Dần
dần chuyển hết việc kinh doanh của công ty sang cho Cận Trọng Kỳ, Kế Chỉ Tường
giống như một con quay đột nhiên tìm được không gian để nghỉ ngơi, chỉ trong
một khoảng thời gian ngắn mà trở nên nhàn hạ, thư thái.
Cô không phải ngày ngày bận rộn chìm ngập trong đống
công việc, cũng không cần phải ký những công văn chất chồng, lại thêm kế hoạch
“bồi bổ cơ thể” của Dư Mẫn Tú khiến thân thể gầy yếu của Kế Chỉ Tường dần đầy
đặn hơn.
Thoáng chốc mà đã nửa năm trôi qua, thời gian bên nhau tăng lên khiến hai vợ
chồng dần thích ứng với sự tồn tại của đối phương, sinh hoạt hằng ngày cũng
tương đối ổn định; vốn do Cận Trọng Kỳ thường ở Xây dựng Kỳ Ký, nên ngày nào Kế
Chỉ Tường cũng đến công ty ngồi, thế mà tình trạng này thay đổi ngay sau một
cuộc trò chuyện...
“Chỉ Tường, bây giờ em rảnh không? Anh có chuyện muốn bàn với em.” Xử lý xong
công việc, Cận Trọng Kỳ từ phòng làm việc quay về phòng, anh nhẹ nhàng gõ cửa,
hỏi Kế Chỉ Tường đang ngồi lau tóc trước bàn trang điểm.
“Vâng? Được chứ.” Cô dừng việc lau tóc lại, bàn tay giữ chặt chiếc khăn lông.
Hai người ở bên nhau lâu ngày dù ít hay nhiều tất sẽ sinh ra những thay đổi về
mặt tình cảm, Kế Chỉ Tường cũng không ngoại lệ, cô đã dần quen với sự tồn tại
của Cận Trọng Kỳ, thích nghi với sinh hoạt của anh, biến anh trở thành một phần
trong cuộc sống của mình.
Có nhiều lúc chính cô cũng không rõ bản thân đang quen hay ỷ lại vào anh, nhưng
cô không thể phủ nhận rằng, địa vị của Cận Trọng Kỳ trong tim cô càng ngày càng
lớn, đây là sự thật không thể thay đổi.
Còn Cận Trọng Kỳ luôn tỏ thái độ ôn hòa lịch sự, cô luôn cảm thấy giữa hai
người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, hoàn toàn không giống với
những cặp vợ chồng bình thường... Nên nói thế nào nhỉ? Là thẳng thắn chăng?
Chính vì không giống những cặp vợ chồng bình thường khác, có vấn đề gì đều nói
rõ với nhau, cho dù là để giải tỏa những cảm xúc không tốt cũng được, nhưng cô
vẫn chưa cảm nhận được những điều này từ anh.
Có lẽ là do cách họ đến với nhau không trải qua chặng đường tìm hiểu và tình
yêu lãng mạn như người khác, vì thế cô mới có cảm giác này, một cảm giác vô
cùng chân thực, chứ không phải ảo giác.
Giống như hiện giờ, rõ ràng Cận Trọng Kỳ có thể nói trực tiếp vào vấn đề, nhưng
anh lại rất lịch sự hỏi ý kiến cô; không biết vì sao mà cô luôn có cảm giác
lạnh lẽo...
“Bây giờ ngày nào em cũng phải đến Công ty Kế thị, có phải vì còn nhiều việc
phải xử lý không?” Ngay từ đầu Cận Trọng Kỳ đã cử một nhóm chuyên gia đến Công
ty Kế thị, trên lý thuyết họ đã tiếp nhận hầu hết công việc của Kế Chỉ Tường,
tuy vậy, anh vẫn tôn trọng ý muốn của cô cũng như những gì cô đã làm vì công
ty.
