Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 29: Linh hồn mỉm cười



Kỷ Phương Hủ mỉm cười nhìn Hồ Hiệu, trong mắt là sự cưng chiều không hề che giấu, nhưng khi đối mặt với đám người trong chi đội kia lại khôi phục vẻ nghiêm túc.

“Hầu như mỗi lần hung thủ gây án đều bị máu hắt lên khắp người, cho dù hắn có mang theo áo khoác che đi vết máu thì sau khi về nhà, nếu trong nhà có người, hắn vẫn sẽ bị phát hiện, bị khuyên can, nếu tâm lý thừa nhận của người nhà hắn không đủ vững, có khi còn báo cảnh sát. Cho nên trong mấy năm hắn gây án nhất định là đàn ông độc thân, sống một mình. Hắn có chấp niệm rất lớn với phụ nữ chưa kết hôn và chưa từng yêu đương, chứng tỏ tư tưởng của hắn rất truyền thống, sinh ra trong một gia định truyền thống, đặc điểm chính của những gia đình truyền thống là cha gia trưởng mẹ yếu đuối, chịu ảnh hưởng của hình mẫu cha mẹ này, hung thủ trở thành kẻ có chủ nghĩa đàn ông bị chính hắn phóng to lên, cường điệu thể diện và sự tự tôn. Một người đàn ông coi trọng thể diện và tự tôn như vậy lại biến thành một kẻ có tâm lý biến thái, nguyên nhân nhất định xuất phát từ cuộc hôn nhân thất bại và việc phát hiện vợ mình đã sống chung với người khác trước khi kết hôn. Đương nhiên, một nguyên nhân khác dẫn đến hôn nhân thất bại là vì hắn quá nghèo, cho nên trong nhiều năm liền, đến mười mấy tệ tiêu vặt trong ví nạn nhân hắn cũng không bỏ qua.”

Có người nói chen vào: “Anh nói cũng có lý, nhưng sao anh biết hắn thân thiết với cha hay với mẹ?”

Vấn đề này quả thực chạm đến chuyên môn của Kỷ Phương Hủ, anh ta đã từng viết một bài luận văn có liên quan tới thời thơ ấu là sự phát triển tâm lý hậu kỳ. “Cha mạnh mẽ, luôn nhấn mạnh sự thủy chung của phụ nữ, giữ gìn trinh tiết là đặc thù của gia đình truyền thống, trong quá trình trưởng thành, hung thủ đã chịu sự tác động, giáo dục quá lớn của cha, đồng thời hắn cũng tán thành kiểu giáo dục này. Mẹ ít khi quan tâm dạy dỗ hắn, có khả năng là do có nhiều con, nhất định phải đặt mối quan tâm lên nhiều đứa em nhỏ hơn, không thể để ý tới hắn. Đối với hung thủ mà nói, sức ảnh hưởng của mẹ rất nhỏ, sự ỷ lại là rất nhỏ, cho nên hắn luôn coi thường, thờ ơ với phụ nữ. Tối đoán rằng cha của hắn vì những hành vi của bản thân mà có được không ít ‘thể diện’, bởi vậy hắn rất sùng bái cha cũng thân thiết với cha.” Nói xong, anh ta bưng cốc trà nóng lên uống một hớp, ra hiệu để Tả Kình Thương và Thư Tầm nói cho bọn họ nghe lời giải thích phán đoán của từng người.

Tả Kình Thương làm một động tác ‘mời’ với Thư Tầm.

Thư Tầm hắng giọng nói: “Hung thủ lựa chịn đối tượng trong khoảng 12-18 tuổi để ra tay, ngoại trừ lý do hắn khăng khăng cho rằng những cô gái ở độ tuổi này chưa yêu đương ai, cũng bởi vì vóc dáng của hắn thấp bé, nhìn từ góc độ tâm lý thì hắn không đủ thể lực để khống chế những người phụ nữ nhiều tuổi hơn, chứ đừng nói là đánh nhau với đàn ông. Vì vậy, trong cuộc sống đời thường, hắn rất khiêm tốn biết điều, luôn cố gắng không để xảy ra mâu thuẫn với người khác, cực kỳ kiềm chế. Phân tích theo tâm lý học, kiểu tội phạm này nhất định sẽ lựa chọn tấn công những người còn yếu ớt hơn mình. Tỷ lệ gây án khi vào nhà của hắn rất cao, thứ nhất vì hắn đã đóng giả thành nhân viên công tác cần phải vào nhà, ví dụ như nhân viên kiểm tra gas, nhân viên sửa chữa internet…, thứ hai hắn tạo được ấn tượng tốt từ tướng mạo của mình, chắc chắn hắn có một khuôn mặt của ‘người tốt’ khiến người ta hoàn toàn không hề hoài nghi, có khi còn đeo kính mắt nhìn rất lịch sự nhà nhặn. Hắn có thể khiến sinh viên đại học, học sinh trung học, thậm chí cả một cô bé mới 12 tuổi… mở cửa cho mình, rồi dìm chết cô bé trong vại nước.”

