Lên Án

Chương 15: Hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.



[Đừng quản tôi!]

------------------------

Edit: Chuâng thích ăn kẹo

Beta: Di

------------------------

Wattpad: _zhuene_

Wattpad: thiendireallyaaa

--------------------------

Kỷ Vọng đứng trong bếp, nhìn ấm nước đang sôi sùng sục trước mặt, hận không thể tự tát mình hai cái. Trong phòng khách, Kỳ Bạc Ngôn mang dép lê đi tới đi lui, một lúc sau hỏi: "Sô pha trước kia đâu? Cái sô pha hiện tại rất cứng."

"Em muốn uống trà sữa, không muốn uống cà phê đâu, công ty mỗi ngày đều bắt em uống cà phê đó!"

Giọng nói như xa như gần, vừa rồi còn thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, cả người vô lực thì bây giờ khí thế tăng lên mười phần đi đến mở tủ lạnh quét mắt nhìn: "Sao chỉ có rượu thế, em ghét rượu."

Đúng thế, Kỳ Bạc Ngôn là một người hiếm hoi ghét thuốc lá và rượu.

Kỷ Vọng đặt ly nước trong tay lên bàn: "Uống nước xong thì rời đi ngay cho tôi!"

"Không muốn." Kỳ Bạc Ngôn rõ ràng cự tuyệt. "Em đi tắm, lấy bàn chải đánh răng với khăn mặt cho em."

Gân xanh trên trán Kỷ Vọng giật giật, quay đầu định nói, thì thấy Kỳ Bạc Ngôn tháo mũ xuống, đặt phía trên tủ lạnh.

Những sợi tóc dài được giấu trong mũ xoã ra, rơi xuống trên đầu vai. Kỷ Vọng nhất thời thất thần, chỉ vì cảm thấy ngôi nhà này bỗng nhiên quen thuộc, Kỳ Bạc Ngôn của trước kia đang đứng ở trước mặt cậu.

Sau khi Kỳ Bạc Ngôn tháo mũ xuống, ánh mắt hắn một giây cũng không rời Kỷ Vọng. Rất dễ nhận thấy, hắn cực kỳ hài lòng với phản ứng trên mặt Kỷ Vọng, hắn tùy tiện vén mái tóc dài ra sau đầu, từng bước từng bước đi đến chỗ Kỷ Vọng: "Thích không?"

Nhưng Kỷ Vọng nào có để cho Kỳ Bạc Ngôn ôm cậu dễ dàng như thế, bởi vì khuỷu tay cậu chặn trước ngực hắn, không cách nào đến gần.

Kỳ Bạc Ngôn cũng không làm gì nữa, đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo.

Kỷ Vọng nhìn thấy cái áo hàng hiệu đắt tiền trực tiếp bị ném thẳng xuống bậc cửa bếp, có chút đau lòng: "Cậu có thể cởi đàng hoàng một tý không!"

Vốn không muốn quản hắn, nhưng thật sự nhịn không được, Kỷ Vọng đi tới nhặt quần áo của hắn lên, thấy Kỳ Bạc Ngôn gần như đã đem quần áo trên người mình cởi sạch, ánh mắt cậu rơi xuống cơ thể hoàn mỹ kia ngay lập tức bị khóa chặt, Kỷ Vọng nắm quần áo trong tay, nhất thời quên cả việc nên đứng thẳng dậy.

Kỳ Bạc Ngôn chú ý tới, ngón tay lướt qua mép qυầи ɭóŧ, kéo lên rồi lại thả tay ra, dây thun quần bắn ngược lại vào da thịt hắn vang lên một tiếng, hắn cười tinh quái nói: "Đẹp không?"

Kỷ Vọng đột nhiên hoàn hồn, đem quần áo trong tay ném lên người nam nhân trước mặt: "Ai cho phép cậu dùng phòng tắm của tôi!"

Kỳ Bạc Ngôn không phản ứng, Kỷ Vọng càng không thể đem người đàn ông đang khỏa thân trong nhà mình ném ra ngoài đường được. Biết đâu chỉ trong một đêm sẽ “bạo hồng”, hơn nữa là “hắc hồng.”

Hết cách, Kỷ Vọng chỉ có thể nhặt đống quần áo rơi đầy trên đất lên, vừa mới bỏ quần áo vào trong máy giặt cậu không khỏi nhớ đến một chuyện.

Cậu tháo sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn trên cổ xuống, cất vào trong tủ.

Khi đến đoàn phim, Kỷ Vọng sẽ không thường xuyên mang sợi dây chuyền này, bởi vì yêu cầu trang phục và trang sức của vai diễn không giống nhau.

Nhưng nếu là ngày thường thì sợi dây này và cậu luôn như hình với bóng, dây đeo cũng bị đứt vài lần, nhưng lần nào nó cũng đều bị đứt ở trên giường, không có mất đi, tựa như có một thứ gì đó trong bóng tối đang bảo vệ nó.

