Khi xử lý xong chuyện của Bái Bái, đã là nửa tháng sau, mà người đau lòng mất đi con gái yêu Hân Nông, lại vẫn không có biện pháp bình phục lại từ trong đau thương —— hoặc là nói, cô hoàn toàn vẫn không chịu tiếp nhận sự thực Bái Bái đã qua đời, cả ngày nhốt mình ở trong phòng của con gái, không để cho bất luận kẻ nào đến gần một bước, cũng không để bất luận kẻ nào tự ý động vào đồ Bái Bái đã từng dùng.
Cô bây giờ, tựa như chim sợ ná, hơi có gió thổi cỏ lay, tâm tình sẽ lập tức cuồng loạn.
Phạm Hành Thư và Quan Thừa Dĩnh gần như là bồi ở bên người cô một tấc cũng không rời, rất sợ cô nhất thời nghĩ không thông, sẽ làm ra hành động cực đoan gì, tâm tình cô bây giờ, quá không ổn định rồi.
Cô không khóc, từ lúc Bái Bái tắt thở đến bây lqd giờ, thậm chí là hạ táng, cô đều không rơi một giọt nước mắt nào, nếu như cô chịu khóc rống một trận, phát tiết tâm tình thì còn tốt, vấn đề ngay lúc này là, cô nhốt mình, cùng với tất cả tâm tình, vào trong một cái hộp, cùng hạ táng theo Bái Bái, cô như vậy, ngược lại càng làm cho người ta lo lắng.
Bọn họ đều rất bất an, cô giam cầm mình quá lâu, đến cuối cùng, có thể quên mất buông thả thế nào hay không? Thậm chí —— ép mình phát điên.
Phạm Hành Thư không yên lòng, tạm thời vào ở cùng cô, từng phút từng giây bên cạnh làm bạn, mà Quan Thừa Dĩnh mỗi ngày đều đến, anh sẽ không chặn anh ta ở ngoài cửa, cũng không còn quyền lợi kia.
Mở cửa, sau khi nghiêng người cho anh ta vào phòng, Phạm Hành Thư quay về phòng bếp: "Tôi đang muốn làm ít đồ cho Hân Nông ăn, cả ngày cô ấy cũng chưa ăn cái gì đâu."
Quan Thừa Dĩnh nhìn động tác không thuần thục lắm của anh, định đón lấy: "Để tôi."
"Anh có thể không?" Anh ngoài ý muốn liếc một cái.
"Nếu không anh cho rằng những năm tôi ở nước ngoài kia, tự chăm sóc mình thế nào? Thức ăn Nông Nông thích ăn, tôi đến bây giờ vẫn có thể làm được."
Phạm Hành Thư nghe vậy, rũ mí mắt xuống, lui bước nhường chỗ. Phương diện này, anh thật sự rất thất bại, mỗi lần nấu gì đó không phải cháy khét thì chính là đồ ăn không ra hình dạng gì, nếu không nữa thì chính là mùi vị không đúng, anh không nấu được thức ăn mà cô thích ăn.
Quan Thừa Dĩnh gọn gàng lấy hành lá cắt nhỏ: "Giúp tôi đánh trứng."
Phạm Hành Thư mở tủ lạnh ra, theo lời lấy ra một quả trứng đánh tan: "Còn cần cái gì không?"
"Thịt băm."
"Được." Phạm Hành Thư từ ngăn tủ lạnh lấy ra thịt gà, bỏ vào lò vi sóng (microwave oven) cho tan tuyết, chờ chỉ thị tiếp theo của anh ta: "Gì nữa đây?"
"Tôi muốn cưới Nông Nông." Quan Thừa Dĩnh thình lình nói ra câu này.
Tay đang muốn mở cửa tủ lạnh thoáng chốc dừng lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng lưng của anh ta.
"Hân Nông —— đáp ứng sao?" Cổ họng nghẹn ứ, anh dùng hết hơi sức toàn thân, khó khăn hỏi ra.
"Tôi còn chưa mở miệng, nhưng mà tôi lại nghĩ, cô ấy sẽ đáp ứng, dù sao, chúng tôi đã từng yêu nhau như vậy, cô ấy vẫn còn dieendaanleequyydoon vì tôi sinh đứa bé. Thời gian, cũng không xóa đi tình yêu của tôi, tôi tin tưởng cô ấy cũng thế, chỉ là trong lòng còn có oán hận, không cách nào đối mặt với tôi. Tôi đã từng ước định với cô ấy, chờ tình trạng kinh tế vững vàng hơn, sẽ kết hôn, xây dựng một gia đình nhỏ ngọt ngào. Mà nay, tôi đã là quản lý của một công ty nổi danh, thu nhập hàng năm hơn một ngàn vạn, tôi có đầy đủ năng lực cho cô ấy hạnh phúc, cho nên tôi quay lại. Tôi thật vất vả mới đợi đến ngày này, tôi sẽ không dễ dàng rời cô ấy mà đi nữa, mà anh ——"
"Tôi hiểu ý của anh." Tuyên cáo sự hiện hữu của anh là dư thừa cỡ nào, không phải sao? "Có lẽ người cô ấy yêu nhất là anh, bởi vì cô ấy chưa từng nói cô ấy yêu tôi; có lẽ lựa chọn cuối cùng của cô ấy là anh, bởi vì tôi từng cầu hôn vô số lần, cô ấy chưa từng đáp ứng. Nhưng, cho dù muốn đi, cũng sẽ không phải là hiện tại, trước khi cô ấy còn chưa đưa ra lựa chọn, tôi sẽ không chủ động rời cô ấy mà đi."
