Đêm đã khuya, mái nhà vang lên tiếng mưa tí tách, những giọt mưa trong sáng, long lanh mang theo lạnh giá của mùa xuân đến mà con người ta chẳng hề hay biết.
Tôi đặt bút thôi viết thơ từ, xoa đôi tay đan vào nhau cho bớt lạnh giá, vừa định thổi nến đi ngủ sớm, bỗng nghe thấy tiếng gọi cửa liên hồi. Tôi bất giác cau chặt đôi mày lại, khoác tấm áo khoác vào rồi ra mở cửa.
Một cơn gió đêm khẽ thổi từ bên ngoài vào mang theo không khí trong lành mà thơm ngát.
“Yên Chi?” Tôi lặng người nhìn Yên Chi đang nước mắt đầm đìa đứng bên ngoài, bất giác nhíu chặt hai đầu mày lại.
“Phẩm Dư tỉ…” Yên Chi vừa lên tiếng, nước mắt lại càng tuôn chảy nhiều hơn trước.
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh vào trong phòng rồi nói sau.” Tôi kéo Yên Chi vào trong phòng, đóng cửa lại rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Phẩm Dư tỉ… tỉ hãy cứu lấy Yên Chi đi… Ngày mai Yên Chi… sẽ phải đi trực đêm ở điện Ngọc Hoa…” Yên Chi vừa khóc vừa nghẹn ngào lên tiếng.
Điện Ngọc Hoa?
Vừa nghe thấy ba chữ này, trong lòng tôi trào dâng cảm giác tiếc nuối thay cho Yên Chi. Ở trong cung cấm của kinh thành Văn Hổ này, không ai không biết hàm ý ẩn chứa bên trong ba chữ ‘điện Ngọc Hoa’, nơi tất cả các phi tần, mĩ nữ đều tranh đấu để được vào hầu hạ thánh thượng chỉ trong một, hai canh giờ. Còn nay, ba chữ này lại trở thành cơn ác mộng đáng sợ đối với tất cả các cung nữ. Bắt đầu từ mấy năm trước, khi Bình Viễn hầu xuất hiện, bất cứ cung nữ nào hầu hạ trong điện Ngọc Hoa vào ngày mùng sáu tháng sáu chẳng ai an lành quay về hết.
Điện Ngọc Hoa? Bình Viễn hầu?
Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản lên tiếng: “Yên Chi, tỉ xin lỗi, chỉ có bảy tháng nữa là tỉ xuất cung rồi.”
Yên Chi nhìn tôi đầy kinh hãi, sắc mặt dần dần trắng cắt không còn giọt máu, nhất thời quên cả khóc lóc, cô ấy nhìn tôi mà không dám tin, bởi vì tôi từ chối cô ấy. Cô ấy trở nên hoảng loạn, không biết phải làm sao, đôi tay lạnh giá như băng lại níu lấy y phục của tôi thêm lần nữa, vội vã cầu khẩn: “Phẩm Dư tỉ, Yên Chi biết rằng Phẩm Dư tỉ chỉ còn bảy tháng nữa sẽ được xuất cung, thế nhưng nếu như lần này Phẩm Dư tỉ không chịu giúp Yên Chi thì sẽ chẳng còn ai có thể giúp đỡ Yên Chi được nữa. Nếu như chỉ là đi hầu hạ hoàng thượng và các vị nương nương khác thì thôi cũng đành, thế nhưng ngày mai, người ở trong điện Ngọc Hoa lại là Bình Viễn hầu.”
Tôi đáp lại bằng nụ cười bình thản, sau đó cúi đầu chuyên tâm thu dọn bút mực nghiên giấy.
Bỗng nhiên, Yên Chi quỳ sụp xuống chân tôi, bật khóc thương tâm: “Phẩm Dư tỉ, coi như Yên Chi cầu xin tỉ đấy, cầu xin tỉ hãy cứu lấy Yên Chi. Yên Chi không muốn chết mà cũng không thể chết được, trong nhà Yên Chi vẫn còn người mẫu thân ốm yếu bệnh tật. Nếu như Yên Chi chết đi, mẫu thân của muội cũng chẳng thể nào sống tiếp được nữa. Phẩm Dư tỉ, coi như tỉ tỉ thương hại cho muội đi mà, ngoại trừ tỉ ra, không còn ai có thể ra khỏi nơi đó an toàn vô sự nữa. Nếu lần này tỉ tỉ chịu giúp Yên Chi, kiếp này cả kiếp sau nữa, Yên Chi xin làm trâu làm ngựa báo đáp cho tỉ tỉ. Phẩm Dư tỉ…”
Tôi lặng người nhìn Yên Chi, không chút động lòng, vẫn nói một câu như trước: “Tỉ thực sự xin lỗi, chỉ còn bảy tháng nữa là tỉ có thể xuất cung được rồi.”
