Lén Lút Yêu Đương Trong Giới Giải Trí Là Trải Nghiệm Gì?

Chương 20: Chương 20




Sau khi Biên Bá Hiền xuất viện, cương quyết muốn quay bổ sung cho show, nghỉ ngơi thêm một ngày cũng không chịu, Phác Xán Liệt hết cách, đành ở nhà làm sẵn cơm chờ cậu về.

Việc công khai tình cảm vẫn còn dư độ hot, ở trong show Biên Bá Hiền thường xuyên bị MC nhắc tới chuyện yêu đương của hai người, tiếng hò reo trêu ghẹo của fan có mặt tại trường quay khiến lỗ tai Biên Bá Hiền đỏ bừng, tự nhiên quên mất bệnh đau dạ dày không đáng kể, về đến nhà mới phát giác bao tử rỗng đau đau.

Phác Xán Liệt lạnh mặt nhìn cậu, Biên Bá Hiền biết hắn đang nghĩ gì, nằm lên ghế sa lon chậm rãi vươn tay ra muốn hắn ôm.

Cái tính thúi này của Phác Xán Liệt, ai khác không hiểu, chứ Biên Bá Hiền có thể không hiểu ư? Nghiêm mặt, chính là đang khó chịu vì cậu không nghe khuyên mà vác bệnh đi làm, khom lưng về nhà đau tới phờ phạc.

Phác Xán Liệt khoanh tay, mặt không cảm xúc liếc Biên Bá Hiền đang nằm trên sa lon bĩu môi tỏ vẻ đáng thương.

Tay Biên Bá Hiền vẫn đưa về phía hắn, thấy Phác Xán Liệt không có phản ứng, bèn cong mũi chân gãi lên bắp chân hắn: “Em kêu anh ôm em, không nghe à?”
Phác Xán Liệt kéo mắt cá chân cậu qua, cả người Biên Bá Hiền bị lôi theo dựa vào hắn, đến khi bị Phác Xán Liệt đè dưới thân, cậu mới bắt đầu nũng nịu: “Làm gì vậy… Em cũng đâu muốn nó đau, nhưng nó không chịu nghe lời!”
Dáng vẻ ‘ỷ được cưng mà kiêu’ của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt đã chứng kiến nhiều rồi, xưa nay hắn chẳng những chưa tìm được phương pháp đối phó, còn lần nào cũng bị đánh bại bởi vẻ yếu ớt lẫn kiểu ‘sure kèo rằng anh sẽ chịu thua’ của Biên Bá Hiền.

Hắn oán hận bóp cái má còn được chút thịt của cậu: “Dậy ăn cơm!”
Biên Bá Hiền làm mặt quỷ với hắn.

Ăn cơm cũng chẳng có khẩu vị, cậu động vài gắp, mất hứng quay về phòng, toàn thân vô lực mà ngã xuống giường thiếp đi.

Biên Bá Hiền bị bệnh đích thực là một tổ tông, nửa đêm thức giấc đòi ăn cháo, Phác Xán Liệt bèn vác cái đầu tổ chim đi vo gạo nấu cháo cho cậu, lúc gọi cậu dậy ăn, hắn phát hiện cậu lại ngủ mất.

Biên Bá Hiền cau mày, nom không thoải mái lắm, vạt áo bị xốc lên vì tư thế ngủ nhốn nháo của cậu, cái bụng trắng bóc lộ ra giữa không khí, vừa đáng thương vừa đáng yêu, Phác Xán Liệt như cam chịu số phận mà cúi xuống hôn hôn bụng cậu, giúp cậu chỉnh lại quần áo đắp kỹ chăn.

Hắn vừa nằm xuống, Biên Bá Hiền đã nhích tới gần tìm nguồn nhiệt, bản năng cơ hồ là khắc trong xương tủy, Phác Xán Liệt xoa tóc cậu, để cậu dán vào ngực mình ngủ.


Qua nửa đêm, Phác Xán Liệt phát hiện Biên Bá Hiền lên cơn sốt.

Cơ thể nóng hầm hập, hắn đánh thức cậu, Biên Bá Hiền nheo mắt mơ màng hỏi: “Gì dợ?”
Âm mũi rất nặng, khuôn mặt cũng đỏ ửng, Phác Xán Liệt thay quần áo cho cậu: “Em sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện.


Thấy Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng nằm xuống lại, hắn bất đắc dĩ kéo tay cậu, đặt trên lưng mình.

