Lại ngắm nhìn gương
mặt trong gương, những cụm từ tán thưởng mà tôi có thể nghĩ được là “
lông mày lá liễu, môi đỏ như son”, đem so với khuôn mặt hết sức bình
thường của tôi ở thời hiện đại thực là cách nhau một trời một vực! Gương mặt ấy tuy lúc này không được bôi trát bất kỳ loại son phấn nào, thần
sắc còn có phần nhợt nhạt, mệt mỏi nhưng chỉ cần nhìn qua cũng dễ dàng
nhận ra khuôn mặt nào hoàn mĩ hơn.
Tôi nên cảm thấy may mắn vì
điều này mới phải! Mặc kệ là xuyên không hay là đầu thai nhầm, ít ra ông trời đã cho tôi một cơ hội trùng sinh, hơn nữa còn bạn cho tôi khuôn
mặt thiên sứ gắn trên một thân hình gợi cảm nữa chứ! Dù tôi đang ở không gian nào, thời gian nào đi chăng nữa thì vẻ đẹp này vẫn luôn là ước mơ
của người phụ nữ.
Hiên
tại, để có thể tiếp tục sinh tồn, tôi bắt buộc phải mở ra một dòng kí ức khác từ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu minh: Hoàng triều Kim Bích, một
vương triều hoàn toàn xa lạ trong vốn kiến thức lịch sử ít ỏi của tôi,
người trong Hoàng tộc này mang họ Thượng Quan. Chủ nhân của thân thể mà
tôi đang “ tạm trú” này chính là Hạ Chi Lạc, thiên kim tiểu thư duy nhất của Hộ Bộ thượng thư [1] đương triều Hạ Trọng Đường, thân là Vương phi
của đương kim tam hoàng tử Thụy Vương – Thượng Quan Tầm. Hạ Chi Lạc năm nay mười chín tuổi, mới được gả vào Thụy Vương phủ hồi đầu xuân. Ỷ thế
có cô cô Hạ Tích Mai là phi tử đang được hoàng đế sủng ái nhất, bản thân lại là viên minh châu được Hạ Trọng Đường nâng niu bao nhiêu năm nay,
chiều chuộng đến độ vô pháp vô thiên nên Hạ Chi Lạc chẳng coi ai ra gì,
ngay đến ma quỷ nếu có gặp nàng ta cũng phải nhường nhịn vài phần.
À, còn về chàng trai tuấn tú vừa xuất hiện lúc nãy, đó là Thượng Quan Tầm, tam hoàng tử của Hoàng triều Kim Bích.
Vào năm Hạ Chi Lạc mười ba tuổi còn Thượng Quan Tầm tròn mười bảy, ngay từ
lần đầu gặp gỡ, Hạ Chi Lạc đã vô cùng yêu thích, thậm chí còn lập lời
thề nhất quyết không gả cho ai ngoài Thượng Quan Tầm. Sau đó, Hạ Chi Lạc đã dùng đủ mọi thủ đoạn để ngăn cản tất cả những người muốn đính hôn
cùng Thượng Quan Tầm. Năm Hạ Chi Lạc mười lăm tuổi, trong lúc Hoàng đế
Thượng Quan Minh đang vô cùng vui vẻ, đã chỉ hôn cho nàng ta và Thượng
Quan Tầm. Đáng tiếc lại gặp đúng lúc mẫu thân của Tượng Quan Tầm là Hàn
Thục Phi qua đời, Thượng Quan Tầm lấy lí do phải thủ hiếu ba năm, cứ kéo dài mãi thời gian hoàn hôn. Đến tận cuối năm ngoái,, khi Hạ Chi Lạc
mười tám tuổi, bị liệt vào hàng “ gái ế” rồi, Thượng Quan Tầm không còn
cách nào khác mới đành phải rước nàng ta về Thụy Vương phủ làm phi.
Trong kí ức của Hạ Chi Lạc, hình như nàng ta còn có một tình địch vô cùng lợi hại. Người phụ nữ mà Thượng Quân Tầm đem lòng yêu thương chính là đại
thiên kim của Tướng phủ, Bạch Ánh Tuyết. Hai người ấy đã thầm thương
trộm nhớ nhau từ lâu rồi. Bạch Ánh Tuyết và Hạ Chi Lạc cùng tuổi, cả hai đều là bậc đại mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, có điều Bạch Ánh
Tuyết nổi danh vì sự hiền thục dịu dàng, tài hoa hơn người, còn Hạ Chi
Lạc lại nổi tiếng vì sự đanh đá ghê gớm, tâm địa hung ác, thủ đoạn tàn
độc, Một người là đại diện cho tiên nữ trên trời, người kia chính là ma
nữ dưới địa ngục.