Mấy cảnh sát hình sự đều đứng bật dậy, căng thẳng chỉ vào Thư Tầm, “Cô đừng có nói bậy!! Hung thủ của vụ án đó đã bị bắt từ lâu rồi!!”

“Tiếp đi.” Tả Kình Thương lạnh lùng nói, không thèm quan tâm tới đám cảnh sát đang gào thét trước mặt.

Thư Tầm liếc nhìn Tả Kình Thương, ánh mắt thoáng dịu dàng. Yêu một người, sẽ đột nhiên lo lắng nhiều hơn, nhưng cũng như được tiếp thêm sức mạnh. Ừm, nói tiếp thôi, đã có anh ở bên, sẽ không để cho mấy tên cảnh sát đốn mạt này làm bừa. Cô hít sâu một hơi, “Hắn đã phát triển thành một kẻ có nhân cách phản xã hội, loại nhân cách này khiến hắn mất lý trí mỗi khi giết người, thủ đoạn cũng càng ngày tàn nhẫn hơn. Hắn nghèo kiết xác nhưng lại lười nhác, không muốn thay đổi tình hình thực tại, cho nên quy chụp cuộc đời đáng thất vọng của bản thân là do bất công xã hội, vận mệnh trêu ngươi, tâm lý bắt đầu biến thái, cần tìm một nơi để giải tỏa cảm xúc. Khi giết chết nạn nhân đầu tiên, hắn không hề cảm thấy hoảng sợ mà lại thích cảm giác khống chế này. Khi được mọi người bàn tán về nạn nhân bị giết, hắn sẽ vờ như vô tội, sau đó còn làm nhiều việc tốt để bồi thường, an ủi chính mình, khẳng định hành vi của bản thân là đúng đắn, đây là sự bổ khuyết tâm lý sau khi phạm tội. Về sau, chỉ cần cảm thấy cuộc sống hơi khó khăn, hắn sẽ cho rằng xã hội quá bất công, sẽ lại gây án để đổi lấy cảm giác vui sướng về mặt tâm lý.”

Thư Tầm dứt lời, lại liếc nhìn Tả Kình Thương, tỏ vẻ bản thân đã nói xong. Anh gật đầu, cầm lấy tay cô ở dưới bàn, đang định buông ra, nhưng thấy đầu ngón tay cô hơi lạnh, bèn nắm chặt không buông, dùng độ ấm trong lòng bàn tay mình sưởi ấm cho tay cô.

“Những vụ án này đều xảy ra ở khu vực ngoại thành hoặc khu vực giáp ranh giữa nội thành và ngoại thành Bắc Yến, chứng tỏ phạm vi hoạt động của hung thủ ở trong khu vực đó, hơn nữa hắn còn cực kỳ thông thạo tình hình khu vực này. Bảy vụ án mạng hầu hết xảy ra vào mùa hè, tập trung trong tháng 6,7,8 chỉ có hai vụ là ngoại lệ. Nạn nhân thứ tư – D chết vào ngày 24 tháng 9, cô ta bị hung thủ lượn lờ xung quanh theo dõi tới tận nhà, có lẽ qua cuộc đối thoại của D và bạn bè, hung thủ biết được D sống một mình bèn quyết định ra tay, ý nghĩ bất chợt này không thể suy ra nơi ở của hung thủ. Khoảng 9 giờ tối ngày 15 tháng 11, nạn nhân cuối cùng đã bị hung thủ sát hại tại chính nhà mình. Khoảng 7 giờ tối thường là thời điểm mà các gia đình ăn cơm tối hoặc xem thời sự, trong nhà thường có nhiều người nhưng hung thủ lại biết gia đình G lúc này không có ai, tới cửa cũng không cần gõ mà trèo thẳng vào nhà, rốt cuộc là vì sao?”

Hồ Hiệu vội đáp: “Hắn đã theo dõi rồi! Hiểu rất rõ mọi hoạt động của gia đình này, cũng biết từ đâu có thể dễ dàng trèo vào nhà.”

