Lệ Đình Tuyệt thích cô ngoan ngoãn như vậy, khoé môi không khỏi kéo lên một vòng cung hoàn hảo.
Hôn càng lúc càng sâu, bàn tay to cũng theo đó mà tiến vào trong quần áo của cô.
Cả hai đều không thoải mái, đều muốn tìm chỗ giải toả. Áo sơ mi của hắn bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy rồi lại nới lỏng ra, làm xuất hiện vô số vết nhăn. Mà quần áo của cô bị hắn kéo xuống đến đầu vai, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Nụ hôn của hắn rơi xuống, để lại dấu ấn màu đỏ.
Một âm thanh non nớt vang lên.
Mạc Thanh Yên, đi ra, chúng ta cần nói chuyện.
Nghe được là âm thanh của Băng Khối, cô đột nhiên hoàn hồn, nhìn đến bộ dáng hai người lúc này, mặt đỏ bừng lên. Này yêu nghiệt, giống như bị mê hoặc, nàng thế nhưng….. Thế nhưng động tình.
Mà Lệ Đình Tuyệt nhìn đến động tác của nàng, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú, dùng đầu ngón tay giữ lấy cằm cô.
Thật đúng là nhạy cảm, thế nhưng còn có cảm giác như vậy. Tôi ra ngoài trước, cô chậm rãi sửa sang lại đi.
Không đợi Mạc Thanh Yên lên tiếng, hắn liền lui từng bước, như vậy rõ ràng. Hắn thật muốn như vậy đi ra ngoài, Mạc Thanh Yên sợ hãi tới mức ôm chầm lấy hắn.
Như thế nào, luyến tiếc ta, vậy chúng ta tiếp tục.
Hắn tà khí mở miệng, khi nói chuyện càng giữ cứng cô lại trên tường, bộ dáng như muốn tiếp tục.
A, không phải, ta không cần. Bất quá ngươi nhìn xem mình đang ở đâu, như vậy đi ra ngoài, bọn nhỏ sẽ trông thấy.
Hắn cũng không thể đánh giá thấp hai anh chàng nhỏ bé Băng Khối cùng Dương Quang, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn đến. Lệ Đình Tuyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn nghĩ quần áo có thể che chắn được.
Hắn kéo tay cô, cười xấu xa.
Thích hắn ta?
Trong mắt hắn chứa toàn là ánh lửa, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên ngày càng đỏ. Mà cô không dám nhìn thẳng vào hắn, người đàn ông này dường như có khả năng mê hoặc lòng người.
Cô tự mình an ủi, " Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng sợ hắn."
Vì thế cười lạnh,"ha"
Nói xong cô vội vã trở lại, cuối cùng không có khô nóng như vậy.
Mà Lệ Đình Tuyệt thật sự bị người phụ nữ này làm cho nổi điên, tức giận tiến lên từng bước, nói vào tai cô.
Lần sau sẽ cho cô chút kiến thức, tôi đây không phải một cây tăm, đến lúc đó đừng khóc.
Nói xong hắn sửa sang lại quần áo rối dẫn đầu đi ra ngoài, Mạc Thanh Yên có chút choáng váng vì những lời nói của hắn ta. Người đàn ông này miệng lưỡi thật sự xấu xa, hơn nữa bọn họ khi nào có một thoả thuận như vậy.
Vừa nãy không phải là hắn quá xấu, cô mới không kiềm lòng được thôi.
Hừ!
Cô oán thầm, nhìn vào gương sửa sang lại quần áo. Quần áo bị hắn kéo thấp như vậy làm lộ ra vết đỏ rất rõ ràng, không khỏi mắng một câu.
Yêu nghiệt.
Sau khi hôn hắn cũng không buông cô ra, vì vậy cô chỉ có thể đưa tóc về phía trước, như vậy mới có thể che đi. Sau đó đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, cô vô tình nghe được Băng Khối cùng Lệ Đình Tuyệt nói chuyện.
Tiểu di của bọn cháu phải kết hôn rồi
Lệ Đình Tuyệt hai chân bắt chéo nghiêm túc ngồi trên sofa, vì che giấu, máy tính được đặt trên chân. Nghe được lời nói của Băng Khối, hắn cười như không cười.
Cô ấy không nói với ta,bất quá, cho dù kết hôn, cũng có thể rời đi. Huống chi cô ấy chính là chuẩn bị kết hôn.
Hai mắt Băng Khối hơi tối sầm lại, nhìn đến mẹ mình đi ra, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô. Biết cô bị người đàn ông này lợi dụng, biết mẹ mình có điểm khờ khạo, chỉ có thể giúp cô.
Cậu nhóc kéo tay Mặc Thanh Yên, "Nhẫn cầu hôn, thấy được không? Về sau tránh xa mẹ cháu ra một chút, bằng không chúng ta liền kiện người tội quấy rầy."