Mạc Thanh Yên không nghĩ tới, bản thân chỉ mới ngủ một lúc mà trôi qua đã một ngày. Nhìn đến khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu đã không còn sưng, có vẻ cũng đã hết ngứa. Cởi y phục của cô bé ra nhìn, đúng là không còn nốt mẩn đỏ.
MM, còn ngứa nữa không?
Cô bé gật gật đầu, "Vâng, thoa thuốc của chú Lãnh Nhiên đưa thật dễ chịu, một lúc sau đã không thấy ngứa nữa rồi."
Vú Trương ngồi ở ghế sau xe, bà không có hỏi cô. Sau đó quay qua vui vẻ ôm con bé. Băng Khối ngồi ở phía bên trái, Dương Quang ngồi phía bên phải nàng.
Tiểu Văn quay đầu ra hỏi, " Tiểu thư, người đàn ông lúc nãy là ai vậy ạ?"
Cảm thấy có chút không thích hợp, hắn có nên cùng Trần gia nói một chút về chuyện này, dù sao Trần gia đối với tiểu thư có tình ý bọn họ đều rõ ràng, chỉ có mình cô ấy là không rõ mà thôi.
Mạc Thanh Yên ôm Angela cùng chơi trò chơi, nghe tiểu Văn nói như vậy chỉ nhìn rồi ảm đạm cười cho qua.
Chỉ là một người quen thôi, cũng không thân lắm.
Sau đó cô lại cúi đầu xuống cùng Angela chơi trò chơi, tiểu nha đầu vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Mẹ, mẹ chơi xấu, không phải chơi như vậy mà.
Dương Quang lướt mắt nhìn bọn họ chơi trò chơi, khoé miệng ẩn hiện nét cười nhàn nhạt. Nhưng Băng Khối vẫn nghiêm mặt, đối với bà mẹ ngốc nghếch này cậu rất tức giận. Thế nhưng lại cùng người đàn ông kia ở trong phòng tắm hôn môi, hơn nữa còn không ý thức được nguy hiểm tới gần.
Lệ Đình Tuyệt gập máy tính lại, đưa tay ấn ấn thái dương, lúc này điện thoại vang lên.
Bà nội, người trở về rồi sao?
Nhìn thấy là điện thoại của Lệ lão thái thái, anh liền nghe máy ngay lập tức.
Đúng vậy, ta đã trở lại thế nhưng đứa cháu ngươi lại không đến đón ta.
Lệ lão phu nhân lúc này đang ngồi trong xe, bà vừa mới đi du lịch từ Melbourne trở về, trên người bà mặc chiếc áo lông hồng, thần thái vô cùng sang trọng.
Lệ Đình Tuyệt cười cười, "Bà đã gặp đại thúc chưa?"
Bà nội hắn là người mê kịch, mấy ngày trước xem được một màn kịch sau đó lại chạy đến Melbourne. Hơn nữa là khóc mà đi, hình như là đã xem một màn bi kịch, bà còn thích cả chiếc áo lông màu hồng của nữ chính.
Giống như muốn đem chính mình trở thành nữ chính vậy. Dù sao lão thái thái tuổi càng lớn thì càng giống như một đứa trẻ.
Vẫn chưa gặp được nhưng bà nội đã đi qua mỗi một nơi bọn họ dừng chân. Cháu trai độc nhất của ta, bà nội nhớ ngươi rồi, về nhà cho lão bà ta nhìn ngươi nào.
Lệ Đình Tuyệt đứng dậy, bảo Phi Đao thu thập một chút chuẩn bị quay về công ty. Nghe thấy bà nói như vậy, hắn nhíu mi tâm cười cười khẽ một tiếng.
Nói xong hắn định ngắt điện thoại nhưng Lệ lão phu nhân dường như không thể đợi thêm được nữa, muốn gặp hắn ngay trong hôm nay. Vì thế bà nói, "Bà mặc kệ việc gì, hôm nay ta nhất định phải gặp được cháu, ta sẽ ở quán cà phê Trường Đảo đợi cháu, nếu cháu dám không đến ta sẽ ở đó đợi mãi."
Lệ Đình Tuyệt không còn cách nào khác, đành quay sang nói với tài xế, "Đến quán cà phê Trường Đảo."
Phi Đao khó hiểu, "Thiếu gia, cậu vẫn còn một cuộc họp nữa" cuộc họp kia thực sự rất gấp.
Bà nội đã trở về, lão nhân người lại muốn tôi đi gặp người. Phương án hội nghị tôi đã gửi cho Nguyên Thành rồi, bọn họ sẽ xử lí được thôi.
Phong cách làm việc của Lệ Đình Tuyệt là ở một nơi bí mật đưa ra mệnh lệnh. Tất cả đều do hắn âm thầm chi phối.
Cho nên muốn hợp tác cùng Lệ thị, có thể cùng hắn gặp mặt thực sự rất khó. Tất cả đều phải phụ thuộc vào sở thích của Lệ Đình Tuyệt, nếu là người hắn không thích, thân phận dù có to đến mấy cũng không thể gặp được hắn.
Trên mặt Phi Đao lộ ra vẻ hiểu rõ, Lệ lão phu nhân rất yêu thương đứa cháu này, nên lúc nào cũng muốn nói chuyện cùng hắn, là cấp dưới của Lệ Đình Tuyệt, hắn nhìn cảnh này cũng quen rồi.
Trong quán cà phê Trường Đảo, không gian ấm áp, tao nhã cùng tiếng dương cầm vang lên thập phần êm tai, Lệ lão phu nhân ngồi bên cửa sổ, nhìn cô gái đang thả hồn bên những phím đàn, mặt lộ một nụ cười tươi.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh cực kỳ nổi bật. Đôi mắt sắc lạnh trên khuôn mặt đẹp trai lóe lên, thật hấp dẫn. Chỉ cần ai đó nhìn liền có cảm giác sẽ chết chìm trong đó.
Lệ lão phu nhân vẫy tay với hắn, "Cháu yêu, ta ở đây."