“Mùa đông ở Bắc Yến cực kỳ lạnh giá, tuyết đầu đông thường rơi vào khoảng trung tuần tháng 10, 11, trời đất đều băng giá, người bình thường ở ngoài mười mấy phút đã lạnh cứng tay chân, hành động khó nhọc chứ đừng nói là một người có vóc dáng nhỏ con như hung thủ.” Đây là ý nghĩ đã lóe lên trong đầu Thư Tầm tối qua, Tả Kình Thương đã nắm bắt được, cũng tìm ra điểm then chốt để phá án, “Có thể thấy được, hắn không tốn nhiều thời gian để lượn lờ xung quanh mà đã chọn ngay được đối tượng để ra tay, cũng không cần đứng dưới lầu quan sát xem trong nhà có người lớn hay không. Hắn không cần gõ cửa đã biết cô bé kia đang ở nhà một mình, trong khi trước đó, hắn nhất định phải vào trong nhà, trò chuyện với nạn nhân một lúc rồi mới quyết định có gây án hay không --- tôi tin rằng hắn không thành công một trăm phần trăm, trong những lần gõ cửa thăm dò, hắn cũng đã thất bại nhiều rồi, có người không mở cửa cho hắn, có người để hắn vào nhưng người nhà lại sắp về. Tất cả những điều này đều chứng tỏ hắn đã sớm nắm rõ tình hình gia đình cô bé kia, biết khi nào họ đóng mở cửa hàng, khi nào con gái họ ở nhà một mình. Chắc chắn hắn ở một nơi nào đó gần nhà G, có thể quan sát thấy cha mẹ G mở cửa hàng, cũng nhìn thấy được đèn phòng G sáng khi cô bé ở nhà.”

Thư Tầm lấy ra một bức ảnh chụp G sau khi cô bé tử vong, nói: “G là nạn nhân thứ bảy của hắn, hắn đã coi việc giết người như một trò chơi, hắn rất hưng phấn, muốn thô bạo giết chóc một lần, vì vậy khi trói G hắn đã vô tình để lộ công việc mà hắn từng làm --- Mổ dê. Phương pháp trói này thường được sử dụng khi mổ dê.”

Hồ Hiệu thấy bọn họ đều đã nói xong, bèn nhắc lại phần cuối cùng của báo cáo một lần nữa, còn nói thêm, “Bây giờ mấy người đã hiểu chưa hả? Đã phục chưa? Có chịu đi bắt người không? Chỉ cần tới gần nhà G hỏi một chút có người đàn ông nào như vậy không là bắt được tên hung thủ này ngay rồi, có khi hỏi người đầu tiên người ta đã nói cho mấy người biết rồi, hàng xóm của tôi cũng thế đấy!”

“Đúng thế.” Kỷ Phương Hủ lại bồi thêm, “Báo cáo đã được đệ trình lên Cục cảnh sát hình sự từ đêm qua, tôi tin rằng bây giờ nó đã nằm trên bàn của Cục trưởng Hách rồi.”

Tra Giản không còn gì để nói, quay ra nhìn các đồng nghiệp, nặng nề gật đầu, nhắm mắt cầm mũ, điều động xe đi tới khu nhà G ở ngoại thành.

Trong tiếng rú còi inh ỏi của xe cảnh sát, vài cảnh sát nghiến răng nghiến lợi. “Thủ trưởng, mấy người kia thật quá lợi hại, chúng ta đấu không lại bọn họ.”, “Bọn họ đã biết vụ án Cận Á Cát có vấn đề, anh nói bọn họ có viết chuyện này vào báo cáo gửi lên trên cho Cục điều tra hình sự không?”, “Đúng là chúng ta đã quá coi thường họ, mẹ nó chứ, ngoại trừ Tả Kình Thương, một nam hai nữ kia rốt cuộc là ai chứ!”, “Đặc biệt là cái tên họ Kỷ, nhìn mặt thì cười hi hi, mà âm hiểm như thế, muốn đập cho anh ta một trận!”

Tra Giản vung tay, chiếc cằm hai ngấn mỡ rung rung vài phát, “Đừng nói mấy lời vô dụng này nữa! Báo cáo chúng ta đã nghe xong, họ cũng trình lên cấp trên rồi, đâm lao thì phải theo lao! Bây giờ chúng ta đành phải tương kế tựu kế thôi.”

“Tương kế tựu kế như thế nào?”