“Phẩm Dư tỉ… hu hu…” Yên Chi bật khóc bi thương, thấy tôi vẫn giữ bộ dạng lãnh đạm như không, liền đứng dậy, lẩm bẩm lên tiếng: “Được lắm! Nếu như Phẩm Dư tỉ có thể vô tình, lạnh lùng đến mức này, vậy thì, thay vì bị dày vò cho đến chết, chi bằng hôm nay, giây phút này Yên Chi chết ngay tại chỗ này cho xong.”
Nói rồi, nàng liền đâm đầu thẳng vào bức tường phía trước.
Yên Chi không hề chết, chỉ bị thương ở đầu, đương nhiên không thể tới điện Ngọc Hoa được nữa, người đi thay chính là tôi. Ngay bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ mình lại đồng ý với Yên Chi…
2
Ngoài trời vừa lóe lên tia sáng yếu ớt, tôi cùng Hàm Yên đứng túc trực ngoài điện, lặng lẽ đợi chủ nhân triệu vào trong hầu hạ. Khi tia nắng đầu tiên chiếu trên khe cửa sổ, tôi cùng Hàm Yên vào trong điện, bắt đầu bận rộn hầu hạ Hoàng thượng mặc y phục vào, mãi cho tới khi bóng dáng ngài biến mất khỏi điện Ngọc Hoa.
Thứ khiến Yên Chi sợ không phải là hầu hạ Hoàng thượng mà chính là vị chủ nhân vẫn còn nằm trên giường chưa dậy kia.
Tấm rèm khẽ lay động, tôi nhìn thấy bàn tay trắng trẻo mà dài thẳng chống lên thành giường. Cuối cùng ngài đã thức dậy. Hàm Yên tiến lại gần vén rèm lên, ngài lõa thể quay lưng lại phía chúng tôi, mái tóc đen nhánh xòa xuống che đi dung mạo của ngài. Ngài khẽ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên tôi thấy Hàm Yên khựng lại, thôi không vén rèm nữa, nhìn vào ngài như thể mất hồn.
Hai năm trước đây, tôi đã từng nghe đồn về tướng mạo phi thường của vị Bình Viễn hầu này, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng dựa vào phản ứng của Hàm Yên là tôi đã rõ mọi chuyện. Chỉ còn hơn nửa năm nữa là tôi có thể xuất cung, quyết không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào ở điện Ngọc Hoa này. Tôi chỉnh lại bộ y phục gấm vóc trong tay, vội vã cúi đầu xuống tiến lại gần, định mặc y phục cho ngài, cũng nhanh chóng nhắc nhở Hàm Yên thôi thất lễ.
Ai ngờ, tôi vừa cúi mặt, khom lưng, dâng cao bộ y phục đã bị ngài đẩy mạnh sang một bên.
Thời tiết đầu xuân vẫn còn rất lạnh, trong điện tuy rằng có lò sưởi nhưng ngài lõa thể không sợ giá rét xuống khỏi giường, đi thẳng về hồ nước nóng sau tấm bình phong, mãi cho đến khi tiếng nước bên trong vang lên, trái tim tôi mới có thể yên vị được, đứng thẳng người lên.
Hàm Yên đứng cạnh bên lập tức chạy lại đỡ lấy tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Phẩm Dư tỉ, tỉ có nhìn thấy tướng mạo của hầu gia không, ngài trông tuấn tú vô cùng, muội chưa từng nhìn thấy ai…”
“Hầu gia cần mặc y phục rồi.” Tôi bình thản đưa lời cắt ngang những lời nói hưng phấn của Hàm Yên, đưa bộ y phục trong tay cho muội ấy, tự mình lấy một tấm vải khô, lặng lẽ cúi đầu đứng cạnh bên hồ tắm.
Ngài vừa tắm xong, đứng dậy khỏi hồ nước, từ từ tiến lại bên hồ. Khi cặp chân dài đó xuất hiện trước mắt, tôi liền cầm lấy tấm vải khô, đi ra phía sau ngài, lau khô toàn bộ nước đọng từ mái tóc cho tới thân người ngài.
Đây là lần đầu tiên, cuối cùng tôi đã có thể nhìn rõ được tướng mạo của nhân vật gây nên sóng gió tại kinh thành Vân Hổ này. Chỉ nhìn lướt qua, tôi liền tiếp tục công việc mà mình nên làm. Mãi cho tới khi ngài đã ăn mặc chỉnh tề, tôi và Hàm Yên cùng kính lui sang một bên, cung tiễn ngài rời đi.