“Không. Nhân viên của anh đã giúp đỡ em rất nhiều, hơn nữa những việc quan
trọng đều giao cho anh Đinh xử lý, thật ra em cũng chỉ đến công ty dạo quanh
thôi.” Có lẽ chính vì thái độ của Cận Trọng Kỳ có phần xa cách, Kế Chỉ Tường
cũng theo đó mà tỏ ra thận trọng.
“Có việc gì sao?”
“Không, anh chỉ nghĩ, liệu em có thể ở nhà, không đến công ty nữa không?” Cận
Trọng Kỳ kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống, làm tiêu tan cảm giác bức bách,
căng thẳng một cách thần kỳ.
Cô chớp mắt, không hiểu rõ anh đang muốn nói gì.
“Ý anh là, em có biết mấy ngày nay tâm trạng mẹ không tốt?” Anh không biết cô
có phải là kiểu phụ nữ coi trọng sự nghiệp hay không, vì thế trong lời nói cũng
không kém phần cẩn thận, lo lắng sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.
“Vâng.” Cô biết rõ, bởi Dư Mẫn Tú là người luôn thể hiện cảm xúc vui buồn, đau
khổ, giận dữ trên khuôn mặt, dù cô không muốn thấy cũng không được; hơn nữa, cô
vốn dĩ không định làm như vậy, mà thực sự rất yêu quý mẹ chồng. “Vì chuyện của
dì Xảo phải không?”
Dì Xảo là bạn thân nhất của Dư Mẫn Tú, mấy ngày trước dì đột ngột qua đời vì
nhồi máu cơ tim, cũng khó trách bà đau lòng như thế.
“Phải!” Cận Trọng Kỳ mỉm cười, rất vui vì Kế Chỉ Tường chú ý đến tâm trạng của
mẹ mình. “Vì vậy, anh muốn em có thể dành thêm chút thời gian ở bên mẹ.” Nói
trắng ra, chính là muốn cô ở nhà, trở thành người phụ nữ thực sự của gia đình.
“Em biết rồi.” Dùng tay vuốt mái tóc còn ướt, cô hiểu rõ anh coi trọng mẹ như
thế nào, cũng như cô quan tâm đến tâm trạng của bố vậy. “Mai em ghé qua công ty
nói với anh Đinh một tiếng, sau đó về nhà với mẹ, được không?”
“Vậy sao?” Thấy cô đồng ý nhanh và dứt khoát như thế, Cận Trọng Kỳ lại tỏ ra
lúng túng. “Em không phản đối?”
“Tại sao em phải phản đối?” Kế Chỉ Tường cảm thấy buồn cười, và cô thật sự bật
cười. “Mẹ anh cũng là mẹ em, có gì khác biệt sao?”
Cận Trọng Kỳ lặng im, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nụ cười ngọt ngào của Kế Chỉ
Tường mãi không rời.
Anh cứ tưởng phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục Kế Chỉ Tường, vì dù
sao cô cũng đã hy sinh tuổi xuân của mình cho công ty; hơn nữa đây lại là sự
nghiệp của bố cô, anh thật sự không ngờ cô lại phản ứng như vậy, khiến lòng anh
bất giác dấy lên cảm giác thật ấm áp.
“Cảm ơn em”, anh không biết mình nên nói gì, buột miệng thốt ra lời cảm ơn.
Nụ cười trên môi Kế Chỉ Tường dần biến mất, thay vào đó là cảm giác tổn thương.
Tại sao giữa hai người họ nhất định phải lịch sự, nhất định phải xa cách như
thế? Cô là vợ của anh mà! Phải đợi đến khi nào thì quan hệ giữa họ mới có thể
bình thường như những đôi vợ chồng khác, không bị bức tường vô hình ngăn cách?
“Sao vậy?”, thấy cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh vốn giỏi quan sát biểu
cảm của người khác lập tức hỏi.
“Hả?” Cô giật mình, từ trong suy nghĩ miên man quay lại hiện thực, “Không có
gì, chỉ là em hơi mệt...”.