“Chúng ta bắt hung thủ của vụ án này, nói với hắn về ‘chính sách’ của chúng ta trước, bảy vụ án kia đỡ được thì cố mà đỡ, còn vụ án bé gái mười hai tuổi đã tính lên người Cận Á Cát, chúng ta hỏi hắn có biết không, nếu đúng là hắn làm…”

Một tên cảnh sát than một tiếng, “Có khi đúng là do con ma xúi quẩy kia làm rồi!”

Tra Giản cắn răng, “Chẳng phải đám chuyên gia khốn kiếp kia đã nói rồi đấy ư, trình độ của hung thủ rất thấp, không có học thức gì cả. Giết một hay một trăm người cũng như nhau thôi, đều chết cả, chúng ta bảo hắn, hắn giết ít đi một người thì đúng là ít đi một người!”

“Đúng đúng đúng! Làm như vậy đi!”

Hơn ba mươi cảnh sát hình sự của chi đội, căn cứ theo báo cáo của tổ chuyên gia, trước hết tới khu vực gần nhà nạn nhân thứ bảy, tìm một nơi mà từ đó có thể quan sát được cửa sổ và cửa hàng quần áo của gia đình G, phát hiện khu vực này chỉ có khoảng hai mươi mấy hộ gia đình. Phạm vi thu hẹp tới mức này, mặt mày đám cảnh sát đều vặn vẹo méo mó, “đồng hành tương khinh”, ngoài sự đố kỵ, bọn họ còn lo lắng cho tương lai của chính mình.

Cảnh sát ôm một tia hi vọng đi hỏi thăm người dân ở đây, mong nhận được câu trả lời “Ở chỗ chúng tôi không có ai như anh nói hết.”

Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng đó là đặc điểm nêu trong báo cáo quá rõ ràng, còn chưa hỏi tới ba nhà thì đã có một bác gái nhiệt tình nói: “Nghe có vẻ rất giống bạn trai Diễm Nhi.”

Mấy cảnh sát đều mang vẻ mặt “xui xẻo rồi”, hỏi tiếp: “Diễm Nhi mà bác nói là…”

“Mở nhà trẻ ở ngay chỗ giao lộ ấy, ở chung với bạn trai cô ấy, cũng hơn nửa năm rồi!” Bác gái trả lời, “Bạn trai cô ấy đã ly dị, là người thật thà, chỉ không ra dáng đàn ông lắm nhưng Diễm Nhi nói ngày trước anh ta từng làm nghề mổ dê. Cha Diễm Nhi bị bệnh, bạn trai cô ấy còn gửi cho ba ngàn tệ, hình như năm nay định kết hôn đấy.”

“Bạn trai cô ấy tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”

“À… cái này… không rõ bao nhiêu tuổi nữa, hình như khoảng hai bảy hai tám, tên là ‘Hồng’ gì đó, cụ thể là chữ nào tôi cũng không biết nữa.” Bác gái nói xong, tò mò hỏi, “Bọn họ phạm phải tội gì à?”

Còn chưa tới ba ngày, tìm ra hung thủ của vụ án liên hoàn kéo dài bốn năm dễ như trở bàn tay. Bây giờ có lẽ hắn ở ngay đầu đường cách đây không xa, khiến đám cảnh sát làm việc qua loa xong chuyện, chỉ theo đuổi công danh lợi lộc này bỗng rùng mình lạnh toát. Bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt an ủi, đi tới nhà trẻ mà bác gái vừa chỉ.

Lúc này đang là buổi trưa, mười mấy đứa trẻ trong nhà trẻ đang xếp hàng ăn cơm. Người đàn ông thấp bé đang cầm muôi múc cơm cho đám nhỏ, vừa thấy cảnh sát lũ lượt kéo tới, bỗng nhiên sửng sốt trong phút chốc rồi mỉm cười hiền lành, nhìn bọn họ.

Người đàn ông này có một đôi mắt cong cong, lông mày cong cong. Khóe môi cũng hướng lên trên, như thể lúc nào cũng đang cười, không đẹp trai nhưng rất ưa nhìn, không hề có chút gì liên quan tới “người xấu”. Quần áo trên người hắn tuy đã cũ nhưng vẫn cực kỳ sạch sẽ.

“Các vị đã tới rồi.” Thấy cảnh sát đến gần, không hiểu tại sao hắn lại thốt lên một câu như vậy, đặt muôi xuống, xoa xoa tay, vẫn cái dáng vẻ tươi cười kia, thở dài một tiếng như trút được gánh nặng.

“Anh tên là gì?” Cảnh sát hỏi theo phép công.

