Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 6: Lưu manh



Ngạc Nam thật sự quá nóng.

Trời vẫn chưa sáng, Thẩm Khước liền ngồi dậy, ra sức thở ra hai hơi. Lục Nghị đang gác đêm ở bên ngoài nghe thấy liền vội vàng đứng dậy, hỏi: “Cô nương làm sao vậy? Là muốn lấy đồ gì sao?”

“Ngươi đi nghỉ đi, không cần để ý đến ta.” Thẩm Khước đáp lại một tiếng, tự mình xỏ giày đi đến bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra.

“Sao đến một chút gió cũng không có…” Thẩm Khước lẩm bẩm một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.

Lục Nghị chung quy cũng không phải như Niếp Tuyết hầu hạ Thẩm Khước từ nhỏ. Nàng nghe tiếng Thẩm Khước xuống giường, làm sao còn dám nằm nghỉ nữa. Nàng nhẹ chân bước vào phòng, nhìn thấy thần sắc Thẩm Khước bơ phờ, ngồi bên cạnh cửa sổ phe phẩy chiếc quạt tròn.

Nàng nghĩ nghĩ, lặng lẽ lui ra. Qua chốc lát, bưng một chén dưa lạnh vào, đặt trước mặt của Thẩm Khước nói: “Cô nương lại thấy nóng rồi sao? Dùng một chút dưa lạnh hạ nóng đi.”

Dưa hấu cực kỳ đỏ được đựng trong chiếc chén nhỏ bằng sứ, đã lấy hết hạt, lại bỏ thêm một vài viên đá nhỏ. Nhìn thấy liền mát lạnh sảng khoái. 

Đôi mắt của Thẩm Khước sáng lên, liên tục khen Lục Nghị, lại tiện tay lấy từ trong hộp trang điểm ra một chiếc kẹp tóc bằng vàng ròng thưởng cho nàng. Sau đó há to miệng ăn hết chén dưa lạnh, ngay cả vài cục đá nhỏ cũng nhai sạch, Lục Nghị muốn cản cũng cản không được.

Đợi đến lúc trời sáng, Thẩm Khước quả nhiên ăn đến đau bụng, thượng thổ hạ tả (*), cộng thêm hai buổi tối đều ngủ không ngon, sắc mặt nàng liền trắng bệch, vỏn vẹn trong hai ngày tự nhiên gầy đi một vòng.

(*: Vừa nôn mửa vừa tiêu chảy)

Thấy vậy, Lục Nghị bị doạ đến sợ mất mật.

“Gấp cái gì, cũng không chết được.” Thẩm Khước tuỳ tiện đáp.

Lục Nghị gấp gáp nói: “Aiya cô nương, sao có thể nói lời không tốt đẹp như thế, phi phi!”

Thẩm Khước nghĩ, một người đã từng chết qua như ta còn sợ cái gì mà không tốt đẹp chứ. Có điều lời này nàng không nói ra, mà nói: “Hầu hạ ta đổi y phục đi, đừng làm lỡ thời gian thỉnh an. Chọn y phục màu sắc sáng một chút.”

“Bộ này?” Lục Nghị lấy ra một bộ váy khinh sa màu đỏ lựu.

Thẩm Khước nhăn mày.

“Vậy bộ này?” Lục Nghị lại lấy ra một bộ đối khâm bối tử (*) màu hồng đậm.

(*): ảnh ở cuối chương.

Thẩm Khước trực tiếp trợn trắng mắt.

Đúng lúc này Niếp Tuyết và Hồng Nê bước vào phòng, Lục Nghị liền thỉnh giáo ý kiến của Niếp Tuyết.

Rõ ràng Niếp Tuyết so với Lục Nghị nhỏ hơn ba bốn tuổi, bây giờ lại giống như một trưởng bối vỗ vỗ vai của nàng, từ trong tủ đồ tìm ra một bộ váy bằng lụa mỏng có lớp che bên ngoài màu anh đào và áo khoác ngắn tay rộng màu trắng.

Nhìn Thẩm Khước mãn nguyện mặc y phục vào, trong lòng Lục Nghị oán trách: Đây cũng là màu sáng sao?

Thẩm Khước vừa rửa ráy trang điểm xong, lại nôn thêm một hồi.

Lục Nghị và Hồng Nê gấp gáp đến mức bước chân đều loạn hết lên, suýt chút nữa đi mời đại phu, cuối cùng bị Thẩm Khước ngăn cản, nàng nói: “Ăn đến mức đau bụng như vậy còn muốn mời đại phu, thật sự là tế nhị…, hơn nữa… đại phu muốn kê thuốc gì ta đều có thể đoán ra. Không uống!”

