Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Quyển 15 - Chương 7: Sự hiếu kì của ông lão Smith



Weed trở lại lâu đài Nekan với khuôn mặt hốc hác.

Đi săn không ngừng nghỉ trong hầm ngục Kramado!

Cậu nhận được một lượng level và item đáng kể, nhưng với việc thể lực đã kiệt quệ, cậu lại phát sinh thêm những công việc quá sức và khiến cậu rơi vào một tình trạng nguy kịch. Các chỉ số và Vitality thậm chí không được một phần ba chỉ số vốn có. Weed bước vào một quán rượu sau khi mua một túi đậu phộng mix với hành tỏi.

“Cho tôi một nửa cốc bia đen!”

Cậu gọi bia rồi nốc sạch nó trong một lần.

Một phần nhỏ Vitality đã được phục hồi.
Bạn đang trong trạng thái làm việc cực kỳ quá sức.

Cậu cảm thấy như vừa sống lại một lần nữa.

‘Chả phải chỉ mỗi công việc săn bắn, mà lễ hội nơi đây cũng nhọc vãi cả hàng.’

Lễ hội đầu tiên trong suốt thời trai trẻ ở trường học và nó thực sự làm cậu chán!

‘Mình éo thể nghỉ nổi như mấy đứa khác khi có cơ hội kiếm tiền. Nếu mình cứ ăn bất kỳ cái gì mình muốn, chơi bất cứ cái gì mình thích, và làm bất cứ cái gì mình khoái như những người khác, liệu mình có thể kiếm nổi ra tiền không?’

Mấy ngày này, thậm chí đến bọn trẻ ranh cũng biết về cái khoảng cách chênh lệch giàu nghèo.

Theo quan điểm của Weed, một đứa trẻ được bố mẹ chở đến trường mẫu giáo bằng cái xe hơi nhập ngoại thì hẳn là tràn trề tự tin và phẩm giá rồi. Tuy nhiên, một cậu nhóc đến trường bằng một cái xe bus của trường thì dĩ nhiên có cái gì đó bị đe dọa hơn.

“Cậu….”

“Huh?”

“Cậu dùng cái bút mực Monami để viết.”

[T/N: Monami là tên của một công ty sản xuất ra cái bút. Nó thực sự khá là chát với cái rổ giá như rứa.]

“Mẹ tớ vừa bị sa thải… Chắc sang tháng, tớ sẽ phải thay thế nó bằng một chiếc bút bình thường làm từ Nhật Bản.”

Và đó là câu truyện của hai đứa trẻ đến từ trường mẫu giáo theo tâm tưởng của Weed.

Thực tế, có tiền hay không ở nơi này cũng chả tạo ra điều gì khác biệt mấy thậm chí trong những điều nhỏ nhặt. Khi ăn thức ăn trên khay đồ ăn trưa, một đứa trẻ đến từ một gia đình ngon sẽ chấm đẫm cái xúc xích của chúng vào tương cà rồi chén nó đầu tiên. Còn đối với những đứa đến từ một gia đình nghèo, chúng bao giờ cũng sẽ ăn giá đỗ hay rau quả trước.

Sự ám ảnh về việc xúc xích phải để dành đến phút cuối cùng.

Lee Huyn thừa nhận mặc cảm tự ti của chính mình.

‘Đứa trẻ lớn lên với sữa tươi bình thường sẽ chả bao giờ có thể trở nên tương tự với những đứa lớn lên với sữa dâu cả.’

Nỗi tâm tư về sữa dâu thật sự đánh trúng trái tim của Weed!

Trong khi cậu uống bia, Weed nhớ lại đến những điều đã xảy ra trong lễ hội. Buổi hòa nhạc ngoài trời của Jae Lynn đã diễn ra cho đến tận lúc bình minh. Buổi biễu diễn vẫn cứ tiếp tục khi những bài của cô được hát lại một lần nữa, và kể từ khi cô nắm tay Lee Huyn, cậu buộc phải ở cạnh cô ấy.

‘Và đó cũng chẳng phải là tất cả đâu nhỉ?’

Nếu nó chỉ kết thúc tại đó, thể lực cậu cũng chả mất nhiều đến vậy.

* * *

Vào ngày cuối cùng ở lễ hội, các anh chị khóa trên nói với Seo Yoon.

“Seo Yoon, em cũng phải tận hưởng không khí lễ hội chứ, chẳng lẽ em cứ định ở đây làm mãi thôi sao?”

90% khách ở quán đến chỉ để ngắm cô ấy, nhưng các anh chị khóa trên đã cho cô được tự do.

“Ít nhất em hãy ra ngoài và ngắm nhìn mọi thứ. Tất cả mọi người tham gia lễ hội này đều có quyền tận hưởng nó. Có ai mà em muốn đi chơi cùng bây giờ không?”

