Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 105: 105: Tức Giận





Trương Tuyết Y lấy tau lau nước mắt đi, tiếp tục ngửa cổ uống rượu.

Mùi vị cay nồng nhanh chóng chiếm lấy khoang miệng, tạo nên một cảm giác vô cùng sảng khoái.

Có lẽ do ở đây không có người nên cô bắt đầu nói chuyện một mình, thoái mái mắng chửi mà không lo ai nghe thấy.
"Đàn ông đúng là một lũ tồi mà, chỉ biết sống bằng nửa thân dưới."
"Làm con gái người ta có bầu xong lại bỏ đi hết lượt, chẳng bằng súc vật."
"Dương Nhất Thiên, Lục Kiên, hai người cứ chờ đấy, thù này nhất định sẽ báo, không báo không phải họ Trương."
Cô lảm nhà làm nhảm một hồi mới ngừng lại, cầm chai rượu lên xem thì phát hiện nó đã hết rồi, trực tiếp vứt vào chiếc thùng rác bên cạnh.

Thấy mưa đã tạnh nên Trương Tuyết Y cũng đứng dậy, vươn vai, chuẩn bị đi về.
Vừa bước xuống trước khách sạn Trương Tuyết Y liền mỉm cười một cái, đút hai tay vào túi áo rồi thong dong bước đi.
Nhưng mới đi được có vài bước thì ngay lập tức có một bàn tay to lớn bịt miệng và mũi của cô lại, trên tay hắn ta còn có một chiếc khăn màu trắng.

Cô trợn tròn mắt, chưa kịp phản kháng đã ngã khuỵu xuống, tầm mắt mờ dần, cuối cùng biến thành một mảnh đen kịt.
***
Một tuần trước sau khi cuộc họp kết thúc.
Dương Nhất Thiên tức giận lên thang máy rồi vào văn phòng của mình, khuôn mặt còn đen hơn cả màu đen.

Cả người anh phát ra sát khí nồng nặc, khiến nhiệt độ xung quanh cũng phải giảm mạnh xuống.
Cao Tuấn nơm nớp lo sợ đi theo phía sau, cả đường không dám nói một lời nào, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Cả người cậu toát hết mồ hôi hột, không hiểu sao đang đi công tác mà Tổng Giám đốc lại đặt vé máy bay về nước, đã thế khi về lại gặp phải tin dữ, đó là Trương Tuyết Y bán đi bản thiết kế của công ty.
Mắt thấy Dương Nhất Thiên chuẩn bị bước vào văn phòng Cao Tuấn liền vội vàng chạy tới, định khuyên giải một chút, nhưng chưa kịp nói một chữ nào thì cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại.
Lục Kiên lúc này cũng đã đi lên tới nơi, bắt gặp cảnh này thì chỉ biết lắc đầu, tiến lại vỗ vai cậu một cái.
"Mặc kệ cậu ta đi, chắc cậu ấy cũng đang sốc lắm."
"..." Cao Tuấn không biết nói gì hơn, chỉ biết cười một cách gượng gạo.
"Nhưng mà chuyện này liệu có hiểu lầm gì không? Cô Tuyết Y sao có thể là người bán đi bản thiết kế được chứ?"
Lục Kiên thở dài.

"Haiz, tôi cũng chẳng biết nhưng chứng cứ đều rành rành ra rồi, chúng ta không muốn tin cũng phải tin.

Cậu đi làm việc của mình đi, cứ để Nhất Thiên ngồi trong đó bình tĩnh lại."
"Vâng."
Cao Tuấn gật đầu, nhìn vào cánh cửa kia một hồi rồi rời đi.
***
Bên trong văn phòng Tổng Giám đốc bây giờ chỉ có một màu đen u ám và ánh cam nhạt nhòa phát ra từ điếu thuốc trên tay người đàn ông.
Dương Nhất Thiên đang ngồi trên ghế, ánh mắt tối sầm như dã thú, tất cả rèm cửa đã được kéo lại, càng khiến không gian trong phòng trở nên đáng sợ.