Bàn tay đang cầm khăn lông siết chặt hơn, cô ích kỷ trách thái độ của anh quá
xa cách, nhưng chẳng phải bản thân cũng phạm sai lầm đó sao? Chính vì anh như
cố ý duy trì khoảng cách, nên cô cũng tự nhiên giẫm lên bước chân anh. Nếu cứ
tiếp tục thế này, họ sẽ không bao giờ có được một ngày lễ tình nhân đúng
nghĩa...
Lễ tình nhân?
Vì sao cô lại muốn trải qua một lễ tình nhân “đúng nghĩa” với Cận Trọng Kỳ? Rốt
cuộc cô đang nghĩ lung tung gì vậy?
Một suy nghĩ đột ngột nảy ra khiến tâm trí hoảng loạn, tay chân luống cuống, cô
hoang mang mở nắp lọ dầu dưỡng tóc để trên mặt bàn trang điểm, ngón tay run rẩy
không giữ chặt vỏ lọ trơn bóng, trong lúc hoảng loạn cô làm đổ gần hết chai
dầu, dầu tràn ra khắp mặt bàn trang điểm.
“Á!”, cô vừa giật mình vừa phiền muộn kêu lên một tiếng, hai tay cứng đờ không
biết nên phản ứng thế nào.
“Đừng lo, từ từ thôi em.” Anh thấy vậy liền lấy khăn giấy chặn mép bàn, ngăn
không cho dầu dưỡng tóc chảy khắp nơi, sau đó chạy vào phòng tắm lấy ra một
chiếc khăn lau, cẩn thận lau sạch bàn trang điểm.
Chạy qua chạy lại vài lần như vậy, trên trán Cận Trọng Kỳ toát ra lớp mồ hôi
mỏng, khó khăn lắm mới lau sạch chiếc bàn trang điểm như cũ. “Sạch rồi!” Anh
thở một hơi, ném khăn lau vào bồn rửa mặt.
“Xin lỗi.” Biểu hiện của cô quả thật là rất tệ! “Đều tại em vụng về...”
“Không sao, không phải em cố ý.” Anh lấy áo tắm sạch từ trong tủ ra, quay người
đi vào phòng tắm. “Anh đi tắm, chẳng phải em mệt sao? Ngủ trước đi!” Sau đó
giọng nói biến mất đằng sau cánh cửa.
Kế Chỉ Tường thẫn thờ ngồi trước bàn trang điểm một lúc lâu, mãi đến khi tiếng
nước trong phòng tắm tắt đi, cô mới vội vàng trèo lên giường, đắp kín chăn.
Nằm trong chăn lắng nghe tiếng bước chân Cận Trọng Kỳ ra khỏi phòng tắm, tiếng
công tắc vang lên rất khẽ cho cô biết anh đã tắt đèn, đến khi cảm nhận được
phần giường bên cạnh lún xuống, cô mới cho phép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, thần trí đang giằng co giữa tỉnh và mê, Kế Chỉ Tường vẫn
không ngừng nghĩ về ý tưởng ngu ngốc không chút hiện thực lúc nãy – thực sự cô
rất muốn trải qua một lễ tình nhân đúng nghĩa cùng anh.
Không đến công ty làm việc nữa cũng có nghĩa là sinh hoạt hằng ngày hoàn toàn
thay đổi, ngày nào cũng như ngày nào, công việc của Kế Chỉ Tường là làm bạn với
Dư Mẫn Tú; cô biết rất rõ, phải đợi đến khi tâm trạng u uất của mẹ chồng tốt
lên thì nhiệm vụ “mang tính giai đoạn” này của mình mới tạm xem như hoàn thành,
cô rất vui vì thời điểm đó đang tới gần.
Vì thời gian Kế Chỉ Tường ở nhà tăng lên nhiều, mà hai người phụ nữ quả thật
không thể ngồi nhìn nhau cả ngày, Kế Chỉ Tường nhận thấy cách thức này hoàn
toàn không thể biến đổi tình hình hiện tại, cho nên cô bắt đầu thử tìm những
việc mà trước đó không có cơ hội làm và có khả năng làm mẹ chồng vui lên để
giết thời gian.