Như để trả lời thiện ý của các anh chị năm trên, Seo Yoon tự phản xạ nhìn về phía Lee Huyn. Cậu nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ với cô ấy.

“Được rồi. Đừng lo đến quán bar này và tận hưởng lễ hội đi nhá.”

Ý tưởng làm một quán bar quả đã thành công và kể từ khi việc gọi món diễn ra suôn xẻ, có vẻ gần như quán cũng chả còn tí nguyên liệu nào. Nếu quán đóng cửa sớm vào lúc 8h tối, cậu có thể về nhà và log in vào Royal Road. Lee Huyn là người có thể từ chối ngay cả đó là một cuộc hẹn với Seo Yoon nếu cậu có thể dành được ra thêm 2h trên Royal Road.

“Lee Hyun.”

Lực lượng trù bị trở về từ quân đội đã không hề bỏ lỡ cái vấn đề tế nhị này.

[T/N: Ở Hàn xẻng, tất cả thanh niên trong độ tuổi sẽ được đào tạo 2 năm trong quân ngũ. Sau đó, họ quay lại các lực lượng dự bị.]

“Vâng thưa đàn anh.”

“Dù anh thực sự thấy hư cấu vãi beep, có vẻ như Seo Yoon nó muốn có chú ở bên đấy. Đến đưa con bé đi một vòng quanh lễ hội đi cu.”

Kể từ khi cậu chẳng thể nào từ chối các đàn anh trong quân ngũ của mình, Lee Huyn buộc phải đóng vai anh “lơ tour” ở lễ hội.

“Đù, tao ghen tị với nó vãi.”

“Ah, anh cũng có thể đưa em đi tới bến mà … hehe”

Ở giữa sự ghen tỵ của các đàn anh và khách hàng, Lee Huyn và Seo Yoon rời khỏi quán rượu cùng nhau.

Cô đổi từ bộ váy cưới sang một bộ trang phục thường ngày, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn thừa sức làm những con mắt của các chàng trai đến ngắm cô trở nên bung lụa. Những người đàn ông đi ngang qua đôi bạn trẻ đều ngoái nhìn lại với một biểu hiện của sự hoài nghi và rồi đứng chết trân tại đó.

“Mình đi chứ?”

Lee Hyun đột ngột nắm lấy tay Seo Yoon.

Jae Lynn có vẻ như rất thích nắm tay đến nỗi cô chẳng muốn buông ra, vậy nên cậu nắm tay Seo Yoon trước và tin rằng cô có thể không ghét việc ấy. Đó cũng chẳng phải là một cử chỉ men lỳ, nhưng các đám đông ở lễ hội này khá là lớn, cho nên lý do chủ yếu cho việc này là vì hai người sẽ bị lạc mất nhau nếu họ không nắm tay.

“…”

Mềm mại và dịu dàng, bàn tay của cô ấm áp đến ngạc nhiên. Cậu cảm thấy cơ thể ủa Seo Yoon như hẫng lại trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn.

“Có gì mà cô muốn làm bây giờ không?”

Khi Lee Huyn hỏi, Seo Yoon không thể trả lời nổi. Mặc dù đúng là tiếng nói của cô thực sự khó mà phát ra thành lời, nhưng việc ấy diễn ra cũng là bởi cô chưa từng nhìn quanh một lễ hội ở trường học trước kia.

“Vậy để tôi dẫn đường nhé.”

Lee Hyun đến chơi trò đập chuột với Seo Yoon bởi giá của trò này không quá đắt đỏ và phản ứng khi chơi trò này cũng khá là ổn khi cậu chơi trò này với Jae Lynn.

Các cậu sinh viên quản lý trò này – người đã thấy Lee Hyun từ trước đó, trở nên bực bội.

“Argh…”

“Lại là thằng hôm trước đại ca ạ.”

“Đại ca à! Nó chính là thằng đã đi với tiểu thư Jae Lynn hôm qua đấy… Và hôm nay nó thậm chí lại đi tiếp với cô Seo Yoon!”

Những người tổ chức trò đập chuột khó mà có thể che dấu sự ghen tỵ của chính họ.

Và như thể là việc đi với Jae Lynn hôm qua vẫn còn là chưa đủ, hôm nay lại còn phải mang tiếp Seo Yoon tới. Hơn thế nữa, hành vi này của Lee Hyun đã đến cái mức không thể so sánh và trở nên cực kỳ đáng khinh.

‘Ngày hôm qua khi Jae Lynn nắm tay thằng cờ hó này, nó còn ra cái vẻ ngại ngùng con thạch thùng cơ... Thế mà hôm này thằng này ngon, nó lại còn nắm tay quí cô Seo Yoon sao mà nhiệt thế?’

‘Thằng khốn tự phụ.’

‘Rân chơi hổ báo trường mẫu giáo cmnr.’