Ai ngờ, ngài mới đi được nửa đường, liền dừng chân lại, tôi cúi rạp đầu, nín thở, chờ đợi ngài ra lệnh.
“Ngươi tên là gì?” Giọng nói của ngài vô cùng cuốn hút.
Đôi chân ngài đã dừng trước mặt tôi, tôi cũng chỉ dám nhìn chăm chăm vào đôi bốt gấm đó mà thôi.
Tôi từ từ quỳ xuống, vẫn cúi rạp đầu, cung kính đáp lại: “Hồi bẩm hầu gia, nô tì họ Hạ tên Phẩm Dư.”
Ngài không nói gì, đôi bốt gấm trước mặt cũng không hề di chuyển, dựa vào trực giác, tôi cảm thấy ngài đang nhìn tôi chằm chằm, nơi ánh mắt có thể liếc tới chính là đôi bàn tay ngài đang nắm chặt lại, đến mức gân xanh cuồn cuộn, hai tay tôi nắm chặt vào nhau đầy lo lắng.
“Họ Hạ?” Giọng nói của ngài lạnh giá như băng, tôi lại càng cúi đầu thấp hơn.
Không biết tôi đã quỳ ở đó bao lâu, cuối cùng ngài đã rời khỏi điện Ngọc Hoa mà không nói thêm lời nào, tôi liền buông hai tay đang nắm chặt lại, mới nhận ra bên trong thấm đầy mồ hôi. Không dám suy nghĩ thêm nữa, tôi cùng Hàm Yên nhanh chóng đứng dậy.
Hàm Yên vừa đứng dậy đã thận trọng lên tiếng: “Phẩm Dư tỉ, lúc nãy hầu gia nghe thấy tỉ nói tỉ họ Hạ, ánh mắt của ngài vô cùng đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tỉ vậy.”
“Mau thu dọn gọn gàng, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.” Tôi nhoẻn miệng mỉm cười, bình thản đáp lại.
3
Bị đuổi ra khỏi biệt viện Thanh Phong, quay về căn phòng của mình, tôi bắt đầu sắp xếp lại căn phòng nhìn qua không mấy lộn xộn, đột nhiên nhận thấy đồ đạc của mình thực sự quá ít, thu dọn đi thu dọn lại cũng chỉ là một vài bức tự cùng mấy bức tranh chép lại mà thôi. Tôi bất giác thở dài, thôi không dọn dẹp nữa, quay người đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đêm tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng giọt sương rơi lên cánh hoa. Nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, trong đầu chất chứa đầy phiền não nhưng tôi chẳng thể nào làm rõ rốt cuộc mình đang nghĩ những gì. Đáng than, đáng lẽ chỉ còn sáu tháng nữa là có thể được tự do, ai ngờ, chỉ một đạo thánh chỉ, tôi giờ đã về ở trong phủ Bình Viễn hầu. Tôi không biết sau khi giúp Yên Chi xong, có phải đã hại bản thân, đây là chuyện đáng sợ nhất mà tôi đã làm trong mười năm trở lại đây…
Sáng nay là ngày tôi xuất cung, sớm hơn dự định những một tháng, tôi không hề tới phủ Bình Viễn hầu ngay mà tới thẳng Bách Hoa Đường để hầu hạ một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nàng có tên Hạ Chi Lạc, thế nhưng nàng ấy lại bảo họ của mình là Lạc.
Ở nơi đó, lần đầu tiên trong đời tôi đã quá nhiều lời. Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tất định! Cũng chỉ vì mấy chữ này mà tôi mất đi thứ quý giá nhất của người phụ nữ.
Tâm lặng như nước, người đạm tựa cúc. Đây là tám chữ mà Lạc cô nương tặng cho tôi, thế nhưng cứ nghĩ tới chỗ bẩn thỉu đó, nơi trao đổi xác thịt không chút tình cảm này là lòng tôi lại chẳng còn tĩnh lặng được nữa…
Khúc nhạc có tên “Kim chi dục nghiệt” đó uyển chuyển thê lương, ẩn chứa biết bao tình cảm nam nữ, lưu luyến đắm say. Hầy, Lạc cô nương thực sự vô cùng đặc biệt, thế nhưng khúc nhạc đó hoàn toàn không thích hợp với tôi.
