Mười lăm phút trước đó.
Trương Tuyết Y lờ mờ tỉnh dậy, đau đớn xoa đầu mình, cả người cô mỏi nhừ, gần như mất hết sức lực.
"Đây là đâu vậy? Chị Dạ Liên đâu rồi?".
Truyện Sủng
Cô đứng dậy, loạng choạng bước đi xung quanh để tìm Dạ Liên, lúc tới một khúc cua bỗng nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ phía sau.
Trương Tuyết Y vui mừng quay người lại, nhưng đập vào mắt lại là khuôn mặt của người đàn ông đã bắt cô khi nãy.
"Anh...!Anh..."
"Chuột bạch đây rồi, không ngờ cô lại có thể trốn thoát ra khỏi nơi đó."
Hắn ta nở một nụ cười quỷ quyệt, ép sát rồi đưa tay bóp chặt lấy cổ cô.
"Ngoài cô ra còn có người khác trốn thoát đúng không?"
"Ưm...!Mau thả tôi ra, anh đang nói cái quái gì vậy hả?"
Trương Tuyết Y nắm chặt lấy bàn tay đang siết cổ mình, khó nhọc nói.
"Đừng giả vờ nữa, đám trẻ con đâu hết rồi hả? Là cô và đồng bọn đưa chúng đi đúng không? Tên còn lại đang ở đâu rồi?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì cả."
Cô kiên quyết lắc đầu, không khai ra vị trí của hai người kia.
Bỗng lúc này chiếc tai nghe mini bỗng run lên, giọng nói của Dạ Nguyệt truyền tới từ đầu bên kia.
"Tuyết Y, cô đang ở đâu vậy? Có nghe thấy tiếng của tôi không?"
Trương Tuyết Y rùng mình, sợ người đàn ông này phát hiện ra Dạ Nguyệt và Dạ Liên nên cố tình nói một vị trí cách xa nơi mình.
"Cứu tôi, cứu tôi với...!Dãy hành lang phía Đông, phòng thí nghiệm 007..."
Hắn ta híp mắt, thả cô ra rồi giáng một cái tát thật mạnh vào bên má phải.
"Á á á á á á!"
Trương Tuyết Y sợ hãi la lên, cả cơ thể ngã về sau.
Cô ôm mặt, cắn chặt răng để kìm nén nỗi sợ hãi của mình.
Sống trên đời gần hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.
"Con ả này mày đang lẩm bẩm cái gì vậy hả? Mau khai ra tên đồng bọn của mày ngay? Rốt cuộc chúng mày đã làm những gì rồi?"
Trương Tuyết Y cúi gằm mặt, nhân cơ hội hắn đang mất cảnh giác liền đứng dậy rồi chạy vụt đi.
"Chết tiệt, con đàn bà này! Còn dám chạy sao!"
Cô lấy hết sức mình chạy thật nhanh tới căn phòng gần đó, đóng chặt cửa lại.
Sau đó lại đẩy tất cả mọi vật dụng ra chắn trước cửa.
"Rầm rầm rầm!"
"Mở cửa ra! Mau mở cửa ra!
Trương Tuyết Y bịt chặt tai mình lại, sợ hãi trốn vào góc phòng.
Nhưng vài giây sau cô liền đứng dậy, lục tung căn phòng lên để tìm vật dùng phòng thân, chẳng mấy chốc nữa tên kia sẽ phá được cửa.
Cô mở tung các hộc tủ, nhưng chỉ tìm thấy một chiếc dùi cui điện, một nắm đinh cây đinh và một cái li thuỷ tinh.
"May quá, những thứ này là đủ rồi!"
Trương Tuyết Y nhanh chóng rải đinh ngay trước cửa, rổi lại đập vỡ chiếc li, giấu một mảnh thuỷ tinh vào người.
Sau đó liên lạc với Dạ Nguyệt.
"Người ngoài hành tinh, anh đang ở đâu vậy?"
"Tôi tới nơi cô nói khi nãy rồi, nhưng cô đang ở đâu vậy? Ba mươi phút nữa là bom sẽ nổ rồi! Trực thăng của Sở Tiêu đã tới, chúng ta phải mau rời khỏi đây!"
Cô nhìn đồng hồ rồi đáp.
"Thật sao? Vậy anh với chị Dạ Liên rời đi trước đi, mười lăm phút nữa tôi sẽ tới đó ngay."