Tất nhiên, Kế Chỉ Tường luôn biết cách khéo léo để Dư Mẫn Tú cùng mình thực
hiện, để bà bận rộn với những hoạt động xã hội nhiều không kể xiết, làm quen
những người bạn mới, quả nhiên đã giúp bà dần vơi đi nỗi đau buồn khi bạn thân
qua đời.
“Mẹ, chỗ này con vẫn không làm được, mẹ xem giúp con được không?” Mẹ chồng nàng
dâu đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt bày đầy những quả cầu len
đủ màu đủ kiểu cùng sách hướng dẫn, hai người họ đang theo học một lớp dạy đan
len, cùng tận hưởng niềm vui trong việc học đan.
“Đâu, đưa mẹ xem nào!” Đẩy đẩy cặp kính chỉ đeo “khi làm bài tập”, Dư Mẫn Tú
buông chiếc áo len đã đan được một nửa xuống, thuận tay đón lấy chiếc khăn chưa
đan xong của Kế Chỉ Tường.
Nhìn dáng điệu nghiêm túc của mẹ chồng, Kế Chỉ Tường nhận thấy quyết định ban
đầu của mình hoàn toàn đúng đắn.
Căn bản không phải kiểu phụ nữ hết mình vì sự nghiệp, ngược lại, cô rất ngưỡng
mộ những người bạn học của mình sau khi kết hôn có thể ở nhà chăm sóc con cái;
bởi theo cô, gia đình mới là trọng tâm của cuộc sống, không có gia đình cũng có
nghĩa là đánh mất mục tiêu phấn đấu. Vì thế, Kế Chỉ Tường dốc hết tâm sức bảo
vệ và nuôi dưỡng gia đình mới của mình.
Mỗi lần cho đi đều là một lần được thể nghiệm cái mới, cảm giác mình là một
phần quan trọng của người khác khiến cô vui lòng.
Điều may mắn là Kế Chỉ Tường có một người mẹ chồng rất hiện đại, chẳng những
không hề xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, bà còn yêu thương cô như con
ruột; nếu thật sự có thể làm ngơ trước sự xa cách lạnh nhạt của hai vợ chồng
thì lúc này đây cô là người thực sự hạnh phúc.
“Một, hai, ba,... À, con xem, ở đây thừa một mũi này! Chẳng trách đan thế nào
cũng không đều.” Trễ chiếc kính xuống sống mũi, Dư Mẫn Tú liếc Kế Chỉ Tường một
cái, ánh mắt ra vẻ trách móc nhưng cũng tràn đầy niềm vui.
“Thế ạ?” Cô lại gần, nhìn bà gỡ bớt một mũi đan ra, quả nhiên những đường len
trở nên hoàn hảo. “Thảo nào cô giáo luôn nói khả năng tiếp thu của con không
bằng mẹ, con vụng về quá!”, cô thõng vai, tỏ vẻ buồn rầu.
“Đứa trẻ này còn nịnh nọt bà già đây!”, Dư Mẫn Tú bật cười, kéo tay Kế Chỉ
Tường và vỗ nhẹ bàn tay cô, “Mẹ biết con cố gắng làm mẹ vui lòng, nhưng cũng
không thể dành tất cả thời gian cho mẹ được, phải không? Thỉnh thoảng cũng phải
về thăm bố con nữa”.
“Có chứ! Mẹ quên là hôm trước con có về rồi sao?”, nhắc đến bố mình, Kế Chỉ
Tường không khỏi vui mừng, “Sức khỏe bố con khá lên nhiều rồi, bác sĩ đã cho về
nhà điều trị, ông ấy vui lắm!”.
Sức khỏe của Kế Chí Xương đúng là có chuyển biến một cách thần kỳ, da cũng
không vàng vọt như trước, hơn nữa còn cười nhiều hơn lúc đang nằm viện. Kế Chỉ
Tường vì vậy cũng cảm thấy yên lòng phần nào, lại càng cảm kích Cận Trọng Kỳ.