Anh đưa thuốc lên rồi rít một hơi, làn khói mờ ảo bao lấy khuôn mặt góc cạnh.
Nghĩ tới người con gái kia, lửa giận lại một lần nữa sôi sục.
Tối qua anh đang làm việc thì Lục Kiên gửi tới mấy bức ảnh và đoạn video Trương Tuyết Y đang ở cùng với Dạ Nguyệt, sau đó lại gọi tới kể về tình hình công ty mấy ngày nay.
Dương Nhất Thiên lúc đó vốn rất tức giận, thế nên liền lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng chẳng có ai nghe máy, nhắn tin cô cũng trả lời rất thờ ơ.
Anh đã ngay lập tức giao lại tất cả các công việc còn lại cho cấp dưới, còn mình thì cùng Cao Tuấn về nước.

Cuối cùng cũng đợi được đến buổi họp hôm sau, nhưng Trương Tuyết Y lại nói rằng Dạ Nguyệt chính là bạn trai của cô.
Dương Nhất Thiên lúc ấy rất tức giận, anh chưa từng nghi ngờ cô nhưng cũng không hề có ý định nói giúp Trương Tuyết Y.

Lúc tan họp cũng thẳng thừng đi ra ngoài mà không nhìn lấy một cái.
Anh lại bất giác nhớ tới những ngày đầu anh và Trương Tuyết Y gặp lại nhau sau những năm xa cách, cô đưa Huyết Tư Vũ tới rồi bảo đó là bạn trai của mình, nhưng khi chuyện bại lộ cô lại nói rằng người bạn trai thực sự của mình có thân phận đặc biệt nên không thể tiết lộ được.
Người đó thực sự là Dạ Nguyệt sao?
Hai người họ đang yêu nhau thật à?
Anh không biết nên làm gì cả, chỉ mong bây giờ Trương Tuyết Y xuất hiện trước mặt, đưa ra một lời giải thích rõ ràng, nói rằng cô thật sự không quen hắn ta, nhưng đã không thể được nữa rồi.
Dương Nhất Thiên gọi điện bảo thư ký mang một ly cà phê vào.

Cả nguyên ngày hôm đó anh chỉ ngồi im trên bàn, nhâm nhi cốc cà phê và điếu thuốc lá, thỉnh thoảng lại ngồi suy nghĩ vu vơ.
Lúc hơn năm giờ chiều thì anh gọi Cao Tuấn đi vào.
Cao Tuấn ở bên ngoài, vẻ mặt nơm nớt lo sợ, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, sau khi người bên trong đồng ý mới cẩn thận bước vào.
Căn phòng âm u vô cùng, đèn không bật, tất cả các rèm cửa đều bị đóng lại, còn có cả mùi thuốc lá nồng nặc.

"Cậu đi điều tra lại nội gián thật sự cho tôi."
"Gì cơ ạ? Cô Trương không phải người bán bản thiết kế sao?"
"Không phải, cô ấy bị vu oan.

Cậu mau đi kiểm tra lại các camera ở công ty, đặc biệt là văn phòng của bộ phận thiết kế.

Điều tra cả Lê Nhật Hạ đi, tôi thấy cô ta đáng nghi lắm."
Trong cuộc họp có một lần anh vô tình nhìn qua Lê Nhật Hạ, nhưng lại thấy cô ta cười một cách kì dị, giống như vừa đạt được mục đích của mình.

Chính vì vậy nên chắc chuyện này cũng có liên quan đến người phụ nữ đó.
Tối đó Dương Nhất Thiên không quay về nhà của Trương Tuyết Y mà lại trở về ngôi biệt thự xa hoa của mình.

Anh lấy một chai rượu, ngồi bên cửa sổ rồi uống từng ngụm, như để vơi đi nỗi buồn.

