Lên Án

Chương 19: Anh ơi, đừng sợ.....



Edit: Chuâng thích ăn kẹo

Beta: Di

--------------------------------

[Anh tiếp tục sờ như vậy chúng ta ai cũng không ra ngoài được đâu]

*********

Kỷ Vọng rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay của Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn cũng không có dùng nhiều lực nắm tay cậu, như thể đã đạt được mục đích đeo chiếc nhẫn lên cho Kỷ Vọng, nên cũng không đòi hỏi chuyện gì khác nữa.

Nhưng giây tiếp theo, Kỷ Vọng cầm tay trái của Kỳ Bạc Ngôn, điều này làm cho ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn sáng lên, còn chưa kịp nói gì, Kỷ Vọng đã kéo tay hắn đến trước mặt mình, xắn cổ tay áo của đối phương lên.

Lần trước Kỳ Bạc Ngôn đến nhà cậu không biết trên cổ tay hắn dán cái gì, Kỷ Vọng không thể nhìn thấy rõ, hoá ra nơi này lại có thêm một đoạn hình xăm nhạc phổ.

Nhưng  nó không chỉ là một hình xăm, lớp da phía dưới hình xăm hơi nhô lên, tựa như một vết sẹo mọc lên từ miệng vết thương.

Kỷ Vọng cũng có một hình xăm, cậu biết vết sẹo do hình xăm gây ra không phải như thế này, hình dáng vết sẹo này tựa như bị một vật bén nhọn nào đó hung hăng cắt qua.

Không đợi cậu nhìn rõ, Kỳ Bàn Ngôn đã rút tay ra: "Anh à, mặc dù em thực sự nguyện ý nắm tay anh, nhưng nhiếp ảnh gia thì không có kiên nhẫn đâu."

Kỷ Vọng ngẩng đầu nhìn Kỳ Bạc Ngôn, môi mấp máy.

Hỏi cái gì? Hỏi Kỳ Bạc Ngôn có phải từng tự sát hay không? Nếu không thì tại sao lại có vết thương ở chỗ này?

Đây là Kỳ Bạc Ngôn, không phải ai khác, Kỳ Bạc Ngôn vừa tự luyến lại tiếc mạng, Kỳ Bạc Ngôn sẽ không có khả năng tự mình tìm đến cái chết.

Mặc dù trong lòng tự thuyết phục như vậy, nhưng trên mặt Kỷ Vọng lại hiện lên một mảnh hoảng loạn. Kỳ Bạc Ngôn lách qua Kỷ Vọng, muốn đi mở cửa gọi staff vào.

Ngay sau đó hắn bị Kỷ Vọng kéo lại, đôi mắt Kỷ Vọng hiện lên một tia hoảng hốt thất thần, nhìn chằm chằm vào Kỳ Bạc Ngôn, đầu ngón tay đặt trên mu bàn tay Kỳ Bạc Ngôn để lại giọt một hôi lạnh như băng.

Kỷ Vọng từng oán trách Kỳ Bạc Ngôn, nhưng chưa bao giờ hy vọng hắn có cuộc sống không tốt, Kỷ Vọng hy vọng Kỳ Bạc Ngôn sống tốt hơn bất kỳ ai, chỉ bằng cách này cậu mới yên tâm thoải mái mà hận hắn, đúng lý hợp tình mà oán trách hắn.

Cậu không thể chấp nhận được hoá ra vào thời điểm mình không biết, Kỳ Bạc Ngôn vậy mà thống khổ đến mức phải buông bỏ cả mạng sống của chính mình, vậy mà đối với chuyện này, cậu thậm chí một chút cũng không hề hay biết.

Hô hấp của Kỷ Vọng dồn dập, khớp hàm đều run cả lên: "Rốt cuộc tay cậu bị làm sao thế này? Nói thật cho tôi biết đi!"

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào môi Kỳ Bạc Ngôn, cảm giác mỗi một giây một phút trôi qua đều dài đằng đẵng, hết lần này đến lần khác tên khốn Kỳ Bạc Ngôn này lại cố tình trầm mặc, không biết có phải đang cố gắng tìm lý do để lừa gạt cậu không.

Chờ Kỷ Vọng bình tĩnh trở lại, Kỳ Bạc Ngôn đã ôm lấy cậu, động tác nhẹ nhàng lại có tiết tấu vỗ vỗ lưng Kỷ Vọng. So với 6 năm trước, Kỳ Bạc Ngôn bây giờ có thể dễ dàng kéo cậu ôm vào trong lồng ngực của hắn, tựa như một người lớn vỗ về, trấn an cậu.

Kỳ Bạc Ngôn thấp giọng nói: "Xuỵt......Anh ơi, đừng sợ, không phải như anh nghĩ đâu anh à. Là một tai nạn xe nhỏ thôi, trên người em còn có những vết thương khác, không chỉ mỗi cái này đâu anh!"

Cơ thể Kỷ Vọng không khống chế được mà run rẩy: "Cậu gạt tôi."

"Em không có." Kỳ Bạc Ngôn nói một cách bình tĩnh tự nhiên, giọng điệu của hắn nghe rất thuyết phục.