Nếu anh không đồng ý kết hôn, không giúp đỡ công ty thì cô không dám chắc bố
mình có thể xuất viện chỉ trong một thời gian ngắn như vậy; bản thân cô cũng vì
thế mà vui vẻ và càng cảm kích Cận Trọng Kỳ hơn!
“Vậy thì tốt quá, hôm nào mẹ đi cùng con về thăm ông ấy!” Trải qua sự việc của
người bạn thân, Dư Mẫn Tú càng cảm nhận rõ rằng cuộc đời luôn có những biến cố
bất ngờ và sức khỏe là điều quan trọng nhất. “Phải rồi, con và Trọng Kỳ kết hôn
đã gần một năm rồi nhỉ?”
Thấm thoắt đã gần một năm trôi qua, lễ tình nhân lại đến, điều này có nghĩa kỷ
niệm một năm ngày cưới vào đúng lễ tình nhân trắng cũng sắp đến.
“À, vâng ạ.” Nhớ đến ngày lễ lãng mạn này, không biết nguyện vọng của cô có
thành sự thật?
“Con và Trọng Kỳ... có dùng biện pháp tránh thai không?” Lòng tham của con
người là vô đáy, khó khăn lắm con trai mới kết hôn, Dư Mẫn Tú lại có thêm một
điều nữa để trông ngóng, bà hy vọng sớm có đứa cháu để ẵm bồng.
“Mẹ!” Kế Chỉ Tường không ngờ mẹ chồng lại hỏi thẳng như vậy, cô xấu hổ đỏ bừng
mặt, “Sao mẹ lại hỏi điều này?”.
“Đã lớn thế này rồi, có gì không được hỏi chứ?”, Dư Mẫn Tú cũng thấy ngượng
ngùng, nhưng cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, “Mẹ nói con nghe, mẹ muốn bồng cháu
nội rồi, mẹ thấy bố con cũng vậy”. Kéo theo một người vào cuộc, sức thuyết phục
cũng cao hơn.
“Chuyện này... mẹ nói với anh Trọng Kỳ đi!” Ui! Xấu hổ chết đi! Dù sao đây cũng
không phải chuyện mà một mình cô có thể giải quyết được.
Tuy rằng “số lượng” có hạn, nhưng lần nào cũng “làm” rất nghiêm túc, chỉ tại
cái bụng không chịu to lên, cô cũng không thể nhét một cái gối vào bụng được.
Chuyện này quả là làm khó người ta mà!
“Đứa trẻ này!”, Dư Mẫn Tú lại vỗ tay Kế Chỉ Tường, “Nói với con hay nói với
Trọng Kỳ có gì khác nhau sao?”.
“Cái gì khác nhau?”, Cận Trọng Kỳ vừa mở cửa bước vào, chỉ kịp nghe đoạn cuối
cùng của câu chuyện.
“Con đi làm về rồi à?”, Dư Mẫn Tú ngẩn người, rồi lập tức hớn hở nói với Cận
Trọng Kỳ, “Mẹ đang nói với Chỉ Tường về việc...”.
“Mẹ!”, Kế Chỉ Tường đỏ bừng mặt, lên tiếng ngăn Dư Mẫn Tú lại, lúng túng đứng
lên đi vào nhà bếp, “Con đi nấu cơm đây!”.
Cận Trọng Kỳ nhìn theo Kế Chỉ Tường, lúc bóng cô khuất hẳn sau góc tường, anh
mới quay lại nhìn mẹ một cách khó hiểu, “Chỉ Tường làm sao vậy mẹ?”.
“Con bé này...”, Dư Mẫn Tú lắc đầu cười.
Haizzz... chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết thôi! Tránh con dâu lại
nói bà nhiều chuyện.
