Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 23: Sợ hãi



Nghe vậy, Thẩm Khước chỉ nghĩ tiên sinh sẽ lại trách nàng rơi nước mắt, nàng vội vàng đem mu bàn tay vòng qua cổ Thích Giác, tuỳ tiện lau nước mắt, nhưng nước mắt trên mặt nàng nhiều như vậy, chỉ chốc lát sau liền khiến bàn tay nhỏ của nàng ướt đầm đìa.

Thích Giác than nhẹ một tiếng, chàng sờ so.ạng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Khước, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay Thẩm Khước cứng lại một chút, sau đó trở tay nắm lấy bàn tay to lớn của Thích Giác.

“Tiên sinh….” Thanh âm của Thẩm Khước nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Được rồi, khóc đủ rồi thì nên nói một thân uỷ khuất như vậy từ đâu mà ra.”

Thẩm Khước cọ cọ vào đầu vai của Thích Giác, nói: “Con có thể không cần lớn lên không?” Nói ra một câu, nước mắt óng ánh lại rơi xuống.

“Tại sao?” Thích Giác nhíu mày hỏi.

Thẩm Khước gắt gao cắn môi, nàng không nói chuyện, chỉ càng dán sát vào trên người Thích Giác.

Thích Giác trầm ngâm một lát, hỏi: “Bởi vì hôn sự của ta cùng tỷ tỷ của con nên con mất hứng, hay là tỷ tỷ kia của con đã nói cái gì?”

Yên tĩnh trong chốc lát.

“Tiên sinh, bảy năm này người đối với con tốt biết bao nhiêu con đều biết, con muốn cái gì người đều đồng ý, chuyện người đồng ý cũng nhất định sẽ làm, cho dù là chuyện khó khăn thế nào đi chăng nữa.” Trong thanh âm của Thẩm Khước đã mang một chút nghẹn ngào, nàng đã có rất nhiều năm không dám khóc như thế này ở trước mặt Thích Giác, nhưng thời khắc này nàng đột nhiên rất muốn cho bản thân phóng túng một lần, không tiếp tục nhẫn nhịn nghẹn ngào ở trong lòng nữa.

Dù sao sau này cũng không có cơ hội nữa không phải sao?

“Nhưng bây giờ, A Khước không muốn làm người khó xử.” Thẩm Khước nhìn bàn tay của mình đang được Thích Giác nắm chặt, nước mắt trong hốc mắt nàng tràn ra không dừng được. Nhưng cuối cùng nàng cắn răng, rút tay ra khỏi tay của Thích Giác. Nàng nhắm mắt lại, khiến hai giọt nước mắt đang làm mờ  tầm mắt lăn xuống dưới, sau đó từ trên đùi Thích Giác đi xuống.

Nàng lùi về sau một bước, chỉ là một bước nhỏ như vậy, lại khiến nàng cảm thấy giống như mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất ở trong lòng.

Thẩm Khước mang theo nghẹn ngào nói: “Tiên sinh, con biết sau này người cũng sẽ đối tốt với người khác, giống như trước đây đối tốt với con. Người sẽ lau nước mắt cho nàng, người sẽ nắm lấy tay nàng, người sẽ vừa ôm vừa dỗ nàng, người sẽ nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của nàng, khi nói chuyện với nàng người sẽ nhẹ nhàng cong khoé miệng.”

Thẩm Khước dùng mu bàn tay tuỳ tiện lau nước mắt. Sao lại nhiều nước mắt như vậy chứ, chắn tầm nhìn của nàng khiến nàng không thấy được mặt của tiên sinh. Nàng cố gắng mở to mắt, nàng muốn nhìn thật rõ tiên sinh của nàng, đem hình dáng của người ghi nhớ thật lâu, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy nữa.

“Con biết con lớn rồi, con biết con cứ quấn lấy người sẽ không hợp lễ nghĩa. Con…con biết bây giờ con chạy qua đây tìm người là không đúng. Nhưng đợi người lấy thê tử rồi, thê tử của người sẽ đuổi con đi. Con sẽ không bao giờ có thể đến thăm người nữa.” Lông mi dày rậm của Thẩm Khước khẽ run rẩy, nàng nhìn lồng ngực gần ngay trước mắt của Thích Giác, thật muốn chui vào đó, giống như trên đời này sẽ không có nơi nào an toàn hơn so với vòng ôm của tiên sinh.

Nhưng, nàng chỉ có thể tiếp tục lùi lại một bước.

“Vì những cái này mà khóc sao?” Thích Giác rũ mắt, không nhìn rõ cảm xúc.

Thẩm Khước lắc đầu, nàng khổ não nói: “Không phải, những thứ này khiến con buồn trong lòng. Nhưng con khóc là vì sợ hãi…”

“Sợ hãi?” Thích Giác nhíu mày.

Thẩm Khước nghẹn ngào “Dạ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Con biết con không thể trở thành một thiên kim thế gia hiểu quy củ, con biết cách nghĩ của con rất không đúng. Nhưng mà….nhưng mà tiên sinh! Con không muốn người đối xử tốt với người khác! Nếu như người đối tốt với người khác, vậy người sẽ không còn là tiên sinh của con nữa! Nếu như….nếu như người không chỉ thương một mình con, con chỉ có thể coi như người đã chết!”

Thẩm Khước khóc càng dữ hơn, trong lòng nàng cảm thấy nói như vậy rất không đúng, chỉ là nếu không nói ra trong lòng sẽ nghẹn đến mức khó chịu.

“A Khước.” Thích Giác giương mắt, “Con có tin ta không?”

“Tin!” Thẩm Khước khóc gật đầu, “Tiên sinh, người biết mà, trên đời này con chỉ tin một mình người!”

Thích Giác liền hỏi: “Con muốn ta chỉ tốt với một mình con, chỉ thương mình con thôi?”

Thẩm Khước muốn gật đầu, nhưng nàng lại không dám.

Thích Giác lại hỏi: “Vậy, còn muốn cái khác không?”

Trong mắt Thẩm Khước tràn đầy chờ mong cùng hi vọng, nàng thõng tay xuống bên người gắt gao nắm chặt góc váy. Nàng nhìn đôi mắt đen kịt của Thích Giác, cẩn thận nói: “A Khước còn muốn luôn được ở cùng với tiên sinh.”

Nói xong, nàng liền căng thẳng nhìn biểu tình của Thích Giác. Chỉ thấy mặt mày của Thích Giác khẽ chớp, khoé miệng bên phải của chàng từng chút một giương lên. Độ cong đó, nếu như không cẩn thận nhìn thì sẽ không nhìn ra được.

Lúc nhỏ, nàng cầu Thích Giác làm chuyện gì, mỗi lần Thích Giác đồng ý đều là biểu tình như vậy.

Thẩm Khước cảm thấy trong lòng mình giống như run lên một chút.

“Được, ta đồng ý với con.”

Thẩm Khước ngơ ngác ở đó, nàng nhìn Thích Giác, nỉ non một tiếng: “Tiên sinh…”

“Được rồi, ta ở đây.” Thích Giác vươn tay ra.

Thẩm Khước khẽ đưa tay mình tới lòng bàn tay của Thích Giác, xúc cảm ấm lạnh đan xen trong lòng bàn tay của Thích Giác ngay lập tức khiến nàng chìm đắm.

Thích Giác vừa kéo một cái, liền kéo cả người Thẩm Khước đến trong lòng. Chàng ôm nàng vào trong lòng, dán sát ở bên tai nàng nói: “Con đã muốn, sao ta có thể nỡ không cho.”

“Ngoan, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, đừng khóc.” Vào lúc Thẩm Khước không nhìn thấy, Thích Giác cầm một nhúm tóc của nàng lên, dán sát ở bên môi khẽ hôn nhẹ một cái.

A Khước, lớn lên nhanh một chút.

Thẩm Khước vì khóc quá nhiều nên dựa vào trong lòng Thích Giác ngủ mất.

“A Khước?” Thích Giác khẽ gọi, không nghe thấy nàng trả lời, biết nàng đã thật sự ngủ. Vậy mới ôm nàng đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Thích Giác ôm Thẩm Khước quay về nội thất, trực tiếp đặt nàng ở trên giường, nghe hơi thở đều đặn của nàng không bị tỉnh giấc, Thích Giác đứng ở bên giường rất lâu, mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.

“Tiên sinh, Nhã Định công chúa đã đợi người rất lâu.” Ngư Đồng nói.

Thích Giác gật đầu, đi về hoa sảnh.

Thích Nhã Định quan sát Thích Giác cả nửa ngày, thần sắc có chút cổ quái nói: “Ta nói tiểu hoàng điệt, chắc không phải cháu kim ốc tàng kiều đó chứ, nhìn trúng cô nương nhà nào rồi, mà thân phận của cô nương đó lại không thể đặt ở ngoài sáng, vì vậy mới luôn đơn độc nhiều năm như vậy?”

“Đa tạ tiểu hoàng cô lo lắng.” Thích Giác tuỳ ý ngồi xuống.

“Này!” Thích Nhã Định đi đến trước mặt Thích Giác, nói: “Ta nói sao bộ dáng của cháu một chút cũng không lo lắng vậy, hả? Không lẽ thật sự vừa ý hôn sự này?”

Thích Giác cong cong khoé miệng, nói: “Cháu tự có chừng mực.”

“Xí,” Thích Nhã Định hừ lạnh một tiếng, “Đúng, là ta rảnh rỗi nên nhiều chuyện được chưa! Ta không quản cháu nữa!”

Thích Nhã Định quay người muốn đi.

“Tiểu hoàng cô!” Thích Giác bất đắc dĩ lắc đầu, “Ở đây quả thật có chút chuyện muốn người giúp.”

Thích Nhã Định vậy mới vừa ý gật gật đầu, ngồi xuống một lần nữa.

Sau khi Thích Nhã Định đi, Thích Giác liền gọi Ngư Đồng và Vương quản gia vào.

“Ngư Đồng, mẫu thân của A Khước có một đệ đệ ruột, giữa trưa ngày sau sẽ ở phố Hương Liên xảy ra tranh chấp với người khác.” Nửa người trên của Thích Giác ngửa ra sau, dựa vào trên ghế, “Để ẩn vệ để ý một chút.”

“Vâng.” Ngư Đồng đáp, hắn chớp mắt, không nhịn được nói: “Tiên sinh, bây giờ người càng ngày càng liệu sự như thần.”

“Ngươi là muốn nói ta giống thần côn* sao.”

(*: Chỉ phù thuỷ.)

Ngón trỏ với khớp xương rõ ràng của Thích Giác khẽ gõ xuống mặt bàn, nói với Vương quản gia: “Vương quản gia, buôn bán ngọc thạch của Thẩm Nhân thế nào rồi?”

Vương quản gia đáp: “Thẩm Nhân kia làm gì có nguyên liệu buôn bán, nếu không phải chúng ta âm thầm giúp đỡ không biết đã phải chịu bao nhiêu thiếu hụt. Cho dù như vậy, hắn lén lút mở cửa hàng ngọc thạch kia cũng không có tiến triển gì quá nhiều. Luận về lợi ích thu được, còn không đủ nhà chúng ta tuỳ tiện bốc lấy một phần của cửa hàng ở ba thành.”

Thích Giác cười lạnh, nói: “Nghĩ cách đổi một ít loại ngọc hạ đẳng vào trong hàng của hắn.”

“Đây…” Vương quản gia thập phần kinh ngạc, ông vốn tưởng rằng Thích Giác vì Thẩm Khước mới đặc biệt để ý buôn bán của Thẩm Nhân, bây giờ xem ra Thích Giác đã sớm muốn xuống tay với Thẩm Nhân rồi sao?

Nhưng tại sao chứ?

Thích Giác bỗng nhiên mở miệng: “Huyền, nếu như đã đến rồi thì vào đi.”

Một nam tử toàn thân mặc thanh y bước vào, hắn quỳ xuống, cung kính nói: “Bẩm chủ thượng, thứ người muốn đã đến tay rồi.”

Ngư Đồng đón lấy sổ sách mà hắn dâng lên bằng hai tay. Ngư Đồng lật hai lần, đều là bản kê khai tiền. Mà chủ nhân sổ sách này là một người tên Lưu Hạo Quyền.

Lưu Hạo Quyền?

Ngư Đồng nhíu mày, trong ấn tượng của hắn vốn dĩ không có người này. Lưu Hạo Quyền này rốt cuộc là người nào, mà ngay cả Huyền cũng điều động?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.