Mạc Thanh Yên đầu đầy hắc tuyến, sao cô lại sinh ra ba tên yêu nghiệt này. Mới mấy tuổi, cô nói mấy lời lừa dối đều không lừa được, có chút tủi thân. Bởi vì có hai đứa con trai chỉ cố thông minh cao cùng với một đứa con gái tinh quái, người mẹ có chỉ số thông minh bình thường giống như cô có vẻ kém cỏi rất nhiều.
Angela đi theo hai anh trai, Mạc Thanh Yên khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn.
Lệ Đình Tuyệt kéo tay cô: "Đi thôi."
Sau đó người phụ nữ nào đó đang rất khó chịu, liền đem tất cả tức giận trút lên người anh.
"Hừ, đều tại anh, vừa nãy anh không nên hôn em, bọn nhỏ đều thất vọng về mẹ nó rồi, tên đàn ông xấu xa này."
Lệ Đình Tuyệt vội kéo cô: "Ừ ừ, đều là anh xấu xa. Môi em mê người như vậy, anh thật sự nhịn không được, trách anh."
Có khoa trương như vậy không? Nhưng mà nghe rất êm tai, Mạc Thanh Yên tựa vào trong ngực anh.
"Lát nữa anh cách xa em một chút, Băng Khối và Dương Quang còn chưa thể tiếp nhận anh, em không muốn hai đứa bé khổ sở, phải chú ý tâm lý bọn trẻ."
Nghe lời của cô, suy nghĩ Lệ Đình Tuyệt có chút bay xa, cô đối với bọn nhỏ tốt lắm. Nếu hai bọn họ có con, cô cũng sẽ để ý như vậy đi? Chỉ là nghĩ đến những lời bác sĩ nói hôm nay về kết quả xét nghiệm cùng với lời bác sĩ ở thành phố T nói giống nhau như đúc.
Sắc mặt anh trầm xuống rất nhiều, kéo tay cô càng đi càng nhanh.
Băng Khối và Dương quang ngồi trên xe nhà mình, Angela thì lên xe Lệ Đình Tuyệt. Hai anh vừa mới nói phải làm cho mẹ về nhà, nếu không sau này sẽ không giúp cô đi gặp tên nhóc ngạo kiều kia.
Nghĩ đến bộ dáng tên kia giúp mình tết tóc, sau đó dặn cô phải cẩn thận, thật sự là rất tốt. Nhưng mà tên nhóc kia đặc biệt cao lãnh, không thích chơi với người khác, nếu không phải cùng với hai anh chắc ngay cả nói chuyện với cậu cô bé cũng không có cơ hội.
Tự hỏi một lúc, tiểu công chúa Angela quyết định đem chuyện của mẹ và chú đẹp trai ném ra khỏi đầu, anh trai nhỏ chiến thắng hết thảy.
Mạc Thanh Yên đi đến xe chỗ Băng Khối, khom người cười ngọt ngào.
"Có muốn đi nhà chú Lệ chơi không?"
Lệ Đình Tuyệt hôm nay muốn ở cùng với cô, vì hôm nay là ngày 520, ngày này rất đặc biệt. Cho nên cô muốn lấy lòng hai đứa con trai, muốn hẹn hò cùng anh.
Băng Khối lạnh lùng liếc cô: "Một tuần không về nhà rồi, mẹ cứ nghĩ đi."
Dương Quang tà khí cười: "Như vậy là không ngoan."
Thái độ của hai đứa con khiến Mạc Thanh Yên mất mát quay trờ về xe Lệ Đình Tuyệt. Trên xe Angela đang ôm cổ Lệ Đình Tuyệt, hai tat ôm thật chặt, hai người không biết đang nói chuyện gì rất vui vẻ.
Mạc Thanh Yên ngồi vào xe, Lệ Đình Tuyệt với tay nắm lấy tay cô, Mạc Thanh Yên nhìn anh lắc đầu.
"Bình thướng hai đứa cũng không bám em, rất hiểu chuyện, vì sao hôm nay lại không để anh và em ở cùng nhau?"
Lệ Đình Tuyệt một tay ôm Angela, một tay nắm tay Mạc Thanh Yên, khuôn mặt tuấn tú có một tia không vui. Tuy rằng chỉ là một ngày không gặp cô nhưng anh có cảm giác rất lâu không gặp. Anh rất nhớ cô.
Anh giống như càng ngày càng không thể rời xa người phụ nữ này.
Angela vẫn nhớ kỹ lời các anh nói, vì thế nháy đôi mắt to tròng ngập nước nhìn Mạc Thanh Yên.
"Tiểu Yên, mẹ phải về nhà đấy."
Nói xong nhanh chóng ghé vào vai Lệ Đình Tuyệt, không dám nhìn mẹ và chú đẹp trai.
Lệ Đình Tuyệt quét mắt nhìn cô nhóc ghé vào trên người mình, biết khẳng định là hai tên kia giở trò quỷ.
Mạc Thanh Yên kiên quyết nghe lời ba đứa nhỏ, cô về nhà, người đàn ông nào đó lạnh lẽo thê lương ngồi trong xe hút thuốc.
Mạc Thanh Yên cùng mấy đứa trẻ chơi một lát, trở về phòng tắm một cái thoải mái, cầm di động chơi trò chơi.
Lúc này một cái tin nhắn gửi đến, cô mở ra.
"Vụng trộm xuống dưới, anh chờ em ở dưới cửa, không đợi được em tuyệt không trở về."