Niếp Tuyết dặm phấn cho Thẩm Khước, thanh âm tức giận nói: “Hừ, tiên sinh không ở trước mặt người liền tự tung tự tác, để xem muội có cáo trạng với tiên sinh không!”

Nàng lại tức giận nói với Lục Nghị và Hồng Nê: “Sau này, không cần chỗ nào cũng nghe theo tiểu thư nữa, nếu nàng còn tiếp tục không quý trọng thân thể của mình nữa thì nói với ta! Ta đi viết thư cho tiên sinh!”

Lục Nghị và Hồng Nê cảm thấy hành vi của Niếp Tuyết như vậy thật sự là điêu nô, cần phải bị đánh gãy chân rồi đuổi đi! Tam cô nương không tức giận mới lạ! Nhưng khi hai người họ ngẩng đầu nhìn Thẩm Khước lại kinh ngạc phát hiện ánh mắt trốn tránh của nàng, tựa như một đứa bé phạm sai lầm.

Thật là thú vị.

“Uy! Có ai trong đó không, ra đây chút đi!” Thẩm Ninh ở bên ngoài gọi.

Lục Nghị và Hồng Nê vội vàng đi ra đón ngũ cô nương vào phòng.

Tiểu cô nương vừa tiến vào phòng, khí thế hừng hực nói: “Lễ vật sinh thần ngươi nói ngươi chuẩn bị cho ta đâu? Mẫu thân bảo ta đến lấy!”

Hà thị muốn để cảm tình hai tỷ muội trở nên tốt hơn, lấy chuyện đi lấy lễ vật làm cái cớ, bảo Thẩm Ninh qua đó, để hai tỷ muội thân cận nhiều hơn một chút.

Thẩm Khước ngồi ở đó đầu cũng không ngẩng lên, liếc nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Không có!”

“Ngươi!” Thẩm Ninh trừng to mắt, không thể tưởng tượng nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước nhẫn nhịn cảm giác không thoải mái ở trong dạ dày, chống tay lên bàn đứng dậy, nàng đi đến ngồi xuống trước mặt Thẩm Ninh, nhìn vào mắt nàng nghiêm túc nói: “Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi giống vậy. Nhưng nếu như ngươi không muốn mang tiếng là một đứa ồn ào không hiểu chuyện, tốt nhất nên làm dáng vẻ bình thường. Nếu không, đến cuối cùng người khác sẽ cho rằng ngươi không hiểu chuyện, chán ghét ngươi.”

Thẩm Ninh chớp chớp mắt, nàng nhất thời không hiểu rõ Thẩm Khước nói đúng hay không, trước giờ không có ai nói với nàng những lời như vậy.

Thẩm Khước duỗi tay, véo véo khuôn mặt đầy thịt của Thẩm Ninh, nói: “Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra một bộ dáng cực kỳ yêu thích tỷ tỷ, còn muốn đem đồ vật tốt nhất của mình chia cho tỷ tỷ. Như vậy tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy ngươi hiểu chuyện, cảm thấy là tỷ tỷ cướp đi đồ của ngươi, sẽ càng thêm yêu thương ngươi.”

“Ngươi… lời ngươi nói là thật sao?” Thẩm Ninh hoài nghi hỏi.

“Ngươi có thể thử xem, nếu như dựa theo lời ta nói mà làm, mẫu thân có phải sẽ càng thương ngươi, đối với ngươi càng tốt không.” Khoé miệng của Thẩm Khước cười khẽ.

Thẩm Ninh đột nhiên lắc đầu, nói: “Không phải hỏi ngươi cái này! Ngươi có phải thật sự cũng không thích ta không?”

Thẩm Khước ngây người một lát, không ngờ Thẩm Ninh hỏi là cái này, Thẩm Khước cười ra tiếng, nếu như thật sự chán ghét Thẩm Ninh, nàng sẽ không nói với muội ấy những lời này. Nàng không tiếp lời, lúc đứng dậy không nhịn được liền chóng mặt một trận.

“Cô nương!” Ba tiểu nha hoàn đều vội vàng lại đỡ nàng ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ hoa hồng.

Thẩm Ninh nhíu mày, nghểnh cổ nhìn nàng, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải sắp chết rồi không?”

Niếp Tuyết hung ác trừng nàng một cái, nhẫn nhịn xúc động muốn đi lên nhéo tai nàng, kiềm chế nói: “Ngũ cô nương, tam tỷ của người rất rất tốt, sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Thẩm Ninh có chút nhụt chí nói: “Thật ra ta cũng không phải đặc biệt chán ghét ngươi, ta biết tứ tỷ tỷ là cố ý nói những lời đó!”

Thẩm Khước có chút ngoài ý muốn nhìn nàng.