“Giải quyết xong rắc rối vụ mảnh đất ở Đài Trung chưa?”, Cận Trọng Kỳ vừa lật
bản kế hoạch tiêu thụ những căn nhà mới xây, vừa thuận miệng hỏi Chiêm Khắc Cần
đang đứng thất thần bên cạnh, “Khi nào có thể ký hợp đồng?”.
“Hả? Cậu vừa nói gì?”, Chiêm Khắc Cần quả thật không để tâm, vì thế không biết
Cận Trọng Kỳ hỏi gì.
“Dạo này cậu làm sao vậy, lúc nào cũng thẫn thẫn thờ thờ?” Hay là tên này uống
nhầm thuốc gì? Mấy ngày gần đây toàn làm hỏng việc. “Có gì đáng để cậu phiền
lòng thế hả?”
“Haizzz...”, Chiêm Khắc Cần buồn bã thở dài. “Đã có lần nào tôi nói với cậu rằng
phụ nữ là điều phiền phức nhất trên thế gian này chưa?”, anh không chỉ nhấn
mạnh từng lời, mà ngay cả cách nói cũng nghiến răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng
căm hận.
“Hả?” Trí tò mò của Cận Trọng Kỳ bị khơi gợi, bèn xếp bản kế hoạch lại, thích
thú nhìn Chiêm Khắc Cần đang tràn đầy căm phẫn, anh nói giọng trêu đùa, “Đây
hình như không phải là điều mà một quý ông được các nữ đồng nghiệp công nhận là
ưu tú nên nói”.
Tuy Chiêm Khắc Cần đã có gia đình, nhưng vẫn nhận được sự ngưỡng mộ của không
ít nữ đồng nghiệp bởi thái độ lịch sự. Cận Trọng Kỳ nhiều khi cũng nghi ngờ
không rõ phụ nữ ngày nay có suy nghĩ như thế nào, đến cả đàn ông đã có vợ cũng
không buông tha?
Có lẽ từ khi chủ nghĩa giải phóng phụ nữ hình thành, bọn họ trở nên không bình
thường, dùng danh nghĩa đổi mới tư tưởng đi phá hoại gia đình người khác, điều
này thật sự là quá nhàm chán.
“Sao nào? Bị vợ giận rồi hả?” Con người này cũng thật kỳ quái, bao nhiêu năm
theo đuổi, cuối cùng cũng “đưa được nàng về dinh”, cậu ta còn gì không vừa lòng
chứ?
“Nếu giận tôi thôi, thì không nói, đằng này tôi lại không biết cô ấy đang muốn
gì!”, Chiêm Khắc Cần vẻ mặt buồn rầu, phủi bụi trên quần áo.
“À, vậy có lẽ sẽ phiền phức hơn một chút”, Cận Trọng Kỳ không thực lòng đáp
lại, “Vậy rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu thất thần như vậy?”. Đây mới là điều
quan trọng.
Tuy Chiêm Khắc Cần không được bình thản như mình, nhưng Cận Trọng Kỳ chưa từng
thấy bạn thân của mình lo lắng như bây giờ, anh tin là sự việc có nguyên nhân,
hơn nữa nhất định là nguyên nhân rất nghiêm trọng mới khiến Khắc Cần sầu não
đến thế.
“Thôi được, ít ra cậu cũng có thể góp ý cho tôi”, Chiêm Khắc Cần đành nói, nếu
không tìm được một người để “than thở”, e rằng sớm muộn cũng có ngày phát điên.
“Lễ tình nhân sắp đến rồi.” Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, đi đâu cũng cảm nhận
được không khí ngọt ngào lãng mạn, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ anh vô cùng
tủi thân.
“Thì sao?” Lễ tình nhân không phải là một trong những ngày lễ đáng được Cận
Trọng Kỳ chú ý, vì thế anh không thể hiểu nổi tại sao lo lắng của Chiêm Khắc
Cần lại liên quan đến ba chữ “lễ tình nhân” này.
“Thì là phiền phức, cậu nói tôi nên tặng món quà gì cho vợ mới làm cô ấy vui
lên đây?” Dù sao thì Cận Trọng Kỳ cũng đã có vợ, có thể sẽ đưa ra những ý kiến
làm người khác vui mừng.