Hạ Chi Lạc đương nhiên biết rõ điều này, thế
nên nàng ta quyết định “ tiên hạ thủ vi cường”, tìm mọi cách để được
hoàng đế chỉ hôn trước, đồng thời cũng xúi bẩy hoàng đế chỉ hôn cho Bạch Ánh Tuyết với thái tử Thượng Quan Doãn. Bi kịch của hai cuộc hôn nhân
này cũng bắt đầu từ đây.
Vào đêm động phòng hoa chúc, Thượng Quan Tầm chẳng buồn vén mạng che mặt của tân nương lên, chỉ lạnh lùng vứt
lại một câu “ hãy tự lo lấy thân” rồi bước ra khỏi phòng tân hôn, sau đó không hề bước vào Liên Hiên dù chỉ nửa bước. Từ đêm hôm đó tới nay đã
được hơn một tháng, Hạ Chi Lạc đã nghĩ ra không theieus cách gì để dụ
Thượng Quan Tầm bước vào căn phòng này, ví dụ như tự sát, phóng hỏa… Số
lượng những hành động hoang đường ngày càng tăng, tác dụng thì chưa thấy đâu mà chỉ tạo nên một hiệu ứng có tên là “ chai lì”. Mãi tới tận hôm A Tử bị đánh, cuối cùng Thượng Quan Tầm cũng xuất hiện.
Thì ra,
hôm đó Hạ Chi Lạc bắt A Tử mang theo chiếc khăn tay nhuốm máu của mình
đi tìm Thượng Quan Tầm để chuyển lời: nếu chàng không tới thì nàng sẽ
giăng máu khắp Liên Hiên. Không lâu sau, quả nhiên Thượng Quan Tầm đã
tới. Sau khi mơ hồ cảm nhận được rằng mình đã bị lừa uống một li trà có
xuân dược, Thượng Quan Tầm hết sức phẫn nộ, liền dùng nội lực ép hết
xuân dược ra ngoài, rồi trước lúc giận dữ bỏ đi đã không tiếc lời mắng
nhiếc Hạ Chi Lạc là vô liêm sỉ, mất hết phẩm hạnh của người phụ nữ. Uất
ức vì bị mắng, Hạ Chi Lạc liền trút hết mọi oán giận lên người A Tử. A
Tử bị đánh đập dã man đến mức không chịu nổi liền cãi lại nàng ta, rồi
lại bất cẩn đẩy nàng ta ngã vào cạnh bàn dẫn tới bất tỉnh nhân sự. Sau
khi nàng ta hôn mê ba ngày liên tiếp, lúc tỉnh lại thì ý thức Hạ Chi Lạc đã trở thành của tôi.
Qủa nhiên là gặp quỷ rồi. Tôi thật sự đã “ mượn xác hoàn hồn” Cũng không biết cô nương Hạ Chi Lạc này hiện giờ còn sống hay đã chết, hay là cùng dùng chung thân xác này với tôi? Nếu như
cùng dùng chung một thân xác, ban ngày là tôi, còn ban đêm lại là nàng
ta, nhân lúc tôi ngủ say mà nàng ta lại nổi máu biến thái đi dụ dỗ
Thượng Quan Tầm thì… Đúng là nghiệp chướng ! Cho dù là anh chàng đẹp
trai đó cũng không được, không thể vùi dập bản thân tôi như thế chứ!
Nghĩ đến đây, bỗng toàn thân lạnh toát, tôi liên tục lắc đầu, cố gắng giữ học bản thân mình trở nên
tỉnh táo. Tôi dùng tay vuốt mặt, cảm thấy vô cùng đau đớn nên bước ra
gọi cửa để lấy ít nước sạch rửa mặt. Nhưng tôi kéo mãi mà cửa phòng vẫn
không nhúc nhích, lại dùng sức kéo thêm vài lần nữa mới phát hiện ra cửa đã bị người ta khóa từ bên ngoài mất rồi. Bây giờ tôi đã hiểu thế nào
là “ đến bữa tối sẽ quay lại”. Nói một cách dễ hiểu thì lúc này là tôi
đang bị giam lỏng.