Sau khi Kỷ Vọng cất sợi dây chuyền, cậu ngồi trên sô pha ngẩn người, chỉ cảm thấy chuyện đang xảy ra trước mắt thật sự rất hoang đường.

Kỳ Bạc Ngôn quay về, Nhậm Nhiên cũng trở lại, một người hai người đều làm như năm đó không có xảy ra chuyện gì, khiến cho mỗi mình cậu là người lưu tâm, mới là người không bình thường nhất.

Người thật sự không bình thường nhất ló cái đầu ra khỏi nhà tắm: "Bàn chải đánh răng!"

Kỷ Vọng không tình nguyện đi lấy bàn chải đánh răng mới đưa cho Kỳ Bạc Ngôn, nửa thân thể đàn ông lộ ra phía sau phòng tắm, mái tóc dài ướŧ áŧ dán lên cơ thể trắng nõn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Kỳ Bạc Ngôn nhận bàn chải đánh răng hỏi: "Sao nhà anh lại có bàn chải đánh răng mới?"

Lời này của hắn chính là đang ám chỉ, khách đến nhà Kỷ Vọng qua đêm có phải rất nhiều hay không.

Kỷ Vọng căn bản lười trả lời, cũng cảm thấy chả việc gì phải trả lời hắn, tầm mắt cậu lướt qua cơ thể mê người của Kỳ Bạc Ngôn, dừng lại trên cổ hắn, còn không kịp thấy rõ sợi dây chuyền trên cổ hắn là gì, Kỳ Bạc Ngôn đã xoay người mở vòi hoa sen lên, còn nhìn cậu mở lời mời: "Cùng nhau tắm?"

Câu trả lời cậu chính là thay Kỳ Bạc Ngôn đóng cửa phòng tắm, sau đó gọi cho Tiểu Húc, hỏi số điện thoại của Lý Phong.

Kỳ Bạc Ngôn lên cơn điên thì bỏ đi, chắc trợ lý công ty hắn cũng sẽ không lên cơn giống hắn đâu nhỉ.

Tuy thời gian rảnh của nghệ sĩ là được tự do, nhưng sự tự do này cũng phải có giới hạn.

Cậu tin rằng công ty Kỳ Bạc Ngôn sẽ không đồng ý để hắn cùng một Alpha khác dây dưa với nhau, nói không chừng bên công ty đã biết rõ hết mọi chuyện, thậm chí đã cảnh cáo Kỳ Bạc Ngôn.

Với tính cách của Kỳ Bạc Ngôn đại khái sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nếu đã đắc tội với công ty, khẳng định sẽ bị gây khó dễ.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng không thể kiềm chế được mà lo lắng cho Kỳ Bạc Ngôn, trong lòng Kỷ Vọng có chút không cam tâm mà nghĩ, vì cái gì 6 năm rồi mà thói quen này vẫn còn, không thể nào xoá bỏ khỏi tâm trí của cậu.

Tiểu Húc gửi cho cậu một dãy số, Kỷ Vọng nhấn gọi, đối phương rất nhanh đã nhấc máy, Kỷ Vọng nói ra tên họ của mình, Lý Phong lập tức hỏi: "Kỷ lão sư, ông nội Kỳ có phải đang ở chỗ anh không?"

Kỷ Vọng quả nhiên đoán đúng, quả nhiên Kỳ Bạc Ngôn lén chạy tới đây.

Lý Phong sốt ruột nói: "Lúc nãy chúng tôi phải tách xe để cắt đuôi paparazzi, nào ngờ ông nội Kỳ của tôi nửa đường đuổi tài xế xuống, cũng không biết lái xe đi đâu!"

Kỷ Vọng đang định nói địa chỉ, thì điện thoại bị một bàn tay ướŧ áŧ cướp đi, Kỳ Bạc Ngôn cầm điện thoại đứng đằng sau, tay trái bóp bóp gáy Kỷ Vọng, lòng bàn tay ấm áp lại mang theo uy hiếp nhéo nhéo cổ cậu, nói với Lý Phong: "Ngày mai tôi về."

Lý Phong không biết đã nói cái gì làm cho Kỳ Bạc Ngôn mất kiên nhẫn đáp: "Đừng quản tôi!"

"Đừng quản tôi!" Những lời này khiến cho nội tâm Kỷ Vọng mạnh mẽ nhói lên một chút, nhớ lại những ký ức khắc sâu trong tâm trí, luôn không có cách nào dễ dàng quên đi được.

Bởi vì 6 năm trước Kỳ Bạc Ngôn cũng từng nói qua những lời này, lúc đó Kỷ Vọng vừa mới hẹn hò với Kỳ Bạc Ngôn.

Cũng trong căn phòng này, cũng là hai người bọn họ, chỉ khác nhau ở chỗ hôm đó Kỳ Bạc Ngôn nói câu này là với cậu.

Nguyên nhân của chuyện này là lúc vừa mới sống cùng nhau, điện thoại Kỳ Bạc Ngôn thường xuyên reo lên, nhưng luôn bị hắn tắt đi mất.