“Hả?” Quả thật vấn đề này làm khó Cận Trọng Kỳ, bởi anh chưa bao giờ trải qua
một lễ tình nhân theo đúng nghĩa của nó. “À, hoa tươi?” Lục tìm những tư liệu
nằm tận dưới đáy kho ký ức của mình, nhưng tiếc là ý kiến này quá lạc hậu.
“Năm đầu tiên quen biết cô ấy tôi tặng rồi.”
“Cô ấy thích ăn chocolate không?” Chẳng phải lễ tình nhân luôn có món này khiến
người ta phát phì lên sao?
“Bị cún yêu ăn mất rồi, hơn nữa năm thứ hai tôi cũng tặng rồi.”
“Nếu vậy... bữa tối với nến?” Tuy ý kiến này đã rất lỗi thời, nhưng ít ra cũng
có ích chứ?
“Có rồi.” Tại sao không được lặp lại chứ? Nếu có thể lặp lại một lần thì quá
tốt! Thật không thể chịu nổi cá tính thích thay đổi của người vợ thuộc cung
Song Tử!
“Nhẫn? Ngọc?”, Cận Trọng Kỳ bắt đầu chau mày.
“Lúc cầu hôn cũng tặng rồi!” Mấy thứ đó phải đợi đến lúc này mới tặng sao? Nếu
anh “dám” đợi đến bây giờ mà chưa tặng, với tính cách của vợ mình thì e rằng
anh đã sớm chết ở đầu đường xó chợ rồi.
“Hay là... kỳ nghỉ hai người?” Ý kiến này quá tuyệt vời chứ? Anh xung phong làm
“nhà tài trợ”, tình nguyện để thư ký đi nghỉ, sau đó tự khiến bản thân chết
chìm trong công việc!
“Cậu đã quên thời hạn nghỉ trong năm đã qua rồi sao?” Nghĩa là, đã đi trong
thời gian nghỉ trong năm rồi, hơn nữa túi tiền rỗng không, làm gì có “kinh phí”
để đi nghỉ lần hai.
“Vậy tôi không giúp được gì rồi.” Không phải anh không giúp, mà là hết cách.
Nghĩ bản thân là một ông chủ quá lý tưởng, vắt óc giúp nhân viên nghĩ cách,
ờ... tuy phương pháp có phần lạc hậu, người ta đã làm hết rồi, nhưng đây cũng
là giới hạn của anh, anh không thể nghĩ nhiều hơn nữa được.
“Thì ra sức sáng tạo của cậu còn tệ hơn tôi!”, Chiêm Khắc Cần cuối cùng đã gặp
được một “tên ngốc” chính hiệu, tuy phiền phức của chính mình chưa giải quyết
được, anh vẫn không nhịn nổi mà trêu chọc vài câu.
“Vậy cậu nói xem, cậu đã từng tặng những gì rồi?”, Cận Trọng Kỳ không tin Chiêm
Khắc Cần sẽ thông minh hơn mình.
“Nhiều lắm!” Nhắc đến ý tưởng tặng quà, Chiêm Khắc Cần đắc ý, bắt đầu giơ ngón
tay đếm, “Thiệp tình yêu này, nước hoa này, quần áo hàng hiệu nữa này... Tóm
lại là rất nhiều, chỉ còn thiếu là chưa tặng cái gì quyến rũ một chút... A! Có
rồi!”, Chiêm Khắc Cần dừng một chút, sau đó phấn khích reo lên.
“Sao vậy?” Chiêm Khắc Cần mừng rỡ, sắc mặt Cận Trọng Kỳ lại càng khó coi hơn
nữa, không ngờ bản thân mình hoàn toàn không có chút sáng tạo nào về vấn đề
chọn quà tặng, chẳng trách Chiêm Khắc Cần gọi anh là “đồ ngốc”.