Những chú chuột trũi hăng máu lên trong sự tức giận.

“Cô phải nắm chặt lấy cái búa nhựa này và đập chúng.”

Dưới sự chỉ dẫn của Lee Hyun, Seo Yoon giơ cái búa nhựa lên.

Pyok pyok pyok pyok pyok pyok!

Nó thật sự khác biệt rất nhiều so với khi chơi cùng với Jae Lynn vụng về. Ngay cả khi nắm tay Lee Hyun, Seo Yoon cũng chả miss một con chuột trũi nào với những pha tấn công nhanh của mình. So với cá tính đơn giản của mình, khả năng của cô cũng không đến nỗi nào.

Mỗi lần bị đánh trúng bởi cái búa, những chú chuột trũi cảm thấy cay đắng và buồn bã một cách đột ngột.

‘Thật sự là bất công nếu thằng này lại còn đẹp trai với nhà có điều kiện.’

‘Có cái điểm đếch nào mà một thằng phình phường như thế lại hút gái vậy nhỉ?...’

Đôi bạn trẻ cũng đến để bắn thú nhồi bông. Nhờ vào kinh nghiệm của ngày hôm qua, Lee Hyun có thể dễ dàng bắn hạ mấy củ cà rốt nhỏ và quả kiwi nhồi bông.

“Quà tặng.”

Lee Hyun đưa cho Seo Yoon củ cà rốt nhồi bông như một món quà

“Tôi phải tặng con nhồi bông còn lại cho em gái tôi, vậy nên cô chỉ có thể nhận một con thôi.”

“…”

Seo Yoon nắm chặt củ cà rốt trong tay mình. Vì đây đã là ngày cuối cùng của lễ hội, Lee Hyun đưa Seo Yoon đi xem lễ hội cho đến tận quá khuya. Họ tạo ra một cảnh tượng làm rất nhiều người nhìn chằm chằm vào đôi trẻ với ánh nhìn hoài nghi khi họ diễu qua những sự kiện khác nhau.

Seo Yoon không đến mức bật cười rạng rỡ, nhưng gương mặt cô chợt ửng hồng. Khi đi ngang qua một đám đông, cô theo đến nơi mà Lee Hyun đưa cô đến, và cô thậm chí còn siết lấy tay cậu.

“Cô muốn một điệu nhảy chứ?”

Ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua những thảm cỏ, nơi có sân khấu chính. Một điệu Ballad đang được chơi và đã có một vài đôi đang khiêu vũ, nên Lee Hyun cũng hỏi Seo Yoon liệu cô có muốn nhảy.

Seo Yoon nhẹ nhàng gật đầu, với một gương mặt đỏ bừng. Cơ thể họ hòa vào nhau, di chuyển một cách tự nhiên theo điệu nhạc. Bản nhạc này thật sự không khó để hòa vào điệu nhảy, nhưng họ đều vụng về. Hai người không xác định được ai đang dẫn dắt, do vậy họ đều dẫm vào chân nhau một vài lần.

“…”

Lee Hyun cảm thấy thật sự không dễ dàng khi cậu không biết bao giờ Seo Yoon sẽ bùng nổ.

* * *

“Cái lễ hội đáng nguyền rủa này cuối cùng cũng đã kết thúc. Có vẻ như mình sẽ sớm được trở về với những hoạt động thường nhật của mình thôi.”

Sau khi uống bia, cậu duỗi dài chân tay và ngáp.

Đó thật sự rất thư giãn và sảng khoái khi đang ở trạng thái làm việc quá tải. Trong thân xác một anh Dwarf, uống bia và nghỉ ngơi sẽ có một tác dụng lớn hơn nhiều.

‘Khi cơ thể mình trở lại trạng thái bình thường, sẽ là lúc tốt nhất để giải trừ skill Sculpture Transformation.’

* * *

Mỗi chủng tộc đều có những ưu và nhược điểm riêng. Tộc Dwarf khá là phiêu đối với các chỉ số Vitality và Endurance, nhưng bởi cái cơ thể ngắn ngủn, họ thường gặp bất lợi trong thực chiến. Nếu họ không thể thích ứng kịp thời, chỉ việc đó cũng đủ làm cuộc chiến trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Barbarian có các chỉ số về thể chất tốt nhất. Với chiều cao và cơ bắp, khiến cơ thể họ như được hun đúc để trở thành một chiến binh. Tuy vậy, họ lại không thể dùng mana và gặp bất lợi trong việc dễ dàng bị quyến rũ bởi chỉ số Charm.

Loài người có vẻ trung hòa hai khía cạnh này. Họ sử dụng sức mạnh thần thánh hay phép thuật một cách khá tốt và bù đắp những khuyết điểm của bản thân bằng cách đi săn theo nhóm. Các chủng tộc đặc biệt như Orc, Elf, Fairy hay Hobgoblin đều khá là ngon, cơ mà chủng tộc được lựa chọn chủ yếu vẫn là con người.