Tôi ảo não quay lại giường rồi nằm vật xuống.
Thôi bỏ đi, vẫn nên ngủ một giấc đã rồi tính sau. Mặc dù chỉ có linh hồn “ xuyên không” nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, toàn thân rã
rời.
Nằm mê man rồi thiếp đi, không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến
khi mở mắt ra, Nhược Lan cùng với hai a hoàn khác đã mang bữa tối đến
cho tôi.
“ Vương phi nương nương mời người dùng bữa!” Trên mặt Nhược Lan không chút biểu cảm.
Tôi thật sự hiếu kì về cô gái này. Cô ấy cho tôi cảm giác rất khác biệt với những người hầu khác, nhưng lại chẳng thể nói rõ được rốt cuộc là khác
nhau ở điểm nào. Trong kí ức của Hạ Chi Lạc, ngoài thông tin đó là một
ăn mày do Thượng Quan Tầm nhặt về ra, tôi hoàn toàn không biết bất cứ
điều gì khác về cô ấy, mà nhìn Nhược Lan cũng không có vẻ gì là tiểu
thiếp của Thượng Quan Tầm.
Khuôn mặt cô ấy cực kỳ lạnh lùng, sau khi bày biện thức ăn xong liền cung kính đứng gọn sang một bên.
Tôi không muốn trở thành một con thú bị giam cầm, bèn quay sang nói với Nhược Lan: “ Lúc ra ngoài, xin đừng khóa cửa lại!”
“ Dạ?” Nhược Lan nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị, sau một hồi quan sát kĩ
càng, nàng ấy lấy lại vẻ lạnh lùng trước đó rồi đáp: “ Vương phi nương
nương, xin người cứ dùng bữa trước đi đã!”
Cô gái này thật là…
Nhược Lan lặng lẽ nhìn tướng ăn như hổ vồ của tôi. Đợi đến khi tôi ăn xong,
cô ấy dắt theo hai a hoàn lui ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Lát sau,
cô ấy bê một chậu nước ấm vào, hầu hạ tôi rửa ráy, rồi lại lẳng lặng lui ra, nhân tiện cũng đóng cửa luôn. Từ đầu chí cuối, cô ấy vẫn hết sức
lặng lẽ.
Đêm hôm đó trôi qua thật thê lương và dài đằng đẵng, còn tôi vẫn cứ bị giam lỏng như vậy.
Ngày hôm sau, cũng giống như hôm trước, Nhược Lan cùng hai a hoàn vào hầu hạ tôi ăn uống rửa ráy, cánh cửa đó trước sau vẫn luôn bị khóa chặt.
Ngày thứ ba cũng vậy.
Tôi đã làm con thú bị nhốt trong này đã hai ngày rồi. Đối với tôi, một
người trẻ tuổi suốt ngày thích đi hóng hớt chuyện thiên hạ, sẵn sàng
phát huy tài năng “ buôn dưa lê, bán dưa chuột” mọi lúc mọi nơi thì việc này quả thật đã quá sức chịu đựng!
Tôi nhét đầy bữa trưa vào bao tử của mình, đến khi Nhược Lan chuẩn bị rời khỏi phòng, tôi không hề
vội vã hấp tấp mà cực kỳ bình tĩnh, điềm đạm lên tiếng: “ Tôi không phải là phạm nhân, các người đã nhốt tôi thế này hai ngày rồi, tôi muốn…
chắc là có thể được chứ?”
“ Dạ?” Nàng ấy vẫn dùng giọng điệu kì
lạ đó nói chuyện với tôi, cứ như thể tôi là người từ sao hỏa tới, còn
ngôn ngữ tôi đang sử dụng cô ấy nghe không hiểu vậy.
“ Đến khi nào thì tôi có thể rời căn phòng
này, đi ra ngoài hoạt động như một con người bình thường?” Tôi thầm
nghĩ, đã nói rõ ràng đến mức này mà cô ấy vẫn còn không hiểu nữa thì
đúng là óc heo.
[1] Bộ Hộ là tên gọi của một cơ quan hành chính
thời kì phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt
Nam,,, Bộ Hộ tương đương với Bộ tài chính ngày nay. Vị quan đứng đầu bộ
Hộ là Hộ Bộ thượng thư, tương đương với bộ trưởng Bộ Tài chính ngày nay.