Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 2: 2: Chị Con Về Rồi!





Trương Tuyết Y đưa Cherry và Dưa Hấu vào nhà, một người đàn ông trung niên xấp xỉ năm mươi ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Về rồi à!"
"Ba, lâu ngày không gặp ba đẹp trai ra đấy." Trương Tuyết Y cười hì hì nói, bắt đầu nịnh nọt.
"Con bé này, đi mấy năm về mà miệng như bôi mật." Tuy giọng nói là trách cứ nhưng vẫn thấy được ý cười nơi khóe mắt ông.
"Ông ơi, con chào ông!" Hai giọng nói nhí nhảnh của Cherry và Dưa Hấu vang lên.
"Ừm, hai tiểu bảo bối ra đây chơi với ông ngoại nào." Cherry và Dưa Hấu chạy bịch bịch ra chỗ ông, miệng ngọt xớt không khác gì ăn đường.
"Y Y đấy à!"
"Mẹ!"
Trương Tuyết Y buông hành lí ra chạy tới ôm người phụ nữ vừa đi từ trên cầu thang xuống, khóe mắt hai mẹ con đong đầy ý cười.
"Haiz, con bé này, thay đổi nhiều quá, đẹp hơn nhiều đấy." Tô Vân không khỏi cảm khái, không những ngoại hình thay đổi mà khí chất cũng thay đổi, khác xa với lúc vừa đi du học.

Về còn mang theo hai tiểu bảo bối nữa chứ, nghĩ tới mà thấy mát lòng mát dạ.
Tô Vân nhìn qua, thấy Dưa Hấu đang nói chuyện cùng ông ngoại, cười tít cả mắt.

Còn Cherry chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng gật đầu vài cái với ông và em, cũng không nói gì thêm.

Tô Vân thầm thở dài, tính cách cao ngạo này...!thật giống ai đó...
Cherry thấy bà ngoại đang nhìn mình bèn nhấc cái chân ngắn cũn cỡn xuống.
"Con chào bà ngoại."
"Ừm, ngoan quá, con với em ăn chưa?" Cherry ngoan ngoãn lắc đầu.

"Mình à, ăn cơm thôi, mấy đứa chắc đói rồi!"
"À, ừm, ăn cơm thôi." Trương Tư Quang đang mải nói với Dưa Hấu cũng dừng lại.
Trong khi chờ dì Lan và các nữ hầu dọn cơm, Trương Tuyết Y bế Cherry và Dưa Hấu vào toilet rửa tay.
"Hai đứa có quen nhà không?"Trương Tuyết Y khẽ hỏi.
Cả hai nhóc đều gật đầu, Dưa Hấu còn nói rất thích căn nhà này.
"Có gì không biết thì hỏi dì Lan với mẹ nhá!"
"Vâng!"
Trương Tuyết Y rửa tay cho hai đứa xong thì bế đặt lên ghế rồi dọn cơm phụ dì Lan.
"Ôi, tiểu thư ơi , cô ra ngồi đi để tôi làm cho." Dì Lan vội vàng lấy lại cái dĩa thức ăn trong tay Trương Tuyết Y rồi vội đẩy cô ra bàn.
"Ra đây ngồi đi con." Tô Vân khẽ nói.
"Dạ."
Vẻ mặt ông Trương có chút nghiêm nghị.
"Bây giờ học xong thì con tính như thế nào, có tính tìm lại "thằng kia" không?"
"Dạ không, con chỉ muốn đi xin việc, rồi lấy chồng, thế thôi!" Trương Tuyết Y thản nhiên nói tỏ vẻ như không biết "thằng kia" mà ông nói tới là ai.
"Lấy chồng, con tính lấy ai, có cần mẹ sắp xếp cho coi mắt không?" Tô Vân lên tiếng.
"Không cần đâu mẹ, chồng thì để con tự tìm, học bên nước ngoài con cũng có tìm rồi mà chẳng ai đạt tiêu chuẩn cả!" Nói thật, chứ cô không tin tiêu chuẩn của mẹ mình.
"Tùy con, trước tiên cứ xin làm đi đã, muốn làm ở đâu, hay vào công ty nhà mình." Ông Trương cũng không muốn nói nhiều về vấn đề chồng con này nữa.
"Không cần đâu ba, có mấy công ty con thích rồi, với lại kinh doanh khách sạn đâu phải sở trường của con đâu chứ..." Trương Tuyết Y lí nhí nói.
"À, ba ơi, con muốn làm giả sơ yếu lí lịch, cho gia cảnh bình thường một xíu." Trương Tuyết Y không đợi ba mình nói tiếp đã vội cắt lời.
Ông Trương nghe vậy tức giận đập đũa xuống bàn.
"Làm giả sơ yếu lí lịch, làm giả như thế nào được, gia cảnh như thế mà chưa hài lòng à?"
"Ai da, không phải ba ơi, nếu mang danh đại tiểu thư Trương gia đi làm thì kiểu gì cũng bị nói đi cửa sau, mọi người lại nói là con gái của Trương Tư Quang đấy, con muốn bắt đầu từ đầu, khi đấy mọi người sẽ nói Trương Tư Quang có một người con gái tên là Trương Tuyết Y, hì hì, ba, ba nói có đúng không?" Trương Tuyết Y vội vàng dỗ dành ba mình.
"Hừ, lí do đấy thì còn tạm được."
"Khụ, được rồi, chuyện sơ yếu lí lịch thì cứ để em con lo, ăn cơm thôi" Tô Vân ho khan, hai cha con nhà này thiệt là.
"À mà em đâu mẹ?" Trương Tuyết Y vừa ăn vừa hỏi.
"Nó đi du lịch với bạn rồi, mẹ vừa nhắn tin chắc mai hoặc mốt nó về."
"Vâng."
***
Ở một nơi nào đó.
"Nè, Húc Húc à, sao không xuống đi bơi mày, giờ lại sợ nước à?"
"Ha ha ha ha!"
Tiếng nói cười của một đám con trai vang lên thật ồn ào.
"Xì, đi bơi gì chơi, đi biển là phải ngồi trên bờ tắm nắng, nghe chưa!"
Trương Tinh Húc hét lên với đám bạn ngoài bạn, một tay ôm dừa một tay nghịch điện thoại.