Càng về sau cuộc gọi càng nhiều, Kỷ Vọng không nhịn được hỏi là điện thoại của ai, hắn ném điện thoại nói qua loa là người không quan trọng.

Việc này rất khó làm cho Kỷ Vọng không để tâm tới, phải biết rằng trước khi Kỳ Bạc Ngôn ở bên cậu, mối quan hệ trước đó của hắn quả thật rối tinh rối mù.

Cậu vốn tưởng rằng bạn trai nhỏ của cậu là một Omega thích Beta và Omega khác, là do mình 'bẻ thẳng' hắn, sau khi yêu đương, cậu mới phát hiện nguyên lại cậu mới là người bị 'bẻ cong.'

Cho nên lại là tình nhân cũ nào đây.

Huống chi Kỷ Vọng rất bị động trong mối quan hệ này, chỉ mới vừa ở bên nhau cậu không muốn nhanh như vậy đã phải chia tay.

Mặc dù bạn bè bên cạnh cậu, không một ai xem trọng đoạn tình cảm lưu luyến này.

Lúc chuông điện thoại vang lên một lần nữa, Kỳ Bạc Ngôn khi đó đang tắm, Kỷ Vọng nhìn chằm chằm điện thoại, nội tâm điên cuồng giao chiến, rất muốn nhấc máy.

Nếu là những người yêu trước đây, Kỷ Vọng cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này.

Nhưng người này là Kỳ Bạc Ngôn, là người Kỷ Vọng trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được, cuối cùng từ hái sao trên bầu trời rộng lớn, vớt ánh trăng mờ ảo trong nước, hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.

Kỷ Vọng không thể chịu được sự mất mát càng không thể chịu được phản bội.

Cậu cầm điện thoại của hắn lên, nhịn đến vô cùng khổ sở, cho đến khi Kỳ Bạc Ngôn đi ra thấy trong tay cậu đang cầm điện thoại của hắn.

Kỷ Vọng cầm điện thoại, môi mấp máy, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Kỳ Bạc Ngôn đi đến, đoạt lại điện thoai: "Anh muốn làm gì?"

Kỷ Vọng: "Điện thoại em......cứ vang, nên anh...."

Kỳ Bạc Ngôn nói: "Đừng có tùy tiện đụng vào điện thoại của em."

Kỷ Vọng có chút buồn bực, chỉ cảm thấy các dây thần kinh đang hờn dỗi cả rồi, cậu nói: "Được, lần này là anh sai."

Kỳ Bạc Ngôn: "Thái độ nhận lỗi của anh quá tệ."

Vậy mà hắn còn có tâm trạng bình luận thái độ của cậu? Không nhịn được nữa, Kỷ Vọng định ra ngoài ban công hút điếu thuốc, Kỳ Bạc Ngôn dường như nhìn ra ý định của cậu: "Anh không phải đã nói sẽ bỏ rồi sao?"

Kỷ Vọng trả lời có lệ: "Ngày mai bỏ."

Cửa kính ban công phản chiếu hình ảnh trong phòng khách, Kỳ Bạc Ngôn đang nghe điện thoại, vẻ mặt hắn không tính là tốt mà cũng không phải là tệ.

Kỳ Bạc Ngôn rất nhanh  đã nở một nụ cười, Kỷ Vọng ngậm điếu thuốc, đi đến trước mặt Kỳ Bạc Ngôn. Kỳ Bạc Ngôn còn chưa biết cậu định làm gì, đã bị Kỷ Vọng hôn lên, luồng khói kia liền trực tiếp truyền sang miệng Kỳ Bạc Ngôn.

Kỳ Bạc Ngôn bị sặc ho khụ một tiếng, dùng sức đẩy Kỷ Vọng ra, nhíu chặt lông mày.

Kỷ Vọng thổi ra một hơi, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên, bật cười. Kỳ Bạc Ngôn ho khan xong, dùng thanh âm khàn khàn nói với đầu dây bên kia: "Lát nữa tôi qua tìm cậu."

Nét mặt tươi cười của Kỷ Vọng cứng lại, Kỳ Bạc Ngôn tắt máy, Kỷ Vọng theo bản năng kéo tay hắn: "Em đi đâu?"

Kỳ Bạc Ngôn gạt tay cậu ra: "Đừng quản em!"

Đến bây giờ Kỷ Vọng vẫn còn nhớ rõ, khi Kỳ Bạc Ngôn nói với cậu những lời như vậy, cậu cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh kèm theo cảm giác đau đớn khó chịu.

Miễn cưỡng thoát ra khỏi khoảng ký ức tồi tệ, Kỳ Bạc Ngôn ở sau lưng tựa như đang chơi đùa với cổ của cậu.

Kỷ Vọng nắm lấy tay Kỳ Bạc Ngôn, đứng dậy đi ra cửa.

Kỳ Bạc Ngôn kéo cậu lại: "Anh đi đâu?"

Kỷ Vọng lạnh lùng quay đầu nhìn lại: "Đừng quản tôi!"

------------

[28082021]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.