Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 195: Ngươi đừng hòng cướp hắn



Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh Yên từ ngày rời khỏi xe của hắn, nàng chưa từng gặp lại hắn. Angel mấy ngày đầu tiên đều nhắc đến anh ta nhưng gần đây có vẻ đã quên.

Nàng ngồi trong văn phòng suy nghĩ đến ngày mai phải đi công tác, có thể sẽ đi trong một thời gian. Ông nội sức khoẻ lại không tốt,nàng quyết định ghé thăm ông.

Ngôi nhà đó là nơi mà đời này nàng không muốn bước vào nhưng vì ông nội vẫn còn ở đó nên nàng không thể không đi.

Nàng cầm trên tay túi thuốc bổ đi đến Mạc gia. Thích thẩm mở cửa thấy nàng thì vẻ mặt vui vẻ.

"Đại tiểu thư,người cuối cùng cũng đã quay trở lại"

Bà cầm lấy thứ gì đó trong tay Thanh Yên rồi bước vào nhà.

"Ông nội sức khỏe người dạo này thế nào rồi?"

Gần đây, tin tức về Mạc Thanh Tuyết lớn như vậy ông nội vốn là người để ý đến mặt mũi nên đã bị chọc tức đến sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.

"Lão gia sức khỏe không tốt, không thể bị sốc hay tức giận được có thể gây nguy hiểm đến tính mạng"

Mạc Thanh Yên gật đầu:"Ta lên lầu gặp ông"

Nàng lên lầu, đây là nơi nàng lớn lên nàng ở đây từ nhỏ cho nên nó rất quen thuộc. Hơn nữa mọi vật ở đây có vẻ chẳng hề thay đổi, ngay cả màu sắc của đồ nội thất cũng vậy. Nàng vừa đi vừa nhìn mọi thứ và nhớ về quá khứ.

Khi đó nàng thường xuyên bị Bạch Mạn Cầm mắng, nhưng lúc ấy nàng là người có tính khí tốt,vì nàng nghĩ việc đám cưới sẽ có lợi cho nàng. Nghĩ đến việc sinh sống mười tám năm ở nơi này nàng thật sự kiên trì 

Nàng bước vào phòng, bỏ qua những suy nghĩ về quá kia 

"Ông nội"

Lão gia tử nằm trên giường nghe được giọng nói của nàng liền mở mắt.

"Tiểu Yên,mau tới đây"

Mạc Thanh Yên ngồi xuống nắm tay Lão nhân gia nói: "Ông nội, về sau người không cần suy nghĩ nhiều. Hãy để Tiểu Tuyết tự lo liệu công việc của mình người đừng lo lắng về điều đó"

Sự vướng mắc giữa nàng và Mạc Thanh Tuyết là vì nàng đã không hề động thủ vì ông.Không muốn làm ông tức chết,vì vậy nàng tạm thời buông tha cho cô ta 

Lão nhân gia ho khan vài tiếng Mạc Thanh Yên liền giúp ông nhuận khí.

"Ông nội…."

"Không….ta không thể chết lúc này được"

Lão gia tử nghĩ về Mạc Thanh Tuyết:"Tiểu Yên, ngươi hãy ở lại đây ông sẽ bù đắp cho ngươi, ông nội cũng không còn sống lâu được nữa"

"Không được, ông nội người nhất định phải sống đến vài trăm tuổi mới được"

"Tiểu Yên, ta biết ngươi chịu nhiều uất ức ông nội sẽ bù đắp cho ngươi khi ngươi trở về. Cho nên từ nay không cần rời khỏi đây,"

Đây cũng là mục đích mà Mạc Thanh Yên trở lại, để chăm sóc ông nội vài năm còn cái chính là phá hỏng hôn sự của Mạc Thanh Tuyết với Lệ Đình Tuyệt.

Nàng trò chuyện với Mạc lão gia nhìn ông mệt mỏi nàng mới đứng dậy rời đi.

Khi mở cửa, nàng thấy Mạc Thanh Tuyết bên ngoài. Mạc Thanh Yên khẽ cười một tiếng: "Nghe lén cuộc nói chuyện của ta với ông nội ngươi quả thực đê tiện"

Mạc Thanh Yên bước ra đóng cửa, không muốn làm cho ông nội nghe được âm thanh hai người cãi lộn.

"Hừ, Mạc Thanh Yên ngươi chỉ giả vờ vui vẻ chăm sóc ông nội để sau đó chiếm Mạc thị đúng không?

Mạc Thanh Yên lạnh lùng liếc nàng một cái rồi nói: "Nếu ta nghĩ như vậy thì Mạc Thị từ lâu đã thuộc về ta, còn có để cho ngươi sao?"

"Ngươi..."

Mạc Thanh Tuyết tức giận đến phát điên nhưng không phải nó sinh muộn nửa ngày so với nàng hay sao mà ông nội lại thiên vị nó chứ. Thậm chí còn dành cho nó cổ phần của Mạc Thị. Nàng tức giận.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của người nào đó, Mạc Thanh Yên cười ngọt ngào lướt qua nàng rồi chuẩn bị rời đi.

Mạc Thanh Tuyết tức giận dậm chân thật mạnh xuống sàn, nghĩ đến căn phòng Lệ Đình Tuyệt đích thân làm vì nó. Vì cái gì mà ông nội cùng Tuyệt đều thích nó chứ? Vì cái gì?

Mạc Thanh Tuyết đuổi theo: "Mạc Thanh Yên, ta có đứa con của hắn,ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thê cướp hắn khỏi tay ta".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.