“Triệu Trí Hoành.”

Tra Giản hiểu rằng chỉ cần đưa người đàn ông này về so sánh DNA và dấu vân tay thì sẽ biết ngay hắn ta có phải hung thủ hay không. Bọn họ không quan tâm tới người phụ nữ tên Diễm Nhi kia, trong tiếng chửi rủa chất vấn ầm ĩ của cô ta dẫn Triệu Trí Hoành vào xe cảnh sát. Diễm Nhi mờ mịt chạy theo xe cảnh sát một hồi sau đó ngồi dưới đất khóc to.

“Chúng tôi đang điều tra một vài vụ án xảy ra gần đây và vụ án xảy ra bốn năm trước ở vùng ngoại thành, có tất cả bảy cô gái trẻ đã bị sát hại, biết chứ?” Một cảnh sát công khai nói, bắt đầu thương lượng với Triệu Trí Hoành, chỉ sợ hắn khai ra vụ án bé gái 12 tuổi, “Bây giờ chúng tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh phải thành thật trả lời, phối hợp cho tốt.”

Người đàn ông tên Triệu Trí Hoành khẽ mỉm cười, thừa nhận vô cùng nhanh chóng, “Người do tôi giết, tôi không còn gì để ngụy biện, tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma.”

Trong khi cảnh sát còn chưa tiến hành so sánh, hung thủ đã tự thừa nhận. Mấy cảnh sát trên xe quay sang nhìn nhau, bắt đầu hoài nghi phải chăng tên Triệu Trí Hoành này đã thông đồng với mấy người trong tổ chuyên gia. Nhìn gương mặt không cười đã rất thân thiện của Triệu Trí Hoành, trong lòng mấy cảnh sát thầm than, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh không cần vội thừa nhận như thế, hung thủ có phải là anh hay không, còn cần về so sánh đã.”

“Được thôi.” Triệu Trí Hoành gật đầu, cực kỳ phối hợp.

“Anh đã giết mấy người?” Tra Giản thận trọng hỏi.

Triệu Trí Hoành suy nghĩ rất lâu, trên mặt thoáng xuất hiện sự lạnh nhạt và u ám, “À… mấy người nhỉ, tôi chưa đếm lại bao giờ.”

“Chúng tôi đã đếm rồi, là bảy người.” Tra Giản nhắc hắn lần nữa, như một ông già lắm lời, còn nói cho Triệu Trí Hoành một vài thông tin sơ bộ và vị trí chết của từng nạn nhân, vì sợ hắn nói lỡ miệng, bèn vội nói tiếp: “Anh phải thành thật nhận tội mới có tác động tới kết quả phán quyết, anh chỉ cần ngoan ngoãn khai báo anh giết chết mấy người này như thế nào, chúng tôi sẽ giúp anh được hưởng khoan hồng.”

Triệu Trí Hoành gật gù, vẫn là dáng vẻ tươi cười hiền hậu. Nếu không biết hắn có thể giết chết nhiều người như vậy thì hắn quả thực là một người rất dễ dàng chiếm được lòng tin của người khác.

Sau khi so sánh dấu vân tay và nhóm máu, Triệu Trí Hoành 29 tuổi bị xác nhận chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn!

Vết máu khô mà Thư Tầm phát hiện trên tường vây nhà Tiểu Lệ cũng được yêu cầu đưa đi xét nghiệm, cuối cùng mọi người bối rối nhận ra, nhóm máu và DNA trùng khớp với Triệu Trí Hoành.

Số nạn nhân bị Triệu Trí Hoành sát hại lên tới tám người, nạn nhân nhỏ tuổi nhất mới 12 tuổi.

Tin này vừa truyền ra đã khiến toàn Trung Quốc chấn động. Cục trưởng Cục điều tra hình sự Hách Hi Thành lệnh cho cảnh sát Bắc Yến tăng cường độ thẩm vấn, lệnh cho văn phòng tỉnh tập trung quan tâm, cũng phái những nhân vật cốt cán của trung đoàn điều tra hình sự tỉnh xuống tham gia thẩm vấn, lại đích thân gọi điện cho Tả Kình Thương để tổ chuyên gia bọn họ tham gia vào quá trình thẩm vấn và công tác xác nhận hiện trường.

