Sau khi Diệp Thanh Khuynh rời đi, Mạc Thanh Yên phân phó nhiệm vụ cho các quản lí, sau đó cử người đi tìm Nguyệt tinh Thần.
Trung tâm hội trường xuất hiện cảnh sát, họ đến đây để tìm hiểu sự việc, lấy dấu vân tay, sau đó nói họ chờ tin tức, trong khi mấy cảnh sát đi điều tra.
Mạc Thanh Yên nhớ đến lúc trước nhìn thấy xe của Mạc Thanh Tuyết, liền có cảm giác chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta, rất có thể là do cô ta lấy cắp.
Vì vậy liền lái chiếc xe đỏ của mình đến Mạc gia, lúc này chuông điện thoại liền vang lên, cô nhìn thấy là Trần Bang Thạc gọi đến, khẳng định là đại ca đã biết đến sự việc hôm nay rồi. Dù sao đây cũng là công ty của hắn, xảy ra chuyện nhân viên ở đây nhất định sẽ báo cho hắn đầu tiên.
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của đại ca, cô thấy hơi sợ.
"Đại ca."
Cuối cùng cô vẫn bắt máy, nhưng giọng nói có vẻ hơi rụt rè.
"Tiểu Ngũ, hôm nay em gặp ủy khuất như vậy, có cần đại ca ra tay xử lí hay không?"
Nhìn thấy cô bị người khác đánh, hắn tức giận đến run cả người, Diệp Thanh Khuynh kia thì tính là cái gì? Vậy mà dám đánh Tiểu Ngũ. Vì vậy hắn liền cho người hành động, nhưng nghĩ đến tính tình quật cường của nha đầu kia, lại quyết định trước nói với cô một tiếng.
Đại ca không có trách cứ cô, Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng thở ra.
"Đại ca, đây là do em thất trách, làm liên lụy đến danh tiếng của công ty, là trách nhiệm của em. Tiểu Ngũ đã trưởng thành rồi, Đại ca không cần lo lắng, em có thể giải quyết chuyện này."
Nghe giọng nói ôn nhu của cô, Trần Bang Thạc uống một ngụm lớn rượu vang, hắn đã thật lâu rồi chưa có gặp cô. Hắn rất muốn rất muốn đến gặp cô, nếu không phải vì Tuyên Thành bề bộn nhiều việc, hắn nhất định sẽ bay đến bên cô.
Thế nhưng nha đầu kia lại không biết tình cảm của hắn, giống như bây giờ cô nói chuyện điện thoại vẫn có chút e dè, cô vẫn còn rất sợ hắn.
"Được, Đại ca tin tưởng em, tuy nhiên, nếu cần thứ gì, có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào."
Mạc Thanh Yên nở nụ cười nhạt, "Cảm ơn Đại ca."
Tắt điện thoại rồi, nụ cười vẫn còn treo trên môi cô, Đại ca thế nhưng không có trách mắng cô, còn quan tâm cô nữa, cuối cùng cũng có thể cởi bỏ gánh nặng tâm lý rồi.
Đến Mạc gia, thân thể của Mạc lão gia tử đã tốt hơn một chút, đang ở trong vườn hóng mát. Thấy Mạc Thanh Yên về, ông vui vẻ gọi tên cô.
"Tiểu Yên, con về rồi đó à."
Mạc Thanh Yên đi đến bên cạnh ông, "Ông nội, hôm nay sắc mặt ông tốt lắm, sau này nên ra vườn nhiều một chút."
Thím Thích mang ra vườn một ít đồ ăn, bà cùng chú Thích đang hái ít rau trong vườn. Lúc này đều cười gọi Mạc thanh Yên một tiếng, "Đại tiểu thư."
Mạc Thanh Yên cũng đi vào, cùng hái cà chua với bọn họ, Mạc lão gia tử nhìn cô như vậy, cùng nhà A Thích chơi đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời. Không khỏi cũng nở nụ cười tươi, nha đầu này cũng là một đứa nhỏ số khổ.
Mất cha mẹ từ năm 3 tuổi, từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh ông. Ông cũng vô cùng cưng chiều cô, vì vậy trước kia cô ngây thơ đơn thuần như một tờ giấy trắng. Rời đi năm năm, bây giờ cô đã thành thục hơn nhiều rồi.
Hy vọng cô sẽ luôn sống tốt, đây là tâm nguyện lớn nhất của ông.
Đến lúc ăn tối, lão ia tử ăn đến đặc biệt ngon miệng, ăn hai bát cơm, thím Thích cười nói.
"Đại tiểu thư, cô nên quay về đây sống đi, cô xem hôm nay lão thái gia ăn uống tốt như này. Nếu có cô ở bên mỗi ngày, thân thể lão thái gia nhất định sẽ càng ngày càng khỏe mạnh."
Mạc Thanh Yên cười cười, gắp đồ ăn vào trong bát lão gia tử, "Con sống một mình đã quen rồi, hơn nữa con không phải vẫn về thăm ông nội thường xuyên sao?"
Lúc này Mạc Thanh Tuyết cũng về đến nhà, nghe được âm thanh của Mạc Thanh Yên, liền đi vào nhà ăn, ngồi đối diện cô.
"Mạc Thanh Yên, cô lại quay về đây lấy lòng ông nội đấy à, cũng ân cần quá nhỉ."
Ngữ khí nói chuyện quái đản, khiến bầu không khí ấm áp trong nhà ăn toàn bộ đều bị phá hủy. Mạc lão gia tử đập mạnh đôi đũa xuống bàn, liếc mắt nhìn cô ta một cái.
"Tiểu Tuyết, con nói cái gì đấy hả? Đây là em của con, đây cũng là nhà của con bé, nó muốn về lúc nào cũng đều được hết."