"Tuyết Y à, cô đang ở đâu vậy?"
"Đừng lo cho tôi, nhất định tôi sẽ quay lại, anh mau rời đi đi, xin anh đó!"
"..."
Dạ Nguyệt im lặng vài giây rồi đáp.
"Vậy được rồi.
Tôi sẽ chờ cô ở hang động lúc đầu, mười lăm phút nữa không thấy cô lại nhất định tôi sẽ đi tìm!"
"Được!"
Trương Tuyết Y ngắt liên lạc, đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi, cô hít một hơi thật sâu, sờ tay lên bụng mình rồi thủ thỉ.
"Lần này mẹ sẽ cá cược mạng sống của mình, nếu chết thì ba mẹ con mình cùng chết, nếu sống thì nhất định mẹ sẽ sinh các con ra, tha lỗi cho mẹ nhé..."
"Mày có mở cửa ra không hả con khốn!"
"Rầm rầm rầm!"
Cô mỉm cười, đứng dậy rồi lấy bớt các vật dụng đang chắn trước cửa ra, người đàn ông kia thô bạo đạp cửa, xông vào với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Chết tiệt, mày đúng là cứng đầu mà!"
Trương Tuyết Y lùi về sau, bàn tay giấu sau lưng đang nắm chặt mảnh thuỷ tinh khi nãy.
Hắn ta tiến lên phía trước, nhưng những cây đinh dưới đất lại đâm thẳng vào chân.
"Mẹ kiếp! Cái quái gì đây!"
Cô nhếch mép, nhân cơ hội này tiến thẳng tới, lấy mảnh thuỷ tinh đâm mạnh vào bụng hắn.
Nhưng không ngờ được tên này lại nhanh tay giữ cô lại, nắm chặt tóc cô rồi đẩy mạnh về sau.
"Á á á á á á!"
Trương Tuyết Y trong nháy mắt biến thành thế bị động, chưa kịp hoàn hồn lại bị giáng thêm một cú bạt tai.
"Bép!"
"Không giết mày không được mà!"
Người đàn ông kia kéo cô dậy, luồn tay vào tóc cô rồi đập mạnh đầu cô vào tường, một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra từ đỉnh đầu, lăn dài trên gò má.
"Rầm!"
"Mau thả tôi ra...!Tên khốn kiếp..."
"Sắp chết đến nơi rồi vẫn ngoan cố sao?"
Trương Tuyết Y đau đớn ngã khuỵu xuống đất, đầu đau như búa bổ.
Cô nghiến chặt răng, lén lút lấy chiếc dùi cui điện ra, sau đó nhân cơ hội tên kia quay người gỡ đinh trên giày mình mà đứng dậy, dùng chút sức lực còn sót lại của mình, đứng dậy dúi mạnh nó vào gáy của hắn.
"Rầm!"
Người đàn ông cao to lực lưỡng trong nháy mắt bất tỉnh, ngã xuống đất.
Cô dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm.
"Thoát rồi...!Thoát được rồi..."
Trương Tuyết Y nhìn lên đồng hồ ở tay, phát hiện ra chỉ còn mười bảy phút nữa là bom nổ, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, khoá kín cửa lại từ bên ngoài rồi chập chững bước đi, vừa đi vừa bấm liên tục vào chiếc tai nghe để liên lạc với Dạ Nguyệt.
"Người ngoài hành tinh, anh có đó không?"
"Tôi đây, cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang tới đây, anh cứ ở yên đó đi, đừng tìm tôi."
"Được, tôi chờ cô."
Trương Tuyết Y ôm đầu, lấy tay lau đi vết máu lăn dài trên mặt mình, tuy hoa mắt chóng mặt nhưng đến nước này thì không thể bỏ cuộc được nữa.
Cô cố gắng bước tiếp, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng ù ù từ chiếc trực thăng trước mắt.
"Nó đây rồi..."
"Tuyết Y!"
Dạ Nguyệt đứng cách đó không xa thấy Trương Tuyết Y ôm một đầu đầy máu liền lo lắng chạy lại, bế cô lên.
"Cô bị sao vậy?"
"Tôi không sao..."
Cô gục đầu vào vai cậu, lẩm bẩm.
Bỗng lúc này từ phía xa có rất nhiều tiếng bước chân nối đuôi nhau.
Dạ Nguyệt nghiến răng, lập tức bế cô trèo lên trực thăng.