“Nhưng ta nhìn thấy khuôn mặt của ngươi liền thấy tức!” Thẩm Ninh tức giận nói, mặt nàng tròn tựa như hai cái bánh bao thịt, nàng bấm eo, nói: “Ca ca của ta luôn véo mặt ta, ức hiếp ta! Ngươi và hắn giống nhau y đúc! Ngươi cũng là người xấu! Ngươi cũng sẽ ức hiếp ta!”

“Ngươi nói ai xấu?” Một tiếng quát nghiêm khắc giống như sấm nổ vọng đến.

Nghe thấy thanh âm này, Thẩm Ninh “Oa” một tiếng liền khóc.

Thẩm Khước giật mình nhìn thiếu niên xuất hiện ở ngoài cửa. Thiếu niên đó thật sự là một phiên bản khác của mình.

Hai năm trước, khi nàng nghịch ngợm cũng đã từng đổi sang y phục của nam hài tử, chơi trò nữ phẫn nam trang, bộ dáng đó cùng thiếu niên tuấn tú đang đứng trước cửa đâu có gì khác biệt chứ?

Lục Nghị và Hồng Nê phản ứng lại, vội vàng tiến lên hành lễ, nói: “Đại thiếu gia!”

Thẩm Hưu sải chân tiến vào phòng, xách Thẩm Ninh lên như xách con gà nhỏ, quay người đi về phía ngoài cửa. Chàng đi đến bên ngoài thì dừng chân, vứt Thẩm Ninh xuống đất như vứt một miếng giẻ lau.

Thẩm Ninh trì trệ ngồi trên mặt đất, ngốc nghếch nhìn Thẩm Hưu, ngay cả khóc cũng quên.

Trong lòng Thẩm Khước thầm thấy không ổn, nhanh chóng sai Hồng Nê đi tìm người trong tử viện của Thẩm Ninh đến. Bản thân nàng nhanh chóng bước đến, kéo Thẩm Ninh dậy, lén lút nắn nắn xương chân của Thẩm Ninh, biết không bị gãy mới thở phào một hơi.

Thẩm Ninh nhìn khuôn mặt và ánh mắt hung ác của Thẩm Hưu đứng ở cửa, lại nhìn khuôn mặt của Thẩm Khước đang phủi bụi trên người mình.

Hai khuôn mặt giống nhau y đúc chồng lên một chỗ, khiến Thẩm Ninh khóc càng ác liệt hơn!

Nước mắt của Thẩm Ninh như hồng thuỷ tuôn trào, người thì nhỏ nhưng cổ họng lại to, khóc đến mức thân thể nhỏ bé nấc liên hồi.

“Đừng, đừng khóc nữa…” Thẩm Khước cũng mới mười một tuổi, nàng làm gì đã dỗ người khác bao giờ? Nàng chỉ có thể một bên vụng về khuyên nhủ, một bên vỗ vỗ lưng của Thẩm Ninh.

Nhưng Thẩm Ninh hoàn toàn không để ý tới nàng, cứ tự mình khóc.

Thẩm Hưu sớm đã không nhẫn nại được liền tiến lên một bước, đột nhiên đến gần nói: “Ngươi còn khóc, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”

Tiếng khóc của Thẩm Ninh đột nhiên dừng lại. Cũng không biết trước đây Thẩm Hưu đã làm chuyện gì với Thẩm Ninh, khiến nàng sợ Thẩm Hưu như vậy.

Thẩm Khước ở trong lòng ngấm ngầm ngạc nhiên, đây mới là thu phục thành công! Bản lĩnh thật sự rất lợi hại.

Nha đầu hầu hạ Thẩm Ninh bị doạ mất hồn chạy tới, ôm Thẩm Ninh vào trong lòng, chào hỏi Thẩm Hưu và Thẩm Khước rồi gấp gáp ôm Thẩm Ninh đang bị doạ sợ nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này Thẩm Khước mới quay người quan sát Thẩm Hưu từ trên xuống dưới, Thẩm Hưu cũng đang quan sát nàng.

Tư thế nghiêng đầu mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng qua hai người rất giống nhau, đôi mắt tự nhiên cũng to như nhau.

Lục Nghị và Hồng Nê lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng ngờ vực, đại thiếu gia này bình thường danh tiếng thật sự không tốt, Thẩm Ninh là muội muội ruột của chàng mà còn ức hiếp như vậy. Hai nha đầu ở trong lòng cầu nguyện, vạn lần đừng ức hiếp Thẩm Khước nha…

Đột nhiên, Thẩm Hưu tiến về phía trước một bước, kéo tay của Thẩm Khước, dùng sức kéo nàng vào phòng. Sau đó lại mạnh mẽ đem cửa phòng khoá lại.

Thanh âm cửa bị khoá vọng đến khiến ba tiểu nha đầu bị doạ mất hồn.

