?
Văn phòng tổng tài tập đoàn Lệ thị, Lệ Đình Tuyệt cầm điếu thuốc dừng ở phía trước cửa sổ nhíu mi. Nhìn thấy bên ngoài dần dần tối hiện lên cảnh đêm ở thành thị như hàng vạn ngọn đèn được thắp sáng nhưng lại không có một chút vui vẻ nào.
Cô đơn là từ mà Lệ Đình Tuyệt hắn đã hiểu được từ khi còn rất nhỏ, đột nhiên hắn muốn có một gia đình, muốn có một người con gái yêu hắn và cũng muốn cùng hắn tạo nên một gia đình nhỏ bé.
Lúc này di động trong tay rung vài cái, hắn xoay người bước đến bàn làm việc và mỉm cười.