Triệu Trí Hoành cao 1m63cm, chỉ nặng bốn mươi mấy kí. Hắn khai với cảnh sát, mình là người thôn Vĩnh Hưng xã Bột Lan ở phía Bắc tới Bắc Yến, ở nhà là con thứ hai, có một anh trai và một em gái. Hắn ta học đến lớp 7 thì bỏ học, sau đó theo cha đi làm thợ mộc, lại tới Bắc Yến lăn lộn, làm một vài việc lặt vặt tạm bợ. Hắn từng tới công trường vận chuyển gạch, kéo xe cát, còn từng đi theo một đồ tể học việc, học được cách mổ dê cũng tự làm một thời gian. Nhưng tính hắn lười nhác, luôn cảm thấy việc khổ, kiếm tiền lại lâu, lại nhìn những người lái xe hạng sang tới thị sát công trường, rồi mấy cô thư ký xinh đẹp bên cạnh bèn cảm thấy xã hội bất công.

Những điểm này đều cực kỳ giống với báo cáo của tổ chuyên gia.

“Ngày thường tôi chỉ là một người chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi giết người tôi chính là ma quỷ.” Khi khai báo về quá trình giết người của bản thân, trên khuôn mặt vui cười hớn hở của Triệu Trí Hoành luôn hiện mấy phần nhạt nhẽo, dường như trong mắt hắn người và dê chẳng khác gì nhau.

Thường thì khi những tên sát thủ liên hoàn có nhân cách phản xã hội bị bắt, chúng đều chẳng bao giờ tỏ ra hối hận hay sợ sệt, thậm chí rất nhiều tên còn thấy chưa đã nghiền. Trong số đó có những kẻ từng cầm dao mổ, luôn có thái độ lạnh lùng tới cực đoan với sinh mệnh, sau khi giết chóc chúng chỉ thấy vui vẻ, không có lấy một chút lòng thương. Triệu Trí Hoành cũng thế, đến cả việc mình đã giết mấy người hắn cũng quên, như thể bạn quên mất dạng bài này mình đã làm mấy lần trước khi tốt nghiệp.

Một cảnh sát khinh bỉ hỏi hắn: “Tại sao anh lại chọn phương thức này để kết thúc sinh mệnh của những người kia?”

Tả Kình Thương trước giờ đều luôn xem thường việc tìm hiểu quá trình phạm tội của hung thủ, cho nên anh đợi bên ngoài, Kỷ Phương Hủ thì ngồi một chỗ chơi game trên di động, dạo này anh ta đang mê mẩn trò mạt chược, còn tán dương mạt chược là tinh hoa dân tộc, trước đây ở Anh chưa bao giờ được chơi, bây giờ chỉ hận đã biết quá muộn.

“Tôi thích đàn bà.” Triệu Trí Hoành đeo còng tay nhưng ngồi thẳng lưng, như thể một người thành công đang trả lời phỏng vấn, “Ngày ngày, ngoại trừ làm việc, lúc nào tôi cũng nghĩ đến việc ở cạnh đàn bà, cho nên chỉ cần có tiền là tôi đi chơi gái. Nhưng tôi lại thấy gái bán hoa quá bẩn. Tôi nghe nói vợ tôi (vợ trước) còn từng mang thai, đúng là ông trời trêu ngươi. Tôi cảm thấy lòng tự tôn của mình bị cô ta chà đạp, quá mất thể diện!” Nói tới đây, Triệu Trí Hoành ôm mặt, vẻ thất vọng tột độ.

Khi thẩm vấn vốn nên một hỏi một đáp, sau đó mỗi câu đều được ghi chép lại cẩn thận nhưng người phụ trách thẩm vấn lại ra hiệu cho người đồng nghiệp đang ghi chép, chế giễu: “Thế thì đã sao, lúc kết hôn với anh không có thai là được!”

Triệu Trí Hoành cũng không đáp lời anh ta, chỉ liếc nhìn cảnh sát bằng ánh mắt ‘Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý có chính xác hay không’, lại nhìn về phía Thư Tầm và Hồ Hiệu, đánh giá một lượt từ đầu tới chân, ánh mắt thoáng hiện vẻ dâm tà.

Triệu Trí Hoành nên vui vì lần này Tả Kình Thương và Kỷ Phương Hủ ngồi ở bên ngoài…

Người phụ trách thẩm vấn lúc này mới quay về chủ đề chính: “Khi anh gây án, anh có nghĩ tới việc cướp đoạt sinh mệnh của người khác là một hình thức phạm tội?”

“Tôi không biết.” Triệu Trí Hoành đáp, “Nếu tôi không đi gây án, tôi sẽ cảm thấy vô cùng bức bối, rất ức chế như thể đủ thứ áp lực ép xuống khiến tôi sắp nổ tung. Sau mỗi lần gây án, đôi khi sẽ thấy trong lòng rất trống rỗng, đôi khi sẽ mất bình tĩnh.”