Lúc ngước mắt lên nhìn vầng trăng sáng ngoài trời, bất giác than dài một tiếng, tôi không những đánh mất chính mình mà còn biết được bí mật động trời mà bản thân không nên biết của hai người đó. Từ trước đến nay, tôi có thể bình an vô sự sống trong hoàng thành Vân Hổ chính là vì biến bản thân trở thành mắt không thấy tai không nghe. Hầy, kể từ sau vụ việc của Yên Chi, tôi dường như đã làm hỏng cả bàn cờ, tất cả mọi thứ đều sai lầm, tất cả mọi việc đều nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân.
Tôi than dài một tiếng, đóng cửa sổ lại, rồi quay về giường.
4
Tự giữ lấy mình, bốn chữ này càng lúc càng cách tôi xa hơn. Bời vì mang họ Hạ, tôi đã bị ngài chọn.
Bởi vì mang họ Hạ, tôi đã bị kéo vào chuyện này. Hầy, trong thành Vân Hổ này thứ gì có thể thiếu, chứ thuốc kích dục thì tìm đâu cũng được.
Tôi bò lồm cồm trên bãi cỏ, hai tay không ngừng túm lấy đám cỏ xanh, lúc nắm chặt lúc lại buông lỏng, trán vã đầy mồ hôi, cảm giác nóng rực liên tục dâng trào trong lòng, cả đầu hiện đầy cảnh nam nữ lõa thể giao hợp cùng nhau. Không, tôi không muốn nghĩ tới những cảnh tượng đó.
Thân hình của ngài thoáng ẩn thoáng hiện trước mắt tôi, ngài đang trong cơn thịnh nộ. Kể từ sau khi Lạc cô nương được hai người đàn ông tóc bạc đưa đi, ngài trở nên tức giận điên cuồng, thét vào mặt mấy cung thủ kia một tràng: “Cút đi! Cút đi!…” Đám cung thủ kia sợ hãi quá, vội vã rút lui ra ngoài.
Hoa quý phi ngăn ngài rời khỏi đó, khóc lóc nói rất nhiều chuyện, mắng chửi Lạc cô nương rất nhiều, còn hỏi có phải ngài đã bị Lạc cô nương mê hoặc.
Băng hỏa lưỡng trùng thiên à, sau khi cảm giác nóng rực khó lòng chịu đựng được qua đi, cảm giác lạnh giá sẽ phát đi toàn thân, khiến tôi run rẩy cả người. Nằm trên mặt cỏ, thân người co rúm lại, hình ảnh người đàn ông đó lõa thể không ngừng hiện lên trong đầu, dần dần, khuôn mặt biến thành của ngài, bởi vì suy nghĩ đó mà tôi càng thấy thân người mình lạnh giá hơn.
Tôi ngước mắt lên nhìn ngài, sắc mặt ngài càng lúc càng sầm lại, bàn tay chỉ về phía Hoa quý phi khựng lại giữa không trung, mãi không có phản ứng gì. Hầy, trông ngài thực sự vô cùng tuấn tú, Hàm Yên nói không sai chút nào.
“Đây là việc của ta, không hề liên quan gì đến nương nương hết. Nếu nương nương vẫn còn vượt quyền như thế này, ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được nương nương nữa đâu.” Ngài hạ tay xuống, không hành động thêm nữa, lạnh lùng thét lớn cùng hai vị công công đang hãi hùng đứng cạnh bên: “Còn không mau đưa chủ nhân của các ngươi hồi cung? Còn ngây người ra đấy làm cái gì? Mau cút hết cho ta…”
Khuôn mặt của Hoa quý phi đầm đìa đầy nước mắt, không tình nguyện mấy khi bị hai vị công công kéo đi khỏi đây.
Ngài phẩy áo định bỏ đi luôn, hoàn toàn coi tôi như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Cảm giác nóng rực trong người lại dâng trào, tướng mạo của ngài trong trí não càng lúc càng thêm rõ ràng, nhìn bóng dáng của ngài, tôi thực sự không muốn để ngài ra đi, dưới sự mê hoặc của xuân dược, tôi liền lên tiếng nói: “Đừng có đi.”
Ngài đã nghe thấy giọng nói của tôi, dừng bước chân lại, từ từ quay người, nhìn về phía tôi, không nói lời nào, đôi mắt sâu hoắc khó đoán.
Tôi run run lên tiếng: “Xin đừng đi…”
Ngài vẫn im lặng không nói gì, tôi đã quá ảo vọng. Cảm giác lạnh giá lại dâng trào, tôi nằm trên mặt cỏ, co rúm thân người lại, từ từ nhắm mắt, nhẫn nhịn cảm giác đáng sợ này, chờ đợi giờ phút sinh mệnh này kết thúc. Vào lúc tôi cho rằng tất cả mọi thứ sắp sửa kết thúc, bỗng nhiên, thân người nóng ấm lên, tôi được ôm trong đôi vòng tay rộng lớn, ấm áp.