Họ cũng là chủng tộc nắm giữ số lượng vương quốc rộng lớn nhất và gây ra ảnh hưởng lớn nhất lên khu vực Lục địa trung tâm.

“Người ta nói quân đoàn Phục sinh dẫn dắt bởi Daymond hiện đang triển khai một cuộcchiến chống cự ở cả hai tuyến với lực lượng liên minh ở Odin.”

“Pháo đài Odin hẳn là đang cho thấy sức mạnh của mình đấy nhỉ?”

“Có thể! Pháo đài Odin nổi tiếng là bất khả xâm phạm. Dù có là bọn Demonic Spirit khổng lồ, thì cũng sẽ chật vật để phá hủy tuyến phòng thủ của nó.”

Khi lục địa Versailles rơi vào hỗn loạn, lực lượng liên minh tập trung ở pháo đài Odin nhằm chặn đứng Daymond và quân đoàn Demonic Spirit. Khoảng 100.000 chiến binh quân đồng minh đã tập trung lại một chỗ, và 100.000 chiến binh khác tập trung tấn công bọn chúng từ phía sau.

Quy mô cuộc chiến chỉ có thể dùng từ hoàng tráng để hình dung, với khoảng 10.000 đòn tấn công phép thuật được thi triển từ Pháo đài Odin mỗi khi lũ Demonic Spirit tiến công!

“Hỡi những người anh hùng, hãy đến với Pháo đài Odin!”

“Chúng tôi chào đón các Magician tham gia cuộc chiến này.”

Guild Empire of Prosperity đóng đô tại Pháo đài Odin, cùng với những Mercenary được triệu tập. Họ cảm giác tuyệt vọng vì lãnh thổ sẽ bị tước đoạt, nếu bọn Demonic Spirit bẻ gãy được tuyến phòng thủ Odin.

Thậm chí những người chơi có level cao cũng tham gia. Kể từ khi một lượng lớn các Mercenary tham gia, sự chú ý của lục địa Versailles hoàn toàn đổ dồn về pháo đài Odin.

Những trận chiến vô cùng lớn diễn ra hàng ngày trên những bức tường thành của Pháo đài Odin đến mức mà người ta khó có thể đoán trước ai là người chiến thắng.

Khi lũ Demonic Spirit trèo được lên tường thành, sự thất bại của liên minh dường như có thể đoán được. Tuy nhiên, bọn chúng bị đẩy lùi nhờ sự chiến đấu xuất sắc của các Mercernarie, Warrior và Knight.

Lực lượng đồng mình đã đủ sức đẩy lui quân đoàn Phục sinh, nhưng ngay khi một lượng Demonic Spirit mới được thêm vào và tham gia chiến trận, họ buộc phải rút lui về Pháo đài Odin.

Những cuộc chiến dẫn đầu bởi lực lượng quân đội chính quy của mỗi quốc gia, với kỳ vọng lấy lại được những vùng lãnh thổ bị chiếm bởi quân đoàn Phục sinh cũng đã bắt đầu triển khai.

Các Dark Gamer bị cuốn vào vòng xoáy Odin bởi lời cam kết của họ, và điều đó làm cho giá cả ở thị trường vũ khí tăng nhanh như tên lửa.

Toàn bộ lục địa Versailles trở nên “thở khó khăn” hơn từ hậu quả của cuộc chiến tranh quy mô lớn đầu tiên.

* * *

Weed lôi cái bức tượng Statue of Death trong túi ra.

Phần thưởng cậu nhận được nhờ vào việc đánh bại Death Hand ở Kuruso. Một item cậu nghi ngờ là có liên quan đến một chuỗi quest

“Có lẽ nó không có liên quan đến quân đoàn Phục sinh?”

Quả là một chiến thắng khó khăn khi đấu với Death Hand. Cậu đã không tự tin vào chiến thắng của mình nếu chỉ làm một bức điêu khắc bình thường từ gỗ hay đá thay vì một tác phẩm điêu khắc ánh sáng.

“Một sinh vật tà ác đang cầm một cái lưỡi hái…”

Vẻ ngoài của bức tượng gây nên một mối nghi hoặc rõ ràng.

Quân đoàn Phục sinh lần đầu xuất hiện ở một nơi không quá xa Morata. Khi những nhà thám hiểm phát hiện vị trí ban đầu của giáo hội Phục sinh, hình dạng biểu tượng của chúng đã được hé lộ.

Nó thực sự hoàn toàn giống với bức điêu khắc mà Weed đang cầm.

Sẽ rất tệ cho Weed nếu bức điêu khắc có mối liên quan bất kỳ nào với binh đoàn Phục sinh!