"Chị à, chị đổi vị trí cho Sở Tiêu đi, kêu em ấy ra đây xử lí vết thương cho Tuyết Y giúp em!"
"Được."
Dạ Liên đóng cửa trực thăng lại, vòng lên ghế trước, sau đó bắt đầu khởi động.
Chiếc trực thăng từ từ bay lên, phát ra tiếng ù ù rất to.
Lũ lính trên đảo chắc hẳn cũng đã phát hiện, thi nhau đuổi tới.
"Tuyết Y à, cô tỉnh dậy đi, mau mở mắt ra nhìn tôi đi!"
Dạ Nguyệt đặt Trương Tuyết Y vào chiếc ghế cạnh cửa, lau những giọt máu dính trên mặt cô.
"Đau bụng quá...!Cứu con tôi...!Làm ơn cứu con tôi..."
Cô nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại một câu nói.
"Cô sao vậy?"
Cậu kê cho cô một chiếc áo, nhường chỗ cho Sở Tiêu rồi nói.
"Chị à, mau tăng tốc đi, chỉ còn một phút nữa!"
"Chị biết rồi."
Dạ Liên hít sâu một hơi, bắt đầu tăng tốc, chiếc trực thăng ngày càng cách xa hòn đảo, thời gian cũng đang dần trôi qua.
Chỉ còn năm giây nữa...!
Bốn...!
Ba...!
Hai...!
Một...!
"Bùm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả hòn đảo trong nháy mắt chìm trong biển lửa, bụi bay tứ phía, tầm nhìn cũng theo đó mà mờ dần đi.
Vài giây sau một trận gió lớn kéo tới, chiếc trực thăng trong nháy mắt bị quật lại, chật vật giữa không trung, mặt biển cũng đang dần hình thành một xoáy nước lớn.
Dạ Liên kéo cần gạt, cố gắng giữ vững tay lái nhưng thật sự rất khó.
"Chết tiệt, gió lớn quá! Mọi người thắt chặt dây an toàn đi!"
"Được!" Dạ Nguyệt và Sở Tiêu đồng thanh đáp.
Trương Tuyết Y ngồi trên ghế đang từ từ mở mắt ra, mệt mỏi nhìn ra ngoài chiếc trực thăng, khung cảnh vô cùng hỗn loạn và khủng khiếp.
Cô ngả người ra sau để giảm bớt cơn đau ở đỉnh đầu, nhưng nào ngờ đâu khuỷu tay lại đụng trúng nút đóng mở cửa, khiến nó bỗng mở toang ra, một cơn gió lớn ùa vào, khiến Trương Tuyết Y mất thăng bằng mà ngã thẳng xuống biển.
"Á á á á á á á á á á á!"
Cô giật mình hét toáng lên, hoàn toàn không phản ứng kịp.
"Tuyết Y!"
Dạ Liên và Sở Tiêu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Dạ Nguyệt đã nhanh chóng nhảy theo xuống.
"Anh Dạ, nguy hiểm lắm!"
"A Nguyệt! Em đang làm cái quái gì vậy?"
Trương Tuyết Y rơi thẳng xuống biển rồi bị cuốn vào xoáy nước xuất hiện sau vụ nổ trên đảo.
"Ưm..."
Cô giãy giụa không ngừng, cố gắng bơi lên nhưng điều này gần như không thể.
Cơ thể cô vốn dĩ đã rất nặng, vả lại khi này đã bị thương nên bây giờ sức lực đã mất hết, không khí trong người cũng không còn nhiều nữa.
Sau một hồi đạp chân cô cuối cùng cũng đã từ bỏ, thả lòng toàn thân, để mặc cơ thể rơi xuống.
Dòng nước lạnh thấu xương xuyên qua lớp quần áo, len lỏi vào từng kẽ hở trên cơ thể.
Máu trên đầu cứ rỉ ra mãi, dường như không thể dừng lại được, màu đỏ sẫm hoà lẫn với màu xanh của nước biển, trông vô cùng đáng sợ.
Tầm mắt Trương Tuyết Y dần mờ đi, đầu cứ văng vẳng những tiếng la hét, khóc than, có cảm giác như hàng ngàn bóng đen đáng sợ đang bao trùm cả tâm trí.
Cô đặt tay lên bụng rồi vuốt ve, nước mắt hoà lẫn với nước biển.
"Xin lỗi các con, lần cược này mẹ thua rồi...".