Bỗng có một tin nhắn được gửi tới.
Trương Tinh Húc mở thư báo ra, là mẹ gửi, chỉ vẻn vẹn bốn chữ.

"Chị con về rồi."
Oh My God!
Ngay đêm hôm đó, anh chàng Trương Tinh Húc đã lên máy bay tư nhân nhà mình bay về trong đêm để về với bà chị yêu dấu của mình.
***
Tại biệt thự Trương gia.
Sau bữa tối, mọi người đều về phòng mình để nghỉ ngơi.
Trương Tuyết Y mang hai cục bông nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm, cô gói gọn hai đứa vào một cái khăn bông nhìn như hai con sâu trông thật đáng yêu.

Trương Tuyết Y nhịn không được đưa tay véo hai cái má tròn núc ních của hai bảo bối nhà mình.
"Ai ui, hai con dễ thương quá đi mất!"
Dưa Hấu nghe vậy cười tít mắt, đùa với Trương Tuyết Y một hồi.

Cả ba người đều cười khanh khách.
Sau khi mặc đồ xong cho hai nhóc thì Trương Tuyết Y nói.
"Hai đứa tự chơi được không, để mẹ lên mạng tìm mua nhà." Số tiền cô tiết kiệm được lúc học đại học vẫn đủ để mua được căn nhà nhỏ cho ba mẹ con ở.
"Dạ, mẹ cứ tìm đi, tụi con qua phòng ông bà ngoại chơi." Cherry mỉm cười đáp lại.
"Chọn nhà đẹp đẹp lên mẹ nhá!"
Hai đứa dắt tay nhau ra ngoài chơi nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì bầu không khí bỗng thay đổi.
"Chị, giờ làm gì đây?" Dưa Hấu ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
"Qua hỏi ông bà chuyện của papa trước." Cherry trả lời.
"Ông bà ngoại cũng không thích papa, mới nãy thái độ của ông như rất ghét papa vậy đó!"
"Chuyện này phải hỏi mới biết được."
"Lấy cho chị lọ nước muối sinh lí."
"Đợi em tí." Dưa Hấu nói rồi chạy bịch bịch xuống nhà.

Năm phút sau, Dưa Hấu đi lên, trên tay còn cầm một lọ nước muối sinh lí xin được của dì Lan.
"Chị làm gì vậy?" Dưa Hấu tò mò hỏi
"Khổ nhục kế " Cherry chỉ trả lời ba chữ rồi nhỏ vài giọt nước muối vào mắt của mình.
"Đi thôi."
"Chị à, chị ranh ma thật đó." Dưa Hấu cười khì khì
Cherry chỉ liếc thằng em mình một cái rồi cũng không nói gì nữa.
***
Trong phòng ông bà Trương
"Tô Vân, bà nói xem liệu Y Y với Nhất Thiên còn có thể nữa không." Trương Tư Quang uống một ngụm trà rồi hỏi.
"Không thể nữa đâu, Y Y cũng thay đổi nhiều quá, vì một thằng đàn ông mà biến thành như vậy." Tô Vân thở dài rồi lắc đầu ngao ngán.
"Cứ tưởng nó có thể thành con rể nhà này mà không biết năm đó nó làm gì mà khiến con gái thành ra như vậy."
"Cốc, cốc, cốc!"
Ông bà Trương đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.

Tô Vân vội ra mở cửa thì không thấy ai, định đi vào nhưng ống quần bị kéo lại, một giọng nói nho nhỏ vang lên.
"Bà ngoại ơi..."
"Cherry, Dưa Hấu nữa, ôi hai đứa mau vào đi, để bà kêu dì Lan mang bánh kẹo lên."
Tô Vân cũng không ngờ được cháu trai cháu gái sẽ qua đây nên hơi bất ngờ, Trương Tư Quang cũng vậy.
"Bà ơi, không cần đâu, mẹ đang bận, tụi con quá đây chơi cho ông bà đỡ buồn đó, hì hì..." Dưa Hấu vừa cười vừa nói.
"Ừ, ừ, hai đứa vào chơi đi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.