Hồ Hiệu không thể tin nổi: “Cô bé bị anh giết còn nhỏ như vậy, mới mười hai, mười ba tuổi. Anh cũng có em gái, nếu em gái anh gặp phải loại người như anh, vậy phải làm sao?”

“Tôi cho rằng bọn họ bị tôi giết chết chính là vận mệnh, là ý trời, là sự an bài của số phận.” Triệu Trí Hoành vẫn già mồm cãi láo, nói năng hùng hồn. Tuy trình độ không cao nhưng hắn nói chuyện rất lưu loát, năng lực sắp xếp ngôn từ rất mạnh, điểm này không giống với một vài hung phạm có nội tâm bị kiềm chế, dù sao mà nói thì trải nghiệm cá nhân đã khiến hắn trở nên cực kỳ hưng phấn.

Công tác thẩm vấn kết thúc, Triệu Trí Hoành đeo còng tay, bị cảnh sát áp giải đi xác nhận hiện trường. Cũng đúng vào lúc này, một sự việc vừa cực kỳ bất ngờ vừa đầy chất hí kịch đã xảy ra.

Triệu Trí Hoành dường như luôn mỉm cười, ngồi yên trên xe cảnh sát, hiện trường đầu tiên mà hắn xác nhận là ở nhà Tiểu Lệ, hiện trường thứ hai lại đúng là cái nhà vệ sinh công cộng nơi Đồng Hinh bị giết!

Trước khi hắn chỉ dẫn cho cảnh sát tới nhà vệ sinh công cộng gần xưởng dệt, không có ai nhắc với hắn về vụ án này, ngay cả người đã ‘khai báo’ với hắn một hồi là Tra Giản và mấy cảnh sát kia đều không nói một chữ tới vụ án Đồng Hinh, đám người Tra Giản cũng chỉ cảm thấy thủ đoạn thẩm vấn Cận Á Cát cũng hơi tàn khốc nhưng không xâu chuỗi vụ án Đồng Hinh vào vụ án giết người liên hoàn này, huống chi từ kẽ móng tay của Đồng Hinh lại tìm được vụn da của Cận Á Cát.

Tả Kình Thương nhìn Triệu Trí Hoành bị sắp xếp chụp ảnh trước nhà vệ sinh công cộng, nhìn Thư Tầm một hồi rồi ra hiệu cho cô đi cùng mình. Thư Tầm đang mặc áo khoác lông rất dày, cô chỉ vào áo khoác của anh, nhướn nhướn mày. Tả Kình Thương ngẩn ra, lập tức đứng lại.

Anh không muốn phí thêm một chiếc áo khoác nữa.

Triệu Trí Hoành bình tĩnh khai báo, “Tôi vốn đang ở đây (đang đi vệ sinh), nghe được tiếng giày cao gót, bèn nhìn trộm sang phía dành cho nữ, thấy một cô gái cũng đang ở đây (đi vào nhà vệ sinh). Tôi bèn đặt cô ta lên tường, bóp cổ, cô ta ngất đi, tôi liền… Ở đúng vị trí này.” Cho dù sự việc đã trôi qua nhiều năm, Triệu Trí Hoành vẫn chỉ ra vị trí Đồng Hinh chết một cách chính xác, “Tôi vốn định rời đi thì cô ta tỉnh lại, hét lên muốn đi tố cáo tôi, tôi bèn bóp chết cô ta.”

Sắc mặt Tra Giản đã tái xanh, ông ta chợt nhớ tới thời điểm khám nghiệm thi thể Đồng Hinh năm năm trước, kỳ thực trong vụn da ở khe móng tay của Đồng Hinh tìm được DNA của ba người, một là của chính cô ta, một là của Cận Á Cát, còn một là của người đàn ông nào đó. Khi ấy bọn họ nóng lòng kết án, bèn bỏ qua loại vụn da không rõ nguồn gốc kia.

Đến đây thì vụ án Cận Á Cát đã tìm ra chân tướng, hắn quả thực bị oan, hay đúng hơn là đúng như lời hắn từng khai báo, hắn chỉ bị tiền làm mờ mắt, trộm ví tiền của Đồng Hinh rồi bị cô ta phát hiện, giằng co mấy bận, để lại vụn da trong móng tay của cô ta, cuối cùng lại đẩy bản thân mình vào chỗ chết. Đáng tiếc, hắn đã qua đời từ bốn năm trước.