Phác Xán Liệt cõng cậu vào thang máy, Biên Bá Hiền bị dây kéo áo khoác đè bụng, xoay tới xoay lui thử đổi tư thế khác thoải mái hơn, hắn vỗ mông cậu: “Còn nhúc nhích à?”
Biên Bá Hiền sốt nên lơ mơ, ngón trỏ và ngón cái nắm tai Phác Xán Liệt, thổi hơi bên tai hắn: “Em khó chịu mà.


Toàn thân Biên Bá Hiền bị quấn thành cái bánh ú, chỉ lộ ra gương mặt đỏ bừng bừng, dán vào gò má Phác Xán Liệt không ngừng tìm kiếm nơi có thể xoa dịu nhiệt độ trên mặt cậu.

Phác Xán Liệt cõng cậu ra khỏi thang máy, nghiêng đầu sờ mặt Biên Bá Hiền: “Nóng thế…”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Gần đây đi bệnh viện quá thường xuyên, Biên Bá Hiền ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, khẽ nhíu mày: “Ơ sao lại tới bệnh viện?”
Phác Xán Liệt thả cậu xuống, không trả lời, nghiêng người qua dùng trán kề lên trán cậu, Biên Bá Hiền buồn ngủ mở mắt không nổi rồi.

“Anh đi rót nước nóng cho em, ngoan ngoãn ở đây, anh trở lại nhanh thôi.


Đêm khuya, phòng chích ngừa ngoại trừ y tá ra ra vào vào và Biên Bá Hiền thì không còn ai, Biên Bá Hiền ngoẹo đầu nghỉ ngơi, nói nhiều hơn một câu cũng khiến cổ họng cậu muốn bốc cháy.

Suy đi nghĩ lại, hẳn là máy điều hòa lúc trong show quá lạnh, cậu cứ hít mũi mãi, hay rồi, dạ dày không đau, đầu lại ong ong.


Y tá đang chỉnh kim, Biên Bá Hiền tháo khẩu trang ra, xác định rằng lần này phải chích, cậu chậm rãi mở miệng: “Ờm… Dì ơi, có thể đợi một lát hẵng chích không ạ?”
Phác Xán Liệt không có ở đây, cậu sợ.

Biên Bá Hiền vui mừng vì y tá không phải cô nàng nào đó trẻ tuổi, bằng không bị phát hiện khéo sẽ lại lên hot search nhảy múa một trận.

Thế nhưng dì cũng không phải người dễ đối phó, thấy Biên Bá Hiền không phối hợp, tính khí lập tức dâng trào: “Thanh niên các cậu bây giờ ngộ ha? Sốt cao vậy còn không chịu chích, con nít hay gì?”
Phác Xán Liệt bưng hai ly nước nóng bước vào, ngồi cạnh Biên Bá Hiền ôm cậu vào ngực, xắn tay áo trái của cậu: “Dì, chích bên này ạ.


Biên Bá Hiền không bao giờ chích tay phải, cậu nói, chích tay phải xong sẽ khó cầm bút cầm đũa.

Biên Bá Hiền an tâm dúi đầu vào ngực Phác Xán Liệt, không thèm nhìn mũi kim đáng sợ, một màn nhoi nhói qua đi, cậu mới từ từ ngóc đầu lên.

Dì y tá đánh giá hai người đang ôm nhau: “Hai anh em tình cảm khắng khít ghê, nhóc có người yêu chưa?”
Phác Xán Liệt vuốt tóc cho Biên Bá Hiền: “Có, chuẩn bị kết hôn rồi ạ.


“Úi chà trẻ vậy đã kết hôn á? Nhóc đẹp trai thế thảo nào… Em trai cậu có người yêu chưa? Con gái dì đẹp lắm…”
Biên Bá Hiền: “Dì, con chính là người yêu của anh ấy.


Ý là, đừng nạp con rể lung tung nữa.

Dì im bặt, lúng túng đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt đút cậu uống nước, Biên Bá Hiền ngại nóng không chịu uống, nghiêng đầu làm nũng với hắn, do bệnh, chất giọng cũng nhiễm âm mũi: “Phác Xán Liệt, anh vừa nói gì dọ?”
Vội vàng mở đề tài.

“Anh nói gì nhỉ?” Phác Xán Liệt chỉnh cổ áo cho cậu, xuyên ngón tay cậu qua kẽ tay mình, đan thật chặt.

“Chính anh nói mà còn không biết à?” Biên Bá Hiền quýnh đít, gia giảm âm mũi, ngữ điệu lộ vẻ uất ức hơn: “Anh suy nghĩ đi, không nghĩ ra thì tối nay khỏi lên giường.


Biên Bá Hiền không nhận được đáp án, giận dỗi ngẩng phắt đầu, bị Phác Xán Liệt hôn hôn chóp mũi.

Hắn nào không hiểu tâm tư Biên Bá Hiền, cầu hôn rồi, nhẫn cũng đưa rồi, còn thiếu một giấy chứng nhận, một hôn lễ thôi.

Những thứ ấy đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Hắn vu0t ve gáy Biên Bá Hiền trấn an: “Nếu em bệnh lại, hôn lễ bị hoãn thì sao?”
Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng đáp: “Em sẽ không bệnh nữa, thật luôn, lời em nói tuyệt đối không phải giả.


Dứt lời, cậu nâng cằm Phác Xán Liệt: “Mu bàn tay em ngứa, gãi cho em đi…”
“Ưm, em muốn ăn cháo.


Tiếp đó tựa vào ngực Phác Xán Liệt ngủ khò.

Biên Bá Hiền bị bệnh quả là một tổ tông, Phác Xán Liệt lần nữa rút ra kết luận này
Dĩ nhiên, bình thường Biên Bá Hiền khỏe mạnh cũng là một vị tổ tông.


Sáng sớm Phác Xán Liệt đi mua thức ăn, trước khi đi bèn cúi người thử nhiệt độ trán cậu, Biên Bá Hiền hạ sốt rồi.


Hắn ra ngoài, tiếng khóa cửa trọn vẹn chui vào tai Biên Bá Hiền, cậu thậm thà thậm thụt vén chăn rời giường, vươn người một cái trước, sau chạy đến phòng khách lục lọi tủ quà vặt.

Cậu nghiện khoai tây chiên muốn chết, bị bệnh là không được ăn, bây giờ phải ăn ngấu nghiến.

Ai dè miếng đầu tiên còn chưa vào miệng, Biên Bá Hiền đã bị Phác Xán Liệt bắt quả tang.

Thang máy xuống phân nửa, Phác Xán Liệt mới phát hiện quên mang chìa khóa xe, quay trở lại tìm, thì tóm được quỷ tham ăn Biên Bá Hiền này.

Hắn đen mặt, Biên Bá Hiền run rẩy, khoai tây chiên cũng không kịp giấu, trề môi lẩy bẩy đưa khoai tây tới trước mặt Phác Xán Liệt: “Em chưa đụng miếng nào hết, thật đó thật đó thật đó!”
Phác Xán Liệt chẳng ử chẳng hử, cậu hoang mang ngay lập tức, mấy bữa nay vì chăm sóc cậu, Phác Xán Liệt hốc hác thấy rõ, lúc này cậu còn muốn lén ăn thực phẩm vớ vẩn, Phác Xán Liệt không vui, cậu cũng không dễ chịu.

Đích thân cậu vứt khoai tây chiên vào thùng rác, nhón chân đu lên người Phác Xán Liệt, y hệt đang thi ôm cây.

“Không ăn nữa đâu mà… thật luôn…”
Phác Xán Liệt vẫn im lặng, Biên Bá Hiền hạ quyết tâm, bưng mặt hắn, nghiêm túc nói: “Nếu em ăn nữa, em sẽ cho anh làm nhiều hơn một lần!”
Dứt câu mới biết mình nói những gì, cậu nghe thấy Phác Xán Liệt phì cười: “Chính em nói nhé.


Phác Xán Liệt vui vẻ rồi, nhưng mông mình phải chịu tội thôi.

Đều tại khoai tây chiên, ai bảo ngon làm chi!
Cho nên cậu không nhịn nổi, lại ăn vụng lần nữa, lại xui xẻo bị Phác Xán Liệt bắt gặp lần nữa.

Tối hôm đó, Biên Bá Hiền khóc lóc không cho phép hắn làm tiếp, mắt cũng sưng hết cả lên: “Anh đi ra cho em! Làm nữa là em đăng Weibo tố cáo anh đó… anh cái đồ… dâm dê không biết xấu hổ!”
Phác Xán Liệt ôm hôn cậu, lau nước mắt cho cậu, vẫn luyến tiếc bèn vồ tới lần nữa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.