Mạc Thanh Yên lắc đầu, " Không mệt, tôi muốn mang con bé về nhà."
Mắt cô đều đỏ như mông khỉ, nghe lời đi. Angela đi cùng với Trương Mã,để Ngôn Ngọc làm xét nghiệm. Nếu kết quả OK, con bé có thể được xuất viện.
Hắn không phải bác sĩ, nhưng hắn có thể nói với giọng điệu như một bác sĩ.
Cô lại nhìn Angela lần nữa, con bé đã được Trương Mã ôm lấy, đi theo Ngôn Ngọc. Mạc Thanh Yên nhẹ gật đầu, đi theo hắn tới phòng bệnh VIP.
Phong cách trang trí trong phòng không giống với phong cách chung của phòng bệnh thường. Đây là bức tường màu hồng, rèm cửa màu xanh nhạt. Rất ấm áp và không có nồng mùi thuốc khử trùng.
Lệ Đình Tuyệt đưa qua một ly nước, "uống nước."
Giọng nói tà mị ra lệnh, cô tiếp lấy sau đó uống cạn. Uống xong liền cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, tự giác dựa vào gối ngủ.
Lệ Đình Tuyệt liếc mắt nhìn ly nước, cảm thấy yên tâm, bằng không cô ấy khẳng định không ngủ ngon. Anh đưa tay dịu dàng chạm vào khuôn mặt cô, lúc này là lúc cô ngoan ngoãn nhất.
Bình thường khi cũng một chỗ với hắn, cô luôn luôn tức giận.
Hắn lấy di động ra, lạnh lùng nói:" Đem máy tính cùng tư liệu đưa đến phòng bệnh."
Sau đó Nguyên Thành ôm một chồng tư liệu đến, đưa chủ đề kinh doanh cho nàng, sau đó báo cáo vớ hắn.
Lệ tổng, tất cả các báo cáo của thành phố giải trí đều ở đây, còn sách nội bộ của họ cũng được gửi đến hộp thư của ngài.
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, "Ân, trước tiên cậu phải giải quyết công việc của công ty, nhanh chóng đưa đến nơi này. Phi Đao bọn họ vẫn đang theo dõi, có việc thì tìm hắn.
Vâng, Lệ tổng.
Khi Nguyên Thành rời khỏi phòng bệnh, trong lòng anh có chút sảng khoái. Cuối cùng anh cũng bắt đầu kiểm tra Lệ Đình Kiêu, có vẻ như trừng trị hắn là chuyện sớm hay muộn.
Lệ Đình Tuyệt ngồi vào sô pha, bắt đầu làm việc. Lệ Dạ Kiêu có cảm tình với Mạc Thanh Yên, như vậy hắn phải phòng ngừa.
Qua thời gian một giờ, anh đã đọc xong tất cả các báo cáo,cũng hiểu rõ ràng các rắc rối của thành phố giải trí. Quả nhiên Lệ Dạ Kiêu không đơn giản, nhưng người phía sau hỗ trợ hắn rốt cuộc là ai? Vẫn còn đợi điều tra.
Mạc Thanh Yên đã rất khó ngủ, đột nhiên nói lời vô nghĩa đứng lên.
Không….Có thể…..Lấy, không.
Sau đó một cước liền đá tung chăn ra, bàn chân trắng nõn như ngọc đè lên chăn, tiếp tục ngủ. Lệ Đình Tuyệt buông đồ vật trong tay ra, đứng dậy đi đến chỗ cô. biết cô vẫn còn lo lắng cho gương mặt của Angela nên ngủ không yên lòng.
Không khỏi tà khí cười, hắn thật lòng quan tâm nữ nhân này.
Đều nói để cô yên tâm rồi, có Ngôn Ngọc ở đây, nhất định sẽ không để tiểu nha đầu lưu lại sẹo.
Nhìn thấy bàn chân trắng như ngọc, cùng cặp đùi mảnh khảnh của cô, bộ dáng này, thật là mê người muốn chết. Hắn không tự giác được đem bàn tay vươn qua, nghĩ muốn tại nơi da thịt hoạt nộn kia sở thử một chút.
Nhìn đến hành động của chính mình, không khỏi thu tay về, nhẹ giọng nói: "Phải khi dễ ngay tại thời điểm cô tỉnh táo, như vậy mới có thể trở nên đặc biệt lưu manh."
Sau đó liền kéo chăn đắp lại cho cô, nha đầu này đến dáng ngủ cũng thực ngọt ngào, chính là dáng ngủ như này cũng thật khó khen tặng. Khó trách bộ dạng đầu tóc Angela lúc tỉnh dậy, nguyên lai đều từ cô mà ra.
Tuyệt, đã nhìn đủ chưa?
Phía sau truyền đến âm thanh của Ngôn Ngọc, hắn vừa tiến đến vừa không quên hỏi.
Tiểu tử cậu không phải vô cảm với nữ nhân sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đem cậu biến thành như vậy? Không phải hai chúng ta sẽ sống cùng nhau như vậy cả đời sao? Cậu cứ thế này liền vứt bỏ tôi?
Dứt lời hắn phi thân qua cầm tay của Lệ Đình Tuyệt, Lệ Đình Tuyệt "Ba" một cái hất ra.
Dựa vào, lão tử cho tới bậy giờ đều thích nữ nhân.
Nhìn hắn ghét bỏ như vậy, ngôn Ngọc nở nụ cười, "Nói đến chính sự, càng nhìn càng thấy
Angela có điểm giống con gái cậu, có muốn cho hai người khám nghiệm DNA, nói không chừng cô bé thực là con gái thất lạc của cậu đấy."