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đây là một quest khiến cậu phải chiến đấu với cái quân đoàn mà đang chiến tranh với lực lượng liên minh 100.000 người.

“Rõ ràng nó cũng không phải là một chuỗi quest kỳ cục...”

Biểu hiện của Weed trở nên nghiêm túc hơn.

Trên mọi phương diện, Weed chưa thể hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn và kì cục nào mà không phải hi sinh.

Mặc dù vẻ nghiêm túc làm gương mặt của cậu đanh lại, nhưng nó lại vô tình làm nổi bật vẻ khắc khổ của cậu.

Một nhân viên tiến đến với cậu.

“Thưa quí khách.”

“Hở?”

“Người Merchant lai vãng ở đằng kia đã mời cậu một cốc bia.”

“…”

Dáng vẻ đáng thương của cậu làm người khác muốn cảm thông!

Đó là Weed, người có tài, đức và uy tín đi đã đi rất xa so với những gì mà các anh hùng sở hữu.

Sau khi vẫy tay lại để biểu lộ sự cảm ơn, Weed uống sạch cốc bia.

Cơ thể bạn trở nên uể oải.
Đi ngủ sẽ giúp tăng tốc độ phục hồi từ thái mệt mỏi trạng.

Cái cơ thể bị lạm dụng vào việc cày cuốc cần được nghỉ ngơi.

Weed đã quyết định sau một hồi xem xét cẩn thận.

‘Mặc dù đó là một nhiệm vụ khó khăn, nếu giờ mình lẩn tránh nó. Mình sẽ không thể tiến bộ được. Về cơ bản, nhờ việc hoàn thành những nhiệm vụ của giáo hội Freya, mình mới có thể trở thành người như bây giờ.’

Cuộc chiến của cậu chống lại Death Knight Van Hawk, Vampire Lord Tori, cuộc chiến chống lại Lich Shire và quân đoàn Undead, thậm chí việc trở thành lãnh chúa ở Morata, đều nhờ vào những nhiệm vụ cậu đã hoàn thành.

Nếu không tìm thấy chiếc cốc thánh Helain ở vương quốc thiên đường, Lavias, cậu có thể đã trở thành một Dark Gamer chỉ biết cắm mặt vào đi săn.

Ngay cả trước đó, nếu cậu không nhận nhiệm vụ từ Sage Rodriguez (tên một nhà hiền triết), có khi cậu sẽ chỉ là một Knight hoặc một Warrior và đi theo một con đường bình thường.

Lửa thử vàng gian nan thử sức.

Dù những quest đó đã giúp cậu tăng điểm fame nhanh hơn người khác vì đã trở thành một Sculptor hay những khó khăn mà cậu phải đối mặt khi học các kỹ năng điêu khắc, sự xuất hiện của chúng đều liên quan đến một thứ quí giá nào đó.

Cậu không muốn từ chối bất kì một quest nào.

“Mình sẽ không biết nó khó khăn thế nào nếu mình chưa thử. Sự hoàn thiện không đến từ việc lẩn trốn thử thách.”

Weed hô skill với lòng kiên quyết.

“Giám định”

Ding!

Việc thi triển skill thất bại.
Bạn đã thất bại trong việc xác định item do thiếu sức tập trung.

“…”

Cậu hoàn toàn phiền muộn. Việc rượu chè đã ảnh hưởng đến skill Giám định.

“Giám định!”

Ding!

Thi triển skill thất bại.

“Giám định!”

Ding!

Thi triển skill thất bại.

“Giám định!”

Ding!

Một hộp đồ chơi bằng gỗ. Ngoại hình của đồ chơi đã ngấm bụi bẩn.
Nó có kích thước phù hợp cho trẻ em chơi.
Giá trị nghệ thuật: Thật xấu hổ nếu nhắc đến
Hiệu ứng đặc biệt: Bạn có thể dọa trẻ con ngưng khóc
Một đứa trẻ khoảng bảy tuổi đã chôn giấu món đồ này dưới hàng rào.
“Anh trai tuyệt đối sẽ không phát hiện ra nơi này, vì nếu biết anh ấy sẽ cướp đồ chơi của mình lần nữa. Anh ấy rất xấu tính, luôn lấy đồ chơi của mình rồi phá tung nó ra. Một anh trai tồi.”
Đứa bé giấu món đồ chơi của trong khi phàn nàn về tật xấu của anh trai.
Một cảnh tượng ấm áp thường xảy ra trong gia đình.
Hộp gỗ được chôn giấu giữa những bụi gai bên dưới hàng rào, do vậy sẽ rất khó nhận ra.
Khi đi ngang qua đây, Death Hand đã nhìn thấy món đồ chơi này rồi nhặt nó lên.
“Nó thực sự là một thứ đáng đồng tiền bát gạo!”
Món đồ chơi thất lạc.
Đồ chơi của một đứa bé tên Brave, người sống ở ngôi làng Hagen, vương quốc Sur. Nếu bạn mang trả món đồ lại, có khả năng bạn sẽ được cậu cho một cái kẹo ngon ngon.
Độ khó: F
Phần thưởng: Kẹo của Brave
Hạn chế Quest: Nếu giữ lại nó thay vì trả lại và bị lũ trẻ con bắt gặp, bạn sẽ bị gán cho danh hiệu “kẻ cắp đồ chơi.”