Những suy nghĩ linh tinh cứ quanh quẩn trong đầu, chứng mất ngủ lại một lần nữa phát tác khiến Dương Nhất Thiên cứ trằn trọc mãi.
Dương Nhất Thiên còn đang định vài ngày tới ở lại đây để thuận tiện cho việc điều tra nhưng hai hôm sau đã không nhịn được tới nhà của cô, anh nhớ Trương Tuyết Y, cũng nhớ luôn Cherry và Dưa Hấu.
Ấy thế nhưng lúc anh đến nơi thì nhà không có ai cả, cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.

Anh tưởng cô đưa hai con đi chơi nhưng ngồi đợi mãi vẫn không thấy về.

Thế là lại vòng qua nhà của ba mẹ cô.

Tô Vân lúc thấy Dương Nhất Thiên tới lại nói con gái bà đã đi chơi rồi, còn gửi hai bé bên nhà nội.
Dương Nhất Thiên thở dài, một lần nữa quay về căn biệt thự của cha mẹ mình.

Quả nhiên hai bé đang ở trong đó.

Chúng thấy anh thì chạy lại.

"Papa!"
Quân Dao từ trong bếp đi ra, giở giọng trách mắng.
"Hai ngày nay con đi đâu vậy? Bỏ mặc cả con cái mình mà không quan tâm à?"
"Con có chút chuyện thôi."
"À mà này, mẹ hai đứa đâu rồi?" Dương Nhất Thiên quay qua hỏi hai nhóc.
Cherry trả lời.
"Mẹ đi chơi rồi ạ."
"Đi đâu vậy?"
"Con không biết, mẹ không nói, mẹ chỉ bảo là đi du lịch thôi." Cô bé đáp.
"Có đi chung với ai không?"
Cả hai bé trầm ngâm một lúc sau thì lắc đầu.

Chúng không nghe thấy mẹ nhắc tới chuyện này.
Dương Nhất Thiên gật đầu, quyết định không hỏi nữa, nếu cô muốn đi chơi thì cứ để cô đi, bao giờ chán rồi về.
Anh để con ở lại đây hai ngày để chơi với hai cụ và ông bà nhưng đến ngày thứ ba lại đưa hai bé về nhà Trương Tuyết Y vì anh sợ lạ nhà chúng sẽ không ngủ được.
Dưa Hấu vừa bước vào cửa đã chạy nhanh lên chiếc sofa quen thuộc rồi lăn lộn vài vòng, cười tít mắt.
Tối đến hai bé ở dưới nhà chơi, còn anh thì lên trên lầu nằm nghỉ.
Dương Nhất Thiên Lục tìm trong căn phòng cuối cùng cũng thấy được chiếc nhẫn khi trước, anh bật công tắc ở phía dưới lên, những hình ảnh của Trương Tuyết y và Dạ Nguyệt lại hiện ra trong không khí.
Anh khẽ nhíu mày, xoa xoa chiếc nhẫn trong tay.

Lúc này Cherry và Dưa Hấu lại đột ngột đi lên.

Dương Nhất Thiên vội vàng tắt nó đi, ngồi dậy chơi với hai nhóc.
"Chị à, em nhớ mẹ quá, em có thể gọi cho mẹ để nói chuyện tí không?"
Dưa Hấu đang chơi vui vẻ thì bỗng dưng xị mặt, quay sang chị mình tỏ vẻ đáng thương.
Cherry thở dài.
"Lúc trước khi đi mẹ đã bảo là mẹ không mang điện thoại rồi, có gọi cũng chẳng có ai nghe máy đâu."
Nhóc nghe chị mình nói vậy thì nhe răng cười, chỉ lên một thiết bị nhỏ đính sau tai mình.
"Có thể gọi thông qua cái này mà."
Dương Nhất Thiên lúc đầu nghe hai con nói chuyện thì có phần không hiểu, nhưng tới lúc Dưa Hấu chỉ lên một cái khuyên nhỏ được đính sau tai nhóc thì có phần tò mò.
"Đó là cái gì vậy?"
Dưa Hấu nhanh nhảu đáp.
"Đây là điện thoại thông minh mà mẹ chế tạo riêng cho con đó."
"..." Cherry nhìn qua em mình bằng một ánh mắt hết thuốc chữa.