“Đây… làm, làm sao bây giờ?” Lục Nghị nhìn cánh cửa bị đóng chặt, hai mắt đờ đẫn.

“Nếu không thì… chúng ta đi tìm phu nhân đi?” 

Niếp Tuyết cũng thật sự bị doạ đến, nàng so với Lục Nghị và Hồng Nê còn lo lắng cho Thẩm Khước hơn!

Hồng Nê đảo đảo tròng mắt, nói: “Niếp Tuyết ngươi canh chừng ở đây, Lục Nghị tỷ đi mời phu nhân, ta đi tìm nhị cô nương. Ở trong phủ này chủ tử không sợ đại thiếu gia chỉ có nhị cô nương!”

Ba tiểu nha đầu ở bên ngoài nghĩ kế sách, hai người bên trong lại đang an tĩnh như nhau.

Hai người bọn họ cùng nhau trừng mắt, ai cũng không nói chuyện trước.

“Cởi y phục ra!” Thẩm Hưu đột nhiên nói. Giọng điệu chàng hiển nhiên đã thay đổi, tiếng nói rất to, rất khó nghe.

Thẩm Khước lùi về phía sau một bước, cổ quái trừng mắt nhìn Thẩm Hưu, nói: “Không ngờ ta lại có một ca ca lưu manh như vậy!”

Hai chữ “Ca ca” này lọt vào tai Thẩm Hưu khiến chàng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy trong lòng. Nhưng hai chữ “lưu manh” kia thật sự rất chói tai. Chàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Động tác nhanh một chút, nếu không ta liền đánh ngươi!”

Thẩm Khước cũng học dáng vẻ của chàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta bảo đảm trước khi ngươi đánh ta, nó sẽ xuyên qua bụng của ngươi.”

Một chiếc chuỷ thủ nhỏ xuất hiện trong tay nàng.

Trên chuỷ thủ tinh xảo có hoa văn Tiêu rất sâu, là ngày trước Thích Giác tự tay khắc lên.

Thẩm Hưu nhìn chăm chú vào chuỷ thủ trong tay Thẩm Khước, không động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không.

Thẩm Khước liền quan sát chàng không chớp mắt, đấu tranh trong lòng.

Qua nửa ngày, Thẩm Hưu đột nhiên ngoài ý muốn thở dài một tiếng, chàng nhìn Thẩm Khước, có chút hoài nghi hỏi: “Đều tốt rồi chứ? Muội… những vết sẹo trên người đó.”

Thẩm Khước ngỡ ngàng nhìn chàng, thì ra là vì cái này…

Thẩm Hưu không rời mắt, giọng buồn buồn nói: “Ta biết muội lớn rồi, nhưng… nhưng ta muốn ôm muội!”

Thẩm Khước liền cất chuỷ thủ đi, đến gần Thẩm Hưu.

Nàng đem tay áo của mình kéo lên, lộ ra vết sẹo trên mu bàn tay, đưa đến trước mặt Thẩm Hưu, nói: “Đây là nơi có vết sẹo nặng nhất. Sau lưng còn có một vài vết sẹo, nhưng rất mờ, qua thêm vài năm là sẽ biến mất. Những vết sẹo trên chân, sau chân, trên eo đã biến mất toàn bộ. Năm đầu, Lạc thần y tự tay chữa trị cho muội, sau này những năm gần đây, đều là tiên sinh chữa trị cho muội, tiên sinh là đồ đệ cuối cùng của Lạc thần y.”

Ánh mắt của Thẩm Hưu ngưng đọng vào vết sẹo trên mu bàn tay Thẩm Khước, lông mày của chàng nhăn thành một chữ “xuyên”. 

“Nhất định rất đau. Những vết sẹo này vốn dĩ nên nằm trên người ta.” Thanh âm của Thẩm Hưu đè nén khó chịu, chàng tự mình kéo tay áo Thẩm Khước xuống, lại nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, giữ ở trong lòng tựa như châu báu.

“Không đau, không đau…” Những năm này, Thẩm Khước vốn đã không biết đau là gì, nhưng nhìn thấy Thẩm Hưu như vậy, nàng lại thấy bất an, ngược lại vỗ vỗ lên lưng của Thẩm Hưu an ủi chàng.

Thẩm Hưu đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên đầu vai của Thẩm Khước. Thẩm Khước đau đến mức thật muốn một chưởng đẩy chàng ra! Lại nghe thấy giọng nói thô ráp của Thẩm Hưu: “Ta sẽ không bao giờ để mất đi muội nữa, không bao giờ nữa…” 

Thẩm Khước ở trong lòng nặng nề thở dài một tiếng, nàng coi như đã phát hiện ra, người trong nhà này đều có bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.