“Ta suýt chút nữa quên mất rằng, ả ta đi rồi nhưng ngươi vẫn còn. Muốn ta cứu mạng ngươi sao, vậy phải chờ xem khả năng của ngươi đến đâu.”Ngài thì thầm lên tiếng, hơi thở ấm nóng bên tai nhưng lại khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Ngài bế tôi đi vào trong phòng, vứt tôi lên giường chẳng hề dịu dàng gì cả.
Trên chiếc giường này, tôi đã làm chuyện đáng sỉ nhục nhất trong cuộc đời mình, chẳng khác nào những người phụ nữ trong Bách Hoa Đường, phóng đãng, dốc hết tất cả mọi thứ của người phụ nữ…
♥ Type bởi Tiểu Song @ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Ngồi trong thùng nước tắm, để dòng nước ấm từ từ tràn lên đôi vai, tôi tê dại ngồi trong nước không biết bao nhiêu lâu, mãi cho tới khi vang lên tiếng ‘tách’, mặt nước gợn sóng, tôi mới bất ngờ nhận ra giọt lệ của mình vừa mới rơi xuống. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trong nhiều năm nay, thì ra tôi vẫn còn biết khóc. Nước mắt, từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã từng rơi nhiều, nhất là sau khi phụ mẫu qua đời, thế nhưng tất cả đều vô ích, vậy nên mười năm nay, từ khi vào cung, tôi chưa từng khóc thêm lần nào. Mọi người đều nói tôi là người không máu không lệ, cho nên sẽ chẳng biết thế nào là đau khổ. Lần đầu tiên, trong Bách Hoa Đường, cảm giác đau đớn như xé gan xé phổi đó cũng chẳng khiến tôi khóc, thực ra tôi rất đau, tôi thực sự muốn khóc, thế nhưng nước mắt chẳng chịu chảy ra…
“Hừm, lần này so với lần trước, không còn giống như người chết nữa.” Đây là câu nói của ngài với tôi trước khi bỏ đi, chua chát mà lạnh lùng.
Tôi vẫn cứ tê dại ngồi trong thùng nước từ khi còn ấm cho tới khi lạnh giá, mãi cho tới khi mặt nước không còn tiếp lệ nữa…
5
Tôi không biết bản thân mình có thân phận gì trong phủ Bình Viễn hầu nữa? Người hầu? Tôi lại không phải hầu hạ bất cứ ai, cũng không phải làm việc nặng nhọc. Tiểu thiếp? Tôi vẫn đang sống ở khu vực dành cho kẻ dưới trong phủ, vẫn mặc y phục của người hầu, chỉ lúc nào ngài cần đến, tôi mới có thể bước vào căn phòng đó.
Tính tình ngài buồn vui thất thường, đặc biệt là mỗi lần quay về từ điện Ngọc Hoa. Ngài thường xuyên uống say bí tỉ, khi đó, tất cả mọi người trong phủ đều ở trong trạng thái sợ hãi, căng thẳng. Còn phòng tôi liền trở thành nơi duy nhất ngài xả ra mọi buồn bực, tức giận trong lòng, tôi đương nhiên cũng thành đối thượng duy nhất để ngài trút giận.
“Nếu như không phải lúc trên giường cô cũng có chút phản ứng, ta còn tưởng mình đang nuôi người chết đấy.” Đây là câu mà ngài thường xuyên nói cùng tôi.
Dần dần, trong căn phòng chỉ còn lại chiếc giường và mình tôi.
Tôi chẳng còn lại thứ gì, thứ duy nhất còn để lại chính là mạng sống này, cho nên, tôi phải giữ nó cẩn thận.
Dần dần số lần chung đụng giường chiếu giữa chúng tôi càng ngày càng nhiều hơn.
Trong đêm, tôi đã quen bừng tỉnh từ trong mộng, những đêm ngủ an lành quả thực ít ỏi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn dáng vẻ của ngài khi đang ngủ, nhưng là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần thế này, ngay cả khi trong mộng, ngài vẫn cứ nhíu chặt đôi mày. Tôi đưa tay định kéo giãn hai đầu mày đó ra, nhưng khi vừa chạm tới da thịt ngài tôi ngây thần người ra.
Tôi thu tay lại, tựa vào đầu giường, nhìn ra vầng trăng sáng trong treo ngoài cửa sổ, trước kia chỉ còn nửa năm nữa, tôi có thể được tự do, nhưng nay, mong ước đó càng lúc càng xa vời, và trở thành một giấc mộng xa xỉ, nằm ngoài khả năng của tôi…