Đúng là thằng em ngu ngốc mà! Mẹ đã dặn tuyệt đối không được nói chuyện này ra cho ai rồi, kể cả papa.

Thế mà giờ nó lại nói không ngừng.
"Không có đâu, em nói đùa đó."
"Chị nói gì kì vậy, rõ ràng cái khuyên tai này có thể gọi được cho mama mà, cái của chị cũng thế đó."
Dương Nhất Thiên lúc này đã cảm thấy có điều gì đó kì lạ, vội vàng nói.
"Có thể cho ba mượn cái khuyên tai đó được không?"
"Vâng."
Dưa Hấu hào phóng gật đầu, chỉ vài giây là đã gỡ được cái khuyên đưa cho anh.
"Còn cái nào tương tự vậy không?"
"Có đó papa, chính là đôi bông trên tai chị Cherry."
Dương Nhất Thiên đánh mắt qua người cô bé, quả nhiên thấy có một đôi bông cũng có phần tương tự như đôi bông mà Trương Tuyết Y hay đeo.
"Có thể cho ba mượn được không?"
Cherry thở dài, nhưng vẫn gật đầu, tháo ra đưa cho anh.
Dương Nhất Thiên nói lời cảm ơn với hai con rồi kêu hai đứa ngủ trước, còn mình vẫn còn một số công chuyện cần phải giải quyết.
Hai nhóc cũng ngoan ngoãn gật đầu, leo lên giường, chỉ khoảng mười lăm phút sau là chìm vào giấc ngủ.
Anh đắp chăn cho lại cho Cherry và Dưa Hấu, còn mình thì mang đôi bông tai kia xuống nhà nghiên cứu.
Dương Nhất Thiên lấy một chiếc kính lúp ra để phóng to đôi bông này, xem cấu tạo bên trong của nó.

Anh lấy một cái nhíp nhỏ tháo rời các bộ phận, chiếc khuyên của Dưa Hấu và đôi bông của Cherry có cấu tạo rất giống nhau.
Dương Nhất Thiên lại lấy trong túi một cái cúc áo màu đen ra, đây là thứ anh nhặt được tại một sòng bạc của Dạ Nguyệt ở nước ngoài, do thấy khá kì lạ nên đã mang về nghiêm cứu.
Dương Nhất Thiên một lần nữa tháo rời chiếc cúc áo, phát hiện bên trong đó là một cái máy theo dõi, cấu tạo y hệt đôi bông tai kia.
Lòng anh đầy ngờ vực, Dưa Hấu nói đôi bông tai Trương Tuyết Y đưa cho hai nhóc là do cô tự làm, vậy chẳng lẽ chiếc máy theo dõi hình cúc áo này cũng do cô chế tạo?
Dương Nhất Thiên lại gắn những thiết bị ấy về hình dáng ban đầu, vắt tay qua trán rồi suy nghĩ.
Anh thử gắn chiếc khuyên của Dưa Hấu vào tai mình, ấn vào cái nút đằng sau nó, thử gọi vài tiếng.
"Y Y à, em có đó không vậy? Trương Tuyết Y?"
Hoàn toàn không có động tĩnh, nhưng anh lại nghe thấy có tiếng ngáy.
Dương Nhất Thiên nhìn lên đồng hồ.

Cũng trễ lắm rồi, chắc giờ này cô ấy đang ngủ, tiếng ngáy đó chắc hẳn là của Trương Tuyết Y.
Anh phì cười, đúng thật là chiếc khuyên tai này có thể dùng để liên lạc được.
Dương Nhất Thiên dường như nghĩ tới một vấn đề nào đó, vội lên lầu mở máy tính, nhấp vào những bức hình của Dạ Nguyệt, một bên tai của anh ta cũng có một chiếc khuyên giống Dưa Hấu nhưng khác màu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.