“GACK!”

Cậu sốc đến nỗi tỉnh luôn cả rượu. Một bức tượng cậu mất công giám định mà chả cho ra cái gì khác ngoài một quest có độ khó cấp F.

“Nó lại còn bắt mình phải đến vương quốc Sur... thật là đắng lòng.”

Thật khó chịu khi phải tìm đến một nơi như thế chỉ để giải quyết một quest nhỏ nhặt.

“Một cái kẹo…”

Weed thở dài.

Kể từ khi nghe những lời đồn không hay về những nhiệm vụ rắc rối và mấy nhiệm vụ thường nhặt, cậu thường lẩn tránh chúng. Tuy nhiên có trong mơ cậu cũng không nghĩ đến việc một quest hiếm từ vương quốc Kuruso lại chỉ có độ khó F.

“Nhưng may mà mình có thể bay tới đấy... đời cũng không đến nỗi bạc bẽo lắm.”

Bay là cách duy nhất sau khi phục hồi lại cơ thể. Vì nếu đang bay mà hết mana giữa chừng, cậu có thể chết khi rơi từ trên cao xuống.

Weed quyết định hôm nay mình sẽ nghỉ ngơi và uống bia.

“Tiền bia mình uống được bao nhiêu rồi nhỉ… Hic.”

Cậu nốc bia trong khi nhắm chúng với đậu phộng rang hành tỏi.

Không bao giờ có chỗ cho việc xa hoa và hưởng thụ cho dù cậu đang làm gì. Dù khi uống bia ở quán, cậu vẫn luôn có ý định thu hồi lại số tiền mình đã bỏ ra.

* * *

Ngôi làng Hagen, nơi nổi tiếng với các nguyên liệu làm bánh!

Sản xuất chính của ngôi làng là đường mía, bột mì, quả óc chó, nho, ngô, và một số các thành phẩm tương tự. Chất lượng sản phẩm là điều thu hút các đầu bếp. Giờ đây, những chiếc bánh kem handmade, bánh cookie cùng rượu vang đều bán rất chạy.

Đó là một ngôi làng mà các đôi tình nhân thường lui tới để tận hưởng cái không khí lãng mạn ở nơi này.

“Oppa à anh ăn nhiều lên đi.”

“Cưng ơi cưng à em cũng ăn nhiều vào nhé. Để anh bón cho tục tưng nào?”

Các đôi tình nhân nằm rải rác khắp nơi như lũ gián!

Weed lờ họ đi và bước đi đàng hoàng. Cậu cư xử như một người đã có bạn gái và tới cửa hàng để mua bánh cho cô.

“Quí khách hãy xem cái bánh này trước khi rời đi!”

Cậu không quên nhìn lướt qua một, hai quán hàng rong ven đường khi cậu đi ngang qua. Trong khi lượn lờ xung quanh, cậu nói chuyện với một bà cô mà cậu gặp trên đường.

“Cô có tình cờ biết về đứa trẻ tên Brave không?”

Các ông chú có thể sẽ không biết đến mấy thứ như kiểu tên của đứa trẻ. Tuy nhiên, cậu có cảm giác nếu bà cô ấy có một đứa bé ngang ngang tuổi, cậu sẽ có cơ hội tìm được Brave.

“Brave à? HMM, thằng bé đó lại gây ra rắc rối gì à?”

“Hả?”

“Nó là một thằng lỏi khó chịu và tinh nghịch trong thị trấn. Thằng bé không hề nghe lời người lớn. Con của tôi không hề chơi với nó, cơ mà....”

“Tôi có thể gặp Brave ở đâu? Tôi có một món đồ chơi muốn trả lại cho thằng bé.”

“Trời chưa tối hẳn, do vậy tôi không nghĩ cậu sẽ gặp được nó ở nhà...Cậu thử tìm nó ở khoảng phố sau nhà hay khu sân chơi xem.”

Đây là một thị trấn nhỏ bé, tuy nhiên việc tìm kiếm Brave không hề dễ dàng chút nào. Mặc dù Weed đã đến những nơi mà người phụ nữ đã nói, nhưng cậu vẫn không thể tìm được Brave.

Cuối cùng, cậu thấy thằng nhóc trong một nhà kho nằm sau tiệm bánh mì. Nó đang dở việc trộm rồi đánh chén cái bánh mì trong khi bôi một đống kem tươi và vụn bánh mì lên xung quanh miệng.