“Cảm ơn ông Trời! Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra nên tặng cái gì rồi!”, Chiêm Khắc
Cần mừng mừng rỡ rỡ đến mức như sắp khóc vậy.
“Cái gì?” Có cần phải vui mừng đến vậy không? Cậu ta có biết đó là tiền ai trả
không vậy? Tên đần độn!
“Đồ lót gợi cảm! Ây da! Tôi thật là quá thông minh mà!” Chiêm Khắc Cần hoàn
toàn chìm trong suy tưởng của mình, quên cả việc đang trong giờ làm việc, cũng
chẳng quan tâm đến thái độ bàng quan của Cận Trọng Kỳ. “Tôi phải mua màu đen...
không, màu đỏ, màu đỏ vừa nóng bỏng vừa gợi cảm, chắc chắn là có giá trị!”
“Có cần thiết phải phí công phí sức đến thế không? Chỉ là lễ tình nhân thôi
mà.” Kết hôn rồi còn gọi là tình nhân sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết mình mắc
bẫy của mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm? Đây chỉ là thủ đoạn tầm thường và thô
thiển nhất mà thôi.
“Chính vì là lễ tình nhân nên tặng quà mới càng có ý nghĩa!” Kẻ đang nhiệt tình
tất có lý lẽ của mình. “Cuộc sống vợ chồng vốn rất tẻ nhạt, nếu không nhân dịp
ngày lễ này tạo chút không khí lãng mạn, thì hai người sẽ rất nhanh chán ghét,
mệt mỏi, sau đó chia tay.”
Chia tay? Nghiêm trọng vậy sao?
Cận Trọng Kỳ không thể không chau mày, đột nhiên nhớ đến Kế Chỉ Tường, cô chưa
từng đòi hỏi anh điều gì.
Kế Chỉ Tường rất nhu thuận, có giáo dục, cũng có thể cuộc sống vợ chồng của họ
thật sự rất tẻ nhạt, nhưng anh đã cho cô một gia đình yên ấm, còn giữ vững cơ
nghiệp mà cha cô đã vất vả khổ cực lắm mới gây dựng nên, như vậy đối với cô mà
nói, có lẽ đã quá đủ?
Lắc đầu thật mạnh, anh tin rằng Kế Chỉ Tường không phải loại phụ nữ mà Khắc Cần
nói, thậm chí anh còn cho rằng chắc chắn cô không bao giờ có những giấc mơ khó
hiểu như vậy, bởi anh chưa từng nhận được bất cứ yêu cầu gì từ cô, mà một cuộc
hôn nhân như thế mới là điều anh muốn, không cần lãng phí sức lực vào những
việc vừa ngu ngốc vừa vô vị đó!
“Trọng Kỳ, chẳng lẽ cậu không chuẩn bị gì?” Chiêm Khắc Cần phát hiện cùng với
sự im lặng của Cận Trọng Kỳ là ánh mắt kỳ lạ.
“Tôi không phải trẻ con, sẽ không làm những việc không thực tế đó nữa.” Nói
cách khác, là vô vị!
“Như vậy có được không? Trọng Kỳ.” Chiêm Khắc Cần gạt bỏ cảm xúc vui mừng vừa
rồi, vẻ mặt kinh ngạc. “Hôn nhân của cậu không giống tôi, lẽ ra cậu phải dành
nhiều tâm tư để duy trì nó hơn tôi mới phải.”
“Sẽ không có vấn đề gì đâu, hai chúng tôi đều đạt được điều mình mong muốn, hơn
nữa cùng giúp đối phương thỏa mãn, không cần thiết phải nhờ những thứ phù phiếm
đó để vun đắp hôn nhân.” Cận Trọng Kỳ vốn không cảm thấy cách nghĩ của mình có
gì đó chưa ổn thỏa.
Chiêm Khắc Cần không nói nữa, anh ta im lặng nhìn Cận Trọng Kỳ, hy vọng cái
miệng xui xẻo của mình sẽ không biến mọi chuyện thành sự thật.