Vương ma ma giống như khẩn cấp muốn rời khỏi vương phủ.
Buổi trưa ta cùng Vương gia mới trò chuyện, chạng vạng bà ấy liền mang theo bao phục đến dập đầu cáo từ với ta.
Ta buồn bực bà ấy lại đi vào ngay lúc này, một đêm cũng không muốn ở lâu sao?
Nhưng ta cùng bà ấy không thân quen, lời dư thừa ta không tiện hỏi.
“Vất vả ma ma chiếu cố Vương gia nhiều năm như vậy. "
Ta bảo Thúy Quyên thưởng bà ấy một túi tiền," Vương phủ vẫn là nhà của ngươi, ngươi nếu muốn có thể trở về.”
Vương ma ma nghẹn ngào:
"Vương gia từ khi sinh ra đã là nô tỳ chăm sóc, sở thích của ngài ấy, nô tỳ viết cả buổi chiều, đều ghi ở trên sách."
Bà ấy đưa sách cho Thúy Quyên, "Sau này vất vả cho Vương phi rồi.”
Khó trách lúc này đi, thì ra buổi chiều đều ghi lại sở thích của Ninh Vương.
Vương ma ma một bước quay đầu đi.
Ta đang phân phó cơm tối, Lập Nhân cũng tới tìm ta.
“Tiểu nhân phải về nhà thành thân, trước sau phải nửa tháng mới có thể trở về.”
Ta hết sức giật mình, "Mới định ngày sao?"
Lúc trước hoàn toàn không nghe hắn nói tới.
“Cũng, cũng không phải, là định vào năm ngoái. "Hắn nói.
Ta không hỏi nhiều, cũng thưởng cho hắn một túi tiền, dặn dò hắn sớm trở về.
"Bên cạnh Vương gia không thể thiếu ngươi."
Lập Nhân có chút ủy khuất nhìn ta một cái, gật đầu đồng ý.
Hắn hành lễ cáo từ, vừa đi vừa nói thầm: "Gấp như vậy, ta đi đâu tìm người thành thân?"
“Cái gì? "
Ta không nghe rõ.
“Không có gì, tiểu nhân cáo từ. "
Lập Nhân chạy chậm rời đi.
Bọn họ vừa đi, Ninh Vương cần làm chuyện cận thân, không phân lớn nhỏ toàn bộ rơi vào trên người ta.
Ngay cả chuyện viết thư thay trong thư phòng cũng là ta, ta có chút chần chừ.
"Loại chuyện này, ta có thể sao?"
Ninh Vương lại cười nói: "Ta nhớ rõ tỷ muội phu nhân, đều có danh xưng tài nữ trong kinh."
Ta đành phải kiên trì ngồi đối diện đọc thư cho hắn, rồi thay hắn viết thư hồi âm.
"Thư của Thái đại nhân," Ninh Vương dừng một chút, "Nàng hồi âm lại hắn, hắn nếu muốn hồi kinh, không bằng chờ mưa dầm mùa sau lại hồi, để tránh mưa dầm có hồng thủy, hắn lại tại nhiệm, sợ chậm trễ chức trách."
“Phu nhân có thích ăn bánh hoa tươi không? "
Ta lắc đầu.
"Vậy bảo hắn gửi chút bánh hoa tươi, thêm chút chất liệu mới ra cùng trâm cài nữ tử."
"Lưu huynh nguyên lai đã ra tái ngoại," Ninh vương cảm thán một tiếng, "Nàng trả lời hắn, ta tất cả đều tốt, mong hắn bình an."
Ta đáp ứng.
“Phu nhân có thích ăn kẹo sữa bò không? "Hắn hỏi ta.
“Chưa ăn qua. "
“Vậy bảo hắn mang chút kẹo sữa bò về.”
Bút trong tay ta hơi dừng một chút.
“Vương gia không cần như thế. "
Ta nhỏ giọng nói," Trong kinh cái gì cũng có thể mua được. "
Hắn tốt là cho tỷ tỷ, nếu tương lai để cho hắn biết, hắn một lời tình ý sai, hắn tất nhiên thương tâm lại tức giận.
Hắn bỗng nhiên đi tới, khom lưng trước mắt ta, trên mặt tươi cười thân thiện, "Vừa rồi phu nhân còn nói chúng ta là phu thê, không cần khách khí."
Ta bật cười, "Phải. ta nghĩ nhiều rồi."
Hắn ngẩng đầu, "Phu nhân có muốn đi ra ngoài một chút không, gần đây vườn mẫu đơn nở hoa, ta cùng nàng đi ngắm hoa?"
Năm ngoái, ta cùng tỷ tỷ đều đi xem, nhưng năm nay lại không muốn đi, ta sợ gặp được người quen, nhận ra chúng ta.
Nhưng ta không muốn bỏ lỡ cơ hội đi cùng chàng ấy.
Con người đều có tình cảm, ở chung nhiều, sẽ nhớ lại nhiều hơn, ràng buộc cũng sẽ nhiều hơn.