"Anh cần gì?" Anh ta thật không hiểu, nếu cho là vô vọng, đến tột cùng còn chờ cái gì?
Phạm Hành Thư cười khổ: "Đây là tôi đã đáp ứng với cô ấy, trừ phi Hân Nông chính miệng nói cho tôi biết, cô ấy không cần tôi nữa, nếu không, tôi vẫn sẽ bồi ở bên người cô ấy."
Quan Thừa Dĩnh cau mày: "Anh cho rằng, anh sẽ có một tia phần thắng sao? Bàn về thời gian, tôi biết cô ấy trước anh, từng có tình cảm tuyệt đối càng sâu đâm hơn so với anh; bàn về điều kiện bên ngoài —— không cần tôi nói, trong lòng anh tự biết. Rốt cuộc anh còn cố chấp cái gì?"
Đủ nhục nhã, một khi nói trắng ra, nhất thời sự hiện hữu của anh là khó chịu đến cực điểm.
Phạm Hành Thư nặng nề thở ra một hơi, thản nhiên giương mắt nghênh đón: "Đúng, tôi không có bề ngoài xuất sắc, không có điều kiện hơn người, thậm chí không xác định, cô ấy có yêu tôi hay không, có lẽ ở mọi phương diện, tôi vĩnh viễn cũng thanhhuung không thắng được anh, nhưng là có một điểm anh nhất định kém tôi —— đó chính là bất luận dưới tình huống gì, tôi đều sẽ không giận và không để ý đến cô ấy, trừ phi tôi không còn hơi thở, bởi vì danh lợi, lý tưởng, so ra không quan trọng bằng một cái mỉm cười của cô ấy."
Quan Thừa Dĩnh kinh ngạc.
Không cần đi nghiên cứu vẻ mặt anh ta thế nào, Phạm Hành Thư xoay người, kết thúc cuộc nói chuyện: "Nấu xong chưa? Tôi mang vào cho cô ấy. Hôm nay Hân Nông tự giam mình ở trong phòng quá lâu."
Bưng lấy cháo thịt gà mới vừa nấu xong đi tới cửa phòng, gõ mấy cái, không có trả lời, anh đẩy cửa vào, thấy cô đứng ở bên cửa sổ, trong tay ôm thú bông Winnie the Pooh Bái Bái thích nhất, vẻ mặt hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hân Nông?" Anh đi tới phía sau, dịu dàng khẽ gọi.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ, Phạm Hành Thư không tiếng động thở dài, lấy thú bông trong ngực cô ra: "Ăn một chút gì có được hay không? Cả ngày nay em đã không ăn cái gì rồi."
"Trả em." Không nhìn gương mặt lo lắng cùng quan tâm của anh, ngữ điệu tĩnh mịch.
"Ăn trước đã, có được hay không? Ăn xong anh sẽ trả cho em."
"Trả em." Cô bất động thanh sắc, tiếp tục lạnh lùng.
Anh tràn ngập cảm giác vô lực: "Hân Nông, em ——"
"Em nói trả em, anh nghe không hiểu sao?!" Cô bỗng chốc rống giận, vung tay lên, hất đổ cháo thịt gà vẫn còn lqd đang bốc lên hơi nóng, cháo nóng tung tóe rơi vãi ra làm bỏng hai người.
"Hân Nông!" Anh kêu lên, kéo tay của cô tới lau, da thịt tỉ mỉ trong nháy mắt sưng đỏ một vùng, anh nhìn mà đau lòng, muốn xử lý cấp cứu, cô lại giống như không có cảm giác, mắt cũng không chớp rút tay về, đoạt lấy thú bông lui về trong góc.
"Hân Nông, em đừng như vậy!" Phạm Hành Thư đau khổ.
Vết bỏng trên người anh nhiều hơn cô, nhưng anh cũng không cảm thấy đau, bởi vì chân chính đau, là thấy cô tự hành hạ mình, bộ dáng như có xác không hồn.
Cô tê tê dại dại, ôm thú bông, ánh mắt trống rỗng mất đi tiêu cự, rơi vào không gian không biết tên.