Trong vòng một ngày, Triệu Trí Hoành đã dẫn cảnh sát chạy tới chạy lui mấy vòng ngoại thành Bắc Yến, ngoại trừ mấy vụ án mà cảnh sát đã biết, hắn còn khai thêm hai vụ, ba năm trước hắn giết chết hai nữ sinh, rồi nhét một người và mấy hòn đá lớn vào một bao tải rồi ném xuống kênh đào hộ thành, chôn một người xuống một khoảnh đất cạnh đó.

Tức là trong vòng năm năm, Triệu Trí Hoành đã giết tổng cộng mười một cô gái trẻ!

“Tôi không đóng giả thành nhân viên chuyển phát gì gì đó như cô nói, tôi chỉ tới gõ cửa nói tôi là nhân viên kiểm tra đường ống nước --- Tôi nói thế trước, sau đó nói mình hơi khát, có thể xin cốc nước để uống được không, những cô gái kia sẽ rót nước cho tôi.” Khoảng thời gian nghỉ ngơi trong lúc đi xác nhận hiện trường, Triệu Trí Hoành kể cho Thư Tầm như đang nói chuyện phiếm, “Tôi cảm thấy bây giờ các cô gái quá mất cảnh giác, khi ra mở cửa cho tôi, có cô còn chẳng thèm thay quần áo, chỉ mặc đồ ngủ, tôi thấy họ liền khó khống chế bản thân. Vì bọn họ đều nhìn thấy mặt tôi rồi nên tôi phải giết bọn họ.” Nói xong, hắn lắc đầu một cái, nói với Thư Tầm như một người anh thân thiết, “Sau này cô đừng có mắc sai lầm như vậy… nhưng tôi thấy cô rất thông minh, sẽ không giống bọn họ đâu.”

Thư Tầm hừ lạnh một tiếng.

Sau khi xác nhận toàn bộ hiện trường, Triệu Trí Hoành bị áp giải lên xe cảnh sát, trước khi cửa bị kéo lên, hắn nhìn về phía Thư Tầm và Tả Kình Thương, nụ cười trên khuôn mặt vốn đã mang nét cười càng rõ ràng hơn khiến người ta nổi da gà, tựa như một con quỷ đội chiệc mặt nạ hề, dưới lớp mặt nạ ấy là một khuôn mặt đẫm máu.

Tin hung thủ của vụ án giết người liên hoàn đã sa lưới nhanh chóng tới tai Cận Đồ Hải, lão lưu manh vì lật lại bản án cho con trai mà không quản khó khăn đi khiêu chiến cảnh sát, bị bỏ tù hai năm ấy, nghe được những người hàng xóm từng cười nhạo ông ta vì con trai mang tội giết người, giờ này lại nói chuyện với ông ta bằng giọng thương cảm, con trai ông ta chết oan nhưng khi có thể nhận bồi thường, ông ta chỉ ngước nhìn bầu trời mà rơi nước mắt.

Như ngày trước ông ta từng nói với Tả Kình Thương, kẻ đáng chết đã chết rồi, người không đáng chết cũng đã ra đi, họ điều tra vụ án của họ, còn ông ta phải kiếm tiền để sống tiếp một mình.

Sau khi vụ án giết người liên hoàn ở Bắc Yến kết thúc, mấy cảnh sát làm trái quy tắc thẩm vấn trong vụ án Cận Á Cát đều bị đưa ra xử phạt, trong đó bao gồm cả chi đội trưởng Tra Giản, tiếp đó, lại dính dáng đến một loạt nhân vật tham ô thối nát. Khi Cận Đồ Hải ở trong căn nhà nhỏ cũ kỹ nghe được tin ấy, ông ta bèn thắp hương cho vợ và con trai. Ông ta không có học thức, ngang ngược, thô bỉ nhưng cũng dùng cuộc sống của chính mình để thực hiện câu nói của nam chính Phúc Quý trong tiểu thuyết “Sống” của nhà văn Dư Hoa --- làm người cứ sống sao cho bình dị, tranh cái này tranh cái kia, tranh tới tranh lui đến mức đánh mất cả mạng sống của mình. Giống như tôi đây, càng sống càng chẳng có tương lai, thế nhưng tôi sống thọ, người tôi quen dần dần đi mất, còn tôi vẫn sống.

Con người ta vì bản thân sự sống mà sống, chứ không phải sống vì bất cứ sự vật nào ngoài sự sống --- Dư Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.