‘Tìm thấy nó rồi.’

Weed nói một cách vui mừng,“Cậu nhóc à, đây có phải món đồ chơi mà em đã làm mất đúng không?”

“Huh? Một anh Dwarf, một anh DWARF đang nói kìa.”

“Em thấy đó, anh đã tìm thấy món đồ chơi mà em làm mất.”

“Bộ râu của anh thật ngộ nghĩnh. Chân của anh có ngắn hơn của em không?”

“Đây là bức tượng của em hả?”

Brave cầm lấy bức tượng mà Weed đưa cho.

Ding!

Quest đồ chơi bị thất lạc đã được hoàn thành.
Bạn đã tìm thấy và trả lại món đồ cho cậu bé Brave, người sống ở làng Hagen.
Phần thưởng Quest: nếu Brave ở tâm trạng tốt, có thể nó sẽ cho bạn một cái kẹo.

Cái quest phiền phức cuối cùng cũng hoàn thành. Weed kiên nhẫn hóng để nhận được cái kẹo.

‘Đây là một quest thậm chí còn chả được nhận phần thưởng, nhưng thôi thì ít nhất nếu mình bán cái kẹo mình cũng có thể nhận được 3 đồng.’

Thay vì kẹo, Brave trả lại bức tượng.

“Ờ, nó đúng là của tôi. Mặc dù tôi tưởng anh trai đã ăn cắp nó... nhưng giờ tôi không cần nó nữa.”

“…”

“Tôi không còn là một đứa bé. Giờ tôi đã tám tuổi rồi đấy. Anh thấy đấy, tôi đã qua cái tuổi vui đùa với đồ chơi hay mấy thứ tương tự rồi. Anh có thể cầm nó mà chơi.”

Keeeeeeet!

Tiếng Weed nghiến răng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.Nhưng Weed vẫn bình tĩnh. Những thứ được hưởng sẽ càng lớn nếu ta vẫn duy trì được mối quan hệ thân thiện với các cư dân ở lục địa Versailles. Nền tảng của dịch vụ là sự thân thiện, tương trợ và tận tụy cống hiến. Hãy cố chịu ngay cả khi tức giận, và nếu có điều gì bất công, ta cũng không bao giờ được lôi nó ra. Bạn thể coi nó như kim chỉ nam cho một Dark Gamer.

“Dù vậy, anh nghĩ em vẫn cứ nên cầm lấy món đồ chơi này, bởi vì nó là của em. Hãy đánh giá cao sự chân thành của anh; anh đã đi tới nơi này chỉ để tìm em. Em không nghĩ rằng em nên tặng anh một cái kẹo sao?”

“Tôi nói là tôi không muốn chơi với nó nữa!”Brave đột nhiên hét toáng lên.“Sao anh lại muốn cái kẹo của tôi đến mức đó? Sao anh biết cái kẹo phủ quế này của tôi lại ngon đến vậy...”

“Ahem.”

“Dù gì thì, tôi cũng sẽ không đưa anh cái kẹo này, vậy nên anh cứ cầm cái món đó mà chơi đi. À phải rồi, hãy cố mang nó cho lão say rượu Smith, ông ta đang muốn nó đấy.”

“Ông Smith?”

“Ông ta chỉ là một lão già chẳng có gì để làm. Nhưng, tôi nghĩ lão vẫn tốt hơn một tên Dwarf tới đây chỉ vì cái kẹo của ai đó.”

Ding!

Món đồ chơi mà lão say rượu Smith muốn.
Món đồ chơi mà lão say rượu Smith đến từ làng Hagen đang tìm kiếm.
Smith, người đang bết xê lết ở quán rượu cho đến khi lão chết vì uống, muốn đồ chơi của Brave
Độ khó: F
Phần thưởng: Có khi chả có thứ gì.
Lưu ý Quest: Sẽ chả có sự trừng phạt nào nếu bạn từ bỏ nhiệm vụ.

Brave nghiến răng và nói thêm, “Lão ta là một lão già bất tài vô dụng, người luôn luôn không bao giờ trả tiền cho cái hóa đơn rượu của lão. Lão cũng chẳng có gia đình. Tôi sẽ không bao giờ trở nên già khú và vô dụng như lão! Hehe!”

Weed thở dài chán ngán. Một chuỗi nhiệm vụ cấp F.

Bởi quán rượu cũng chỉ ở ngay gần đây, cậu sẽ ghé qua gặp Smith ít nhất một lần.

“Được rồi cậu nhóc, hẹn gặp sau nhé.”

“Tôi nói tôi không phải là một đứa trẻ. Và có vẻ cũng chả còn lí do gì để gặp lại anh một lần nữa đâu. Trừ khi nếu anh mang cho tôi một thanh kiếm sắt mà tôi muốn, lúc đấy tôi sẽ xem xét.”

Weed lặng lẽ cho bức tượng lại vào trong túi rồi biến khỏi đó.

Brave lại một lần nữa có ý định ăn cắp một cái bánh mì từ nhà kho.

Sau một thoáng, một con Orc kinh dị chui ra từ chỗ mà Weed vừa mới rời khỏi.

Orc Karichwi!

Sự hiện diện mạnh mẽ đến nỗi có thể bắt lũ tội phạm kinh khủng nhất trở thành những lũ cừu non với gương mặt và cơ thể ấy!

“AAAA, MỘT CON ORC KÌA!”

“Chwiik! Tìm thấy mày rồi nhé, thằng lỏi con!”

Weed chả cần nói gì nhiều. Cậu khiến nó sợ hãi nhằm khiến nó phải khắc ghi vào tận xương tủy việc biết tôn trọng những người lớn.

* * *

Khi cậu mang bức tượng đến đưa cho người say rượu Smith, một tia sáng le lói đã hiện ra trong đôi mắt mờ đục của lão.

“Cậu lấy món này ở đâu vậy?”

“Đây là món đồ chơi mà một thằng bé tên Brave thường chơi trước đây.”

“Ta đúng là muốn có bức tượng từ thằng nhóc đó... Liệu cậu có lấy cắp món này không đấy?”

Weed lắc đầu.

Sau khi biến thành Orc Karichwi, cậu hủy bỏ skill Sculpture Transformation và trở lại với dáng vẻ của loài người.

“Không, tôi đã rất khó khăn để tìm thấy món đồ chơi bị thất lạc này và cố gắng trả lại cho thằng bé, nhưng nó nói nó không muốn chơi với thứ này nữa. Nó bảo tôi một người lớn tuổi muốn bức tượng này, nên tôi mang nó đến đây.”

“Vậy à. Liệu cậu có thể đưa nó cho ta xem không. Ta đã muốn kiếm tra nó một chút sau khi Brave nghịch ngợm với nó, nhưng thằng bé chỉ cho ta nhìn thoáng qua.”

“Đây, ông cầm lấy nó đi”

Ding!

Quest ‘Món đồ chơi mà lão say rượu Smith muốn’ đã được hoàn thành.
Lão say rượu Smith đã chạm tay vào bức tượng ông ta muốn. Mặc dù giờ đang là giữa trưa, bạn có thể sẽ nhận được một món đồ uống từ lão.
Phần thưởng Quest: Nhận nó trực tiếp từ lão say rượu Smith.

Điểm Fame của bạn tăng lên 1

Smith kiểm tra bức tượng một cách cẩn thận.

“Bức điêu khắc này... Ta đã từng thấy nó một lần trước kia khi đi du ngoạn vào thời còn trẻ.”

“Cái gì cơ?”

“Brave nó có nói cho cậu biết bức điêu khắc này đến từ đâu không?”

“Không thằng bé không nhắc đến điều đó với tôi.”

“Đây là câu chuyện đã có từ cách đây 20 năm. Vào thời điểm mà ta từng lang thang trên khắp lục địa như một Mercenary.... Khụ khụ! Vào lúc ấy, ta thực sự là một Mercenary cực kỳ nổi bật. Cậu có thể không tin chứ ta hồi đó thậm chí còn chỉ huy cả một lực lượng Mercenary riêng biệt.”

Hẳn nhiên, Weed chả tin chút nào.

“Dưới sự chỉ huy của Nữ Hoàng, cùng với lực lượng Hoàng Gia, ta đã xử lý tên Bá tước phản bội Savoid. Có một bức tượng giống hệt bức này được tìm thấy trong kho của hắn.”

“Tôi hiểu..”

“Thật đáng tiếc, nhưng không thể nhận ra loại tác phẩm này là gì cả. Không phải là ta không có những mối nghi hoặc của riêng mình... Cậu có nghĩ liệu có một câu chuyện kỳ lạ nào về bức tượng này nếu như cậu đến kiểm tra ở thư viện không?”

Weed bằng cách nào đó có linh cảm rằng chuỗi quest sẽ không chỉ kết thúc tại dây.

“Sao cậu không kiểm tra thông tin này giúp ta một chút. Nếu cậu chịu làm việc này, ta sẽ kể cho cậu nghe về quãng thời gian làm Mercenary ngày xưa của ta.”

Ding!

Sự tò mò của ông già Smith.
Cựu Mercenary, Smith, có hỏi thông tin về bức tượng ông thấy thời trẻ. Nếu bạn thu thập được thông tin và nói cho ông ấy, ông sẽ kể cho bạn nghe về những câu chuyện ông ấy thu thập được khi còn là một Mercenary.
Độ khó: D
Phần thưởng: Câu chuyện của Smith.
Hạn chế Quest: Không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.