Sau đó hắn nhẹ buông Kỷ Vọng ra, cởi cúc áo khoác âu phục, kéo áo sơ mi lên, trên thắt lưng và bụng quả thật có một số vết thương khó mà thấy được, Kỷ Vọng không rõ, vì cái gì ngày đó Kỷ Vọng ở trước mặt cậu cởi hết áo quần ra, vậy mà cậu lại không chú ý tới.

Cậu nâng tay chạm vào miệng vết thương, cảm thấy bụng của Kỳ Bạc Ngôn bởi vì cậu chạm vào mà trở nên căng cứng, Kỷ Vọng chưa từng bị tai nạn xe, cậu không thể xác định được va chạm nhẹ có tạo ra loại vết thương thế này hay không, lại còn có thể để lại vết sẹo như vậy trên cổ tay Kỳ Bạc Ngôn.

Không đợi cậu nghĩ kĩ lại, Kỳ Bạc Ngôn đã cười rộ lên: "Anh à, anh đừng sờ xuống nữa, anh tiếp tục sờ như vậy chúng ta ai cũng không ra ngoài được đâu."

Kỷ Vọng đột nhiên hoàn hồn, kỳ thật cậu cũng không tin rằng Kỳ Bạc Ngôn sẽ là người tìm đến cái chết. Chỉ là vừa rồi bị vết sẹo này làm cho hoảng sợ, nên trong đầu cậu tràn ngập những suy đoán không tốt.

Nhưng mặc kệ là nói thế nào, Kỳ Bạc Ngôn bây giờ đang hoàn mỹ đứng trước mặt cậu, đã thế còn cười nói cợt nhả, điều này cũng làm Kỷ Vọng an tâm một chút.

Kỷ Vọng đẩy vòng tay của Kỳ Bạc Ngôn đang ôm cậu ra, lật mặt nhanh như lật sách, chủ động đi ra mở cửa để các staff đi vào.

Tiểu Húc là người đầu tiên lao vào, khẩn trương lo lắng đều viết hết lên trên mặt cậu.

Kỷ Vọng dùng mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo đừng nói lung tung, EQ Tiểu Húc có thấp đến đâu cũng sẽ không đứng trước nơi đông người mà ồn ào, nói Kỳ Bạc Ngôn chiếm tiện nghi anh Vọng của cậu, sau khi đi vào chỉ ngậm miệng im lặng đứng cạnh Kỷ Vọng.

Kỳ Bạc Ngôn đã yêu cầu chuyên gia tạo kiểu tóc làm lại tóc cho hắn, lần nữa thiết kế lại kiểu tóc cho hắn, lưu lại bộ ảnh cá nhân của Kỷ Vọng chụp trước đó làm bản sao, lấy hình tượng hiện tại chụp lại một bộ khác.

Kỷ Vọng thấy Kỳ Bạc Ngôn sắp xếp rõ ràng cho mình, lại thấy các staff phụ trách đứng bên cạnh máy móc ghi chép lại, lần nữa cảm nhận được người có địa vị cao ở trong cái giới này quan trọng như thế nào.

Không có địa vị, ít nhất cũng phải có chỗ chống lưng vững chắc, nhưng đáng tiếc cả hai điều này Kỷ Vọng đều không có.

Không bao lâu, các staff dẫn hai người bọn họ vào studio chụp poster, Kỷ Vọng vốn tưởng mình sẽ có cơ hội diện kiến Phương Tinh Vân, nhưng mà không có, không biết Phương Tịnh Vẫn đã rời khỏi studio hay vẫn còn trong phòng hoá trang chưa có đi ra.

Trong studio chỉ có một cái ghế, Kỳ Bạc Ngôn trước tiên ngồi xuống, sau đó kéo Kỷ Vọng đang đứng bên cạnh ôm vào trong lòng mình.

Hắn ngồi, Kỷ Vọng đứng, đương nhiên hai má của Kỳ Bạc Ngôn phải dựa vào trong ngực của Kỷ Vọng, nơi đó có cổ áo hoa lệ phức tạp, tựa như một bông hoa nở rộ bên má Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng trong vô thức rũ mắt nhìn sâu vào mắt Kỳ Bạc Ngôn, cũng chứa đủ thâm tình.

Nhiếp ảnh gia nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp chụp được tấm ảnh như mang đầy chuyện cũ này.

Kỷ Vọng hất tay Kỳ Bạc Ngôn ra, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Cậu làm cái gì thế?"

Kỳ Bạc Ngôn cũng bắt chước cậu nói nhỏ: "Tỏ ra chuyên nghiệp chút đi."

Lời này quả thực nắm được thóp của Kỷ Vọng, cậu thực sự không chấp nhận được việc người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cậu, hơn nữa người này lại là Kỳ Bạc Ngôn.

Vì thế nên trong những bức ảnh kế tiếp, khí chất của Kỷ Vọng đã hoàn toàn bộc lộ hết ra, cậu phối hợp nhiều kiểu tư thế, cuối cùng biểu hiện của cậu trong bức ảnh, cũng có thể ngang tài ngang sức với Kỳ Bạc Ngôn.

Khi chọn ảnh, Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng đứng cạnh nhau, Kỳ Bạc Ngôn chọn vài tấm, hài lòng nói với nhiếp ảnh gia: "Chụp rất tốt."

Nhiếp ảnh gia cũng cười: "Là hai cậu quá ăn ảnh, hình ảnh vô cùng đẹp mắt."

Kỷ Vọng cũng nhìn vào ảnh chụp, cậu ở bên trong ảnh không giống như bình thường.

Giống như nhiều thêm một chút hương vị nào đó, Kỷ Vọng không nói ra được.

Mười một giờ đêm, Kỷ Vọng vẫn chưa kết thúc, cậu phải ở lại chụp ảnh cá nhân, còn Kỳ Bạc Ngôn sẽ tiếp tục chụp ở một studio khác.

Thời gian trôi qua càng muộn, về cơ bản Kỷ Vọng có thể xác định Phương Tịnh Vân đã rời đi, cho nên Phương Tịnh Vân không phải khách mời? Vậy Phương Tịnh Vân hôm nay đến đây làm gì?

Không đợi Kỷ Vọng thắc mắc, Tiểu Húc đã trực tiếp mang theo chuyện bát quái chạy đến đây.

Sau khi chụp xong, Kỷ Vọng trở lại phòng hoá trang ban đầu, đợi chuyên gia trang điểm đến tháo trang sức cho cậu.

Thừa dịp chuyên gia trang điểm chưa đến, Tiểu Húc lén lút nói ra tin tức mình nghe ngóng được với Kỷ Vọng.

Hoá ra Phương Tịnh Vân tính toán đến đây chụp ảnh sân khấu, nhưng tất cả mọi người đều nói hắn lần này đến đây là muốn 'chặn' Kỳ Bạc Ngôn, hai người nói chuyện trong phòng hoá trang rồi không mấy vui vẻ mà tan cuộc, lúc Phương Tịnh Vân rời đi sắc mặt còn cực kỳ kém.

Tiểu Húc cảm thán: "Người trong giới nói Phương Tịnh Vân có lai lịch rất lớn, tám phần là thật, anh xem hắn đã hẹn lịch chụp rồi, nói không chụp là không chụp, nói huỷ bỏ là huỷ bỏ, vậy mà chả ai dám nói gì hắn."

Kỷ Vọng không trả lời, Tiểu Húc lại lấy điện thoại ra, trên đó có một bức ảnh vừa rồi Tiểu Húc lén chụp Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng: "Anh, anh hôm nay thật sự rất đẹp trai nha."

Tuy rằng Tiểu Húc không muốn thừa nhận, đây đều là công lao của Kỳ Bạc Ngôn.

Kỳ Bạc Ngôn tựa như vô cùng hiểu rõ nơi nào trên người Kỷ Vọng trông đẹp nhất, lựa quần áo và tạo kiểu tóc đều phi thường phù hợp với Kỷ Vọng, khiến mị lực  của Kỷ Vọng phát huy hết trăm phần trăm.

Tiểu Húc liên tục phát ra những chiếc rắm cầu vọng*, khen Kỷ Vọng đến ngại ngùng, cậu nhìn ảnh chụp, lực chú ý chỉ dừng ở trên người Kỳ Bạc Ngôn, còn về phần cậu, Kỷ Vọng cảm thấy cũng còn tạm chấp nhập được.

(*rắm cầu vồng:  dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng)

Lúc chuyên gia trang điểm đi vào tháo trang sức cho cậu, vô tình nhìn đến ảnh Tiểu Húc chụp, cũng khen theo: "Thực sự rất đẹp trai, hai cô nhóc trợ lý của tôi đều nói phải theo dõi Weibo của cậu."

Có người ngoài ở đây, Tiểu Húc cũng thẹn thùng hơn nhiều, không dám tiếp tục thổi phồng: "Đúng vậy, so với phong cách trước kia của anh Vọng không quá giống nhau."

Chuyên gia trang điểm ló đầu ra nhìn, nửa ngày sau mới lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình nói: "Có thể lúc đó Kỷ lão sư và Kỳ lão sư vô cùng ăn ý với nhau đi."

Cô cười nói: "Tầm mắt hai vị lão sư vô cùng có sức hấp dẫn, tựa như hoà quyện vào nhau, Kỷ lão sư không hổ là diễn viên, ánh mắt rất có hồn nha."

Kỷ Vọng và Tiểu Húc đều im lặng, cũng không biết phải nên nói cái gì.

Nào biết lời nhận xét của chuyên gia trang điểm còn chưa có hết, móng tay màu đỏ của cô chạm vào màn hình của Tiểu Húc, zoom mặt Kỷ Vọng lên: "Tôi nên nói này là sεメy hay là quyến rũ đây? Tôi cảm thấy bức ảnh này mà được đăng lên, sẽ có phản hồi rất tốt đấy."

Vừa dứt lời, ở trong gương từ cổ đến má Kỷ Vọng dần dần đỏ lên một